DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đẳng Cấp Người Thừa Kế
Chương 117: 117: Cút Ra Ngoài


“Cái này thì tôi không biết, dù sao thì tôi và tập đoàn Hoa Đỉnh không làm cùng ngành nên không có đi tìm hiểu kỹ”, sếp Tô nói.

Sau đó, sếp Tô hỏi ngược lại: “Cậu Bình, cậu đột nhiên nhắc đến vị chủ tịch này là bởi vì người đó có gì đặc biệt à?”
“Đương nhiên rồi, gia thế của vị chủ tịch này to như trời luôn ấy”, anh Bình cười nói.

“Ồ? To lắm à? Nếu cậu Bình đã nói như vậy, không biết là người đó có gia thế như thế nào?”, sếp Tô tò mò hỏi.

“Vị chủ tịch của công ty chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh này là cháu ngoại ruột của ông Liễu Chí Trung, bác nghĩ xem gia thế như vậy đã khủng chưa?”, anh Bình cười nói.

“Gì cơ?”
“Cháu ngoại ruột của Liễu Chí Trung á?”
Sau khi sếp Tô nghe thấy tin thì vô cùng sửng sốt.

Sếp Tô biết rất rõ về sự tồn tại của Liễu Chí Trung, đương nhiên cháu ngoại của ông ấy cũng thuộc hàng giàu có bậc nhất.

Trong mắt của sếp Tô, anh Bình đã là con nhà giàu có lắm rồi, nhưng so với cháu ngoại của Liễu Chí Trung thì vẫn còn kém xa hàng chục cây số.

“Không ngờ rằng thành phố Thanh Dương chúng ta lại ẩn giấu một nhân vật tầm cỡ như vậy, tôi đúng là được mở mang tầm mắt”, sếp Tô cười nói.

“Sếp Tô, đứa cháu ngoại này của Liễu Chí Trung cũng trạc tuổi con gái bác, chắc cậu ấy cũng sẽ tham gia buổi đấu giá hôm nay, nói không chừng bác sẽ gặp được cậu ấy đấy”, anh Bình cười nói.

“Tôi biết rồi”, sếp Tô vội gật đầu.

Trong lòng sếp Tô âm thầm hạ quyết tâm, đợi lát nữa nhất định phải tìm cơ hội, đi làm quen với cháu ngoại của Liễu Chí Trung mới được.

Đối với sếp Tô, nếu như là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, thì nguồn lực này mạnh hơn nhiều so với anh Bình rồi, hơn nữa, tuổi tác lại còn trạc tầm con gái ông ta.

Sếp Tô thầm hạ quyết tâm, phải tìm được cơ hội mai mối cho con gái của mình với cháu ngoại của Liễu Chí Trung mới được.


Nếu như thật sự tác hợp thành công, sếp Tô biết rằng, gia đình mình nhất định sẽ trèo lên được đỉnh cao.

Mặc dù bây giờ ông ta biết, chủ tịch mới của công ty chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.

Nhưng ông ta không hề biết, cháu ngoại của Liễu Chí Trung này lại chính là Lâm Vũ mà ông ta gặp ở bờ hồ của trường đại học Thanh Dương.

Lúc này.

Khi sếp Tô đang nói chuyện với anh Bình, Lâm Vũ đã bước vào hội trường.

Lưu Ba đi vào phòng vệ sinh, vì vậy không đi bên cạnh Lâm Vũ.

“Thằng nhãi, đứng lại cho tao!”
Lâm Vũ vừa mới bước vào được mấy bước, đột nhiên bị đám cậu chủ nhà giàu xông tới bao vây.

Lâm Vũ liếc mắt một cái.

Dẫn đầu chính là cậu Giang.

“Thằng nhãi, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ rằng lại gặp được mày ở đây”, cậu Giang bước lên trước một bước, trên mặt nở nụ cười kiêu ngạo.

“Gặp được anh là trong dự liệu của tôi rồi”.

Lâm Vũ liếc nhìn cậu Giang một cái, sau đó bình thản đáp một câu.

“Thằng nhãi, tao trái ngược với mày, gặp mày ở đây nằm ngoài dự liệu của tao, muốn bước vào đây, yêu cầu tối thiểu là gia đình có tài sản trên một trăm triệu, mày cũng có tư cách vào đây sao?”, cậu Giang cười lạnh nói.

“Ý của anh là gì?”, Lâm Vũ nhìn cậu Giang cười nói.

“Ý của tao rất đơn giản, mày không có tư cách vào đây, nhưng mày lại xuất hiện ở đây, việc này chứng minh rằng, mày lén trà trộn vào đây đúng không?”, cậu Giang khoanh tay nói.


Trước đây cậu Giang đã tra thông tin của Lâm Vũ ở trường học, hắn biết rằng nhà Lâm Vũ nghèo khố rách áo ôm, tuyệt đối không có tư cách vào đây được.

Nhưng Lâm Vũ lại xuất hiện ở đây, theo ý của cậu Giang thì chỉ có một khả năng, đó là Lâm Vũ đã lẻn vào.

Mấy cậu chủ nhà giàu ở bên cạnh cũng phụ họa theo:
“Thằng nhãi, dám lẻn vào đây, mày biết hậu quả khi bị phát hiện không?”
Cậu Giang cười nói.

“Thằng nhãi, lần này tao tóm được mày rồi, thành thật nói cho mày biết, khách sạn này là do chú hai tao mở, chỉ cần một câu của tao, mày sẽ bị bảo vệ bắt, sau đó ném cổ mày ra ngoài”.

Cậu Giang muốn xử Lâm Vũ từ lâu rồi, đối với hắn thì hôm nay là một cơ hội vô cùng quý báu!
“Ồ? Vậy anh muốn thế nào?”, Lâm Vũ khoanh tay, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú.

“Nếu như mày quỳ xuống cầu xin tao, sau đó rời khỏi Tô Yên, tao có thể tha cho mày”, cậu Giang kiêu ngạo nói.

“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như bây giờ anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng có thể tha cho anh, nếu không, một câu của tôi thôi cũng khiến anh bị đuổi ra ngoài!”, Lâm Vũ cười lạnh nói.

“Ha ha!”
Lâm Vũ vừa dứt lời, đám người cậu Giang bật cười ha hả.

“Thằng nhãi, mẹ kiếp, không tự xem lại xem mình là cái thá gì, lại dám nói đuổi cậu Giang ra ngoài? Đúng là trò cười! Thằng nhãi nhà mày lẽ nào không biết, ông chủ của khách sạn Thanh Vân này là chú hai của cậu Giang đây sao?”
“Thằng nhãi này hài hước quá thể? Lẻn và đây lại còn nói năng hùng hổ thế được?”
Cậu Giang bật cười vài tiếng, sau đó nụ cười trên mặt đột nhiên vụt tắt, sắc mặt sầm xuống, lạnh lùng nói:
“Thằng nhãi, trước đây không phải mày dựa vào Tô Yên sao? Bây giờ Tô Yên không có bên cạnh mà mày vẫn dám mạnh mồm như vậy, hôm nay ông đây không xử chết mày thì ông đây không phải cậu Giang!”
“Đi! Gọi bảo vệ tới đây!”, cậu Giang hất tay với một cậu ấm khác ở bên cạnh.

“Vâng thưa cậu Giang!”, cậu chủ kia sau khi nhận lệnh liền chuẩn bị đi gọi bảo vệ.


“Mấy người đang làm gì thế?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau.

Cậu Giang quay đầu lại nhìn, là ông chủ của khách sạn Thanh Vân.

“Chú hai ơi, cháu phát hiện một thằng nhãi lẻn vào trong hội trường, đang chuẩn bị đi gọi bảo vệ tới bắt nó đây”, cậu Giang tay bắt mặt mừng chỉ vào người Lâm Vũ.

Ông chủ Chu Trạch nhìn theo hướng ngón tay của cậu Giang.

Khi Chu Trạch nhìn thấy Lâm Vũ, ông ấy lập tức bị dọa mất hồn.

Chết tiệt, đây không phải là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh sao, đây không phải là cháu ngoại ruột của Liễu Chí Trung sao?
Lần trước Lâm Vũ đã tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại khách sạn Thanh Vân để chiêu đãi các đối tác, lúc đó Chu Trạch cũng đã đặc biệt tới chào hỏi Lâm Vũ, hơn nữa còn tặng cho Lâm Vũ thẻ thành viên kim cương của khách sạn.

Chu Trạch đương nhiên biết Lâm Vũ rồi.

“Chủ tịch Lâm!”
Chu Trạch sợ hãi, vội vàng bước tới trước mặt Lâm Vũ, cung kính chào hỏi anh.

“Chuyện… chuyện này”.

Đám cậu chủ nhà giàu và cậu Giang sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả đều ngây người ra, Chu Trạch sao lại cung kính với Lâm Vũ như vậy?
“Chú hai, chú đang làm gì vậy, thằng nhãi này chỉ là một thằng khố rách áo ôm mà thôi!”, cậu Giang hét lớn.

“Im miệng cho tao!”
Chu Trạch quay đầu lại, hung hăng nhìn cậu Giang, vẻ mặt như muốn ăn thịt người đến nơi.

Chu Trạch hiểu rất rõ, Lâm Vũ là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, đắc tội với Lâm Vũ thì chỉ có đường chết, những ông chủ nhỏ như bọn họ, Liễu Chí Trung có thể nhẹ nhàng dẫm nát bọn họ dưới chân.

Sắc mặt cậu Giang trắng bệch, hắn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn chú hai như vậy.

Đám cậu chủ đứng bên cạnh cậu Giang đương nhiên không dám nói gì nữa.


“Ông chủ Chu, cậu Giang là cháu trai ông đúng không? Vừa nãy anh ta muốn đuổi tôi ra ngoài đấy?”, Lâm Vũ nhìn chằm chằm Chu Trạch, cười lạnh nói.

Chu Trạch lau mồ hôi lạnh trên trán: “Chủ tịch Lâm, thằng nhãi này đúng là quá ngông cuồng độc đoán, chủ tịch Lâm, anh nói xem, anh muốn xử lý nó như thế nào?”
“Mắt không thấy thì tim không đau, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, ông hiểu ý của tôi chứ?”, Lâm Vũ bình thản nói một câu.

“Hiểu! Hiểu ạ!”, Chu Trạch vội vàng gật đầu.

Ngay sau đó, Chu Trạch quay đầu nhìn đám người cậu Giang.

“Mấy thằng khốn chúng mày, cút hết ra ngoài cho tao”, Chu Trạch lạnh lùng hét lớn.

“Cút ra ngoài? Chú hai, người nên cút ra là anh ta mới đúng chứ?”, cậu Giang cắn răng nói.

Trong lòng cậu Giang không thể hiểu được, chú hai vì sao lại bảo mình cút ra ngoài.

“Bốp!”
Chu Trạch nghe thấy vậy, không nói nhiều, lập tức tiến lên tát cho hắn một cái.

“Tao bảo mày cút ra, mày không nghe rõ à? Nếu như mày không cút, thì tao gọi bảo vệ vào lôi cổ mày ra đấy!”, Chu Trạch lạnh lùng nói.

Cậu Giang ôm mặt, sắc mặt xám xịt như đất, trong lòng hắn lúc này là một vạn câu hỏi vì sao.

Mặc dù cậu Giang trong lòng cảm thấy rất ấm ức, nhưng thấy chú hai đã đánh mình đến mức này rồi, hắn không hề nghi ngờ việc chú hai sẵn sàng gọi bảo vệ vào lôi cổ hắn ra.

“Cháu… cháu đi”, cậu Giang cắn răng gật đầu nói.

Lâm Vũ nhìn cậu Giang, cười nói: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, chỉ cần một câu của tôi, anh sẽ phải cút ra ngoài, bây giờ thì anh tin rồi chứ?”
“Mày…”
Cậu Giang tức nổ đom đóm mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Vũ, nhưng hắn tức mà không làm gì được.

Hắn đang định mở mồm chửi Lâm Vũ, nhưng lại thấy chú hai bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt đầy sát khí, hắn chỉ đành nuốt những lời đó vào trong bụng.

“Còn không mau cút ra”, Chu Trạch lạnh lùng thúc giục..


Đọc truyện chữ Full