DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đẳng Cấp Người Thừa Kế
Chương 114: 114: Bảo Ông Ta Tự Mình Đến Đi


“Trách tôi chắc”, Lâm Vũ buông hai tay.

Lúc này, cậu Giang đột nhiên đứng lên, nhìn thẳng vào Lâm Vũ.

"Lâm Vũ, không biết anh Bình làm sao nên mới đối xử với mày như vậy.

Nhưng tao lại quá rõ lai lịch của mày.

Mày chỉ là một thằng kiết xác thôi! Yên tâm, nếu anh Bình không xử mày thì để tao xử mày!"
Cậu Giang hôm qua đã lấy được thông tin của Lâm Vũ từ hồ sơ lưu trữ của trường, vì vậy hắn biết Lâm Vũ là một đứa nhà nghèo, hắn rất tin vào điều này.

“Được, tôi đợi”, Lâm Vũ cười nói.

Lúc này, anh Bình bước vào.

Sau đó, bữa tiệc tiếp tục, anh Bình đương nhiên sẽ không làm khó Lâm Vũ nữa, mà rất lịch sự với Lâm Vũ.

Sau bữa tiệc, anh Bình mời mọi người đi tắm suối nước nóng thiên nhiên.

Suối nước nóng Thanh Sơn.


Lâm Vũ và Tô Yên giả làm một cặp, đương nhiên phải ở trong một bể, đây là để cho Lâm Vũ nhìn một lần cho thỏa.

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, bữa tiệc kết thúc.

Khi tiệc tàn, trời đã chập choạng tối.

Tô Yên chở Lâm Vũ trở lại khu ổ chuột tồi tàn.

Đến cửa nhà Lâm Vũ, chiếc Ferrari màu đỏ từ từ tấp vào lề rồi dừng lại.

Bên trong xe.

“Tuy rằng hôm nay biểu hiện của anh rất tệ, nhưng phần thù lao 500.000 tệ, tôi vẫn sẽ trả đủ cho anh, cho tôi số thẻ của anh”, Tô Yên nhìn Lâm Vũ nói.

“Không cần thù lao, tôi không thiếu tiền”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói.

Nói xong, Lâm Vũ mở cửa bước ra khỏi xe, sau đó trực tiếp đi về nhà của mình, không thèm dây dưa dài dòng.

"Hả!"
Nhìn thấy Lâm Vũ trực tiếp rời đi, Tô Yên sững sờ.

Theo quan điểm của Tô Yên, hôm nay Lâm Vũ giúp cô ấy tiếp tục đóng giả bạn trai, không phải chỉ vì tiền sao? Bây giờ anh lại nói không cần tiền?
Hơn nữa Lâm Vũ bước đi rất nhanh.

Cô ấy thậm chí còn không có cơ hội để gọi Lâm Vũ lại.

Tô Yên mở cửa xe vốn muốn đuổi theo.

Nhưng sau đó nghĩ lại, cô ấy đường đường là cô chủ, dựa vào cái gì mà phải đuổi theo anh ta cơ chứ! Anh ta không muốn tiền, chả nhẽ mình còn phải xin anh ta nhận à?
Sau khi nghĩ vậy, Tô Yên trực tiếp đóng cửa xe lại.

Tô Yên nhìn bóng lưng Lâm Vũ rời khỏi xe, bĩu môi:
"Hừ, thật là một tên kỳ quái, rõ ràng là nhà nghèo, nhưng lại không ham tiền.

Muốn thể hiện lòng tự tôn của đàn ông sao?"
Nói xong Tô Yên liền khởi động xe rời đi.


Ở bên khác.

Sau khi cậu Giang trở về từ khu nghỉ dưỡng.

"Thằng khốn đó đã đi đến suối nước nóng với Tô Yên! Chết tiệt! Chết tiệt!", cậu Giang gần như muốn điên lên khi nghĩ đến điều này.

Điều khiến cậu Giang cảm thấy bất công nhất là hắn đã cố gắng bằng mọi cách mà không có được Tô Yên thế mà một thằng thằng kiết xác lại có được cô ấy, dựa vào cái gì?
"Thằng kia, mày hoàn toàn không xứng với Tô Yên, tao nhất định sẽ chia rẽ chúng mày!"
Cậu Giang nói xong liền móc điện thoại ra.

Cậu Giang đã nghĩ kĩ rồi, hắn sẽ gọi điện nói chuyện này cho bố Tô Yên nghe.

Hắn không tin bố của Tô Yên lại để con gái mình yêu một thằng kiết xác!
...!
Sáng hôm sau.

Đại học Thanh Dương, ký túc xá của Lâm Vũ.

"Giết, giết, giết!"
Những tiếng la hét giết chóc truyền đến, hóa ra cậu mập đang chơi Liên Minh Huyền Thoại với Lâm Vũ.

Mặc dù trước đây Lâm Vũ ít chơi game, anh vẫn biết chút chút về Liên Minh Huyền Thoại, nhưng Lâm Vũ chơi rất cùi bắp, leo rank mãi không lên hạng.

Lúc này, một người đàn ông mặc vest đẩy cánh cửa ký túc xá khép hờ bước vào.


“Cậu là Lâm Vũ?”, người mặc vest trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Vũ.

“Anh là?”, Lâm Vũ cau mày quay đầu nhìn người đàn ông mặc vest.

Lâm Vũ chắc chắn rằng mình không biết người đàn ông mặc vest này.

“Sếp Tô chúng tôi muốn gặp cậu, hãy đi với tôi”, người đàn ông mặc vest nói.

"Sếp Tô? Tôi xin lỗi, tôi không biết sếp Tô.

Nếu muốn gặp tôi, thì bảo ông ta tự mình đến".

Lâm Vũ nói xong, tiếp tục xoay người chơi trò chơi tiếp.

Đùa chứ, Lâm Vũ đường đường là chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, lại muốn anh đến gặp ông ta? Sếp Tô là người có quyền đến mức nào mà dám như vậy? Vừa đến đã gọi mình đến gặp ông ta?
“Cậu kia, cứng miệng phết đấy nhỉ.

Hẹn hò với cô chủ nhà tôi.

Bây giờ lão gia muốn gặp cậu, cậu lại bảo lão gia tự đến gặp cậu à?”, giọng người đàn ông mặc vest trở nên lạnh lùng..


Đọc truyện chữ Full