DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc
Chương 57: 57: Náo Nhiệt


Editor: Sa Hạ
Tộc trưởng cảm thấy hao hết tâm tư mời Ứng phi trở về chính là nước đi sai lầm.
Nàng hoàn toàn chỉ đánh thái cực nên không thấy vội, trực tiếp mở miệng càng khiến cho mọi chuyện càng trở nên trầm trọng.

Tộc trưởng thấy phiền muộn muốn chết, sớm biết như vậy, hắn sẽ tự mình xử lý việc này, sau đó phái người tiến cung báo cho Ứng phi một tiếng cũng được, hà tất phải thỉnh đại thần này đến quý phủ đối địch với mình?
Ứng Thải Mị không để ý tộc trưởng đang quấn quýt, đều nói thỉnh thần dễ tống thần khó, tộc trưởng mời nàng tới đây, chính mình đương nhiên sẽ không chỉ nhìn một cái thôi rồi hồi cung đâu.
Khó có được cơ hội ra ngoài, đương nhiên là phải điều tra cho xong mọi chuyện, miễn cho một chuyến đi này không công.
Ứng Thải Mị cười híp mắt nhìn tộc trưởng, hỏi: "Không biết thi thể của nhị thúc và tam thúc ở đâu, tộc trưởng tính khi nào hạ táng, xử lý hậu sự thế nào?"
Tộc trưởng lau mồ hôi, không ngờ việc này Ứng Thải Mị cũng quản! Cảm thấy hắn sắp xếp mọi chuyện không chu toàn hay là muốn nhúng tay vào?
Trong lòng hắn không vui, nhưng run rẩy trả lời: "Hồi nương nương, thi thể của hai người không thể vận chuyển mạnh, còn ở sau hậu viện Ứng phủ, có lều tránh gió.

Dựa theo quy củ của gia tộc, phải nằm ba ngày, sau đó cùng nhau hạ táng."
Trong tộc có sẵn nghĩa trang, chỉ cần trực tiếp bỏ vào quan tài rồi hạ táng là được, gọi các hòa thượng đến làm một đợt cúng bái, xem như là để cho bọn họ xuống mồ vi an.
"Vậy nhị thúc mẫu và hai vị đường muội thế nào?" Một tay Ứng Thải Mị chống cằm, tuy không ưu nhã nhưng lại hết sức giản dị.

Dường như cuộc nói chuyện của bọn họ không phải là đàm luận hậu sự người thân, mà là nói việc phong hoa tuyết nguyệt.
Tộc trưởng nhíu mày, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Người tự vẫn chưa bao giờ được vào nghĩa trang của gia tộc, thi thể của nhị phu nhân được cuốn trong tấm chiếu vứt ra ngoài bãi tha ma.

Nhị tiểu thư thì lòng dạ hẹp hòi, tổn thương cơ thể đường muội, tam tiểu thư cũng thế.

Tỷ muội có tư thù, vì bất hiếu bất nghĩa, không có tư cách nhập phần mộ gia tộc."
Ứng Thải Mị nhăn mày lại, nói tới nói lui thì ngoại trừ nhị thúc và tam thúc, những người khác đều không có tư cách nhập phần mộ gia tộc?

Mặc dù không thích nhị thúc mẫu, Lăng Nhi và Hạnh Nhi, nhưng an bài như vậy ngược lại có chút giống bắt nạt những người yếu đuối.
"Tộc trưởng nói như thế, nhưng ta thật sự có một chuyện không rõ." Nàng dừng lại một chút, thản nhiên mở miệng: "Nếu như ta nhớ không lầm, tam thúc cùng di nương chết cháy trên giường, sợ là khó có thể ra đi, vị di nương kia xử trí như thế nào?"
Sắc mặt tộc trưởng nhất thời xanh mét, người nào tốt trong tam phòng có chết hay không, cư nhiên lại chết bên người di nương, đúng là nhục nhã đối với gia tộc.

Chờ sau khi dập lửa, hai người đã bị thiêu cháy đen, xác thực nhận không ra người, bằng không phải hủy hoại thi thể.
Bây giờ Ứng phi nhắc tới, nhất thời hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng ra là không hợp với quy tắc của gia tộc, di nương cũng không có tư cách nhập phần mộ, nhưng hai người đã bị đốt cháy thành một đoàn không thể nhận ra.

Nếu nói tình hữu khả nguyên, như vậy người trong tộc sẽ bất mãn.
Tộc trưởng híp đôi mắt lại, trước đây sao hắn lại không biết vị đại tiểu thư Ứng phủ này khó đối phó như vậy?
Bây giờ chỉ còn cách như vậy, bằng không với gương mặt già nua của hắn biết để ở đâu?
Tộc trưởng vội vàng đáp: "Nương nương suy nghĩ thật chu đáo, là hạ nhân sơ sót.

Loại thân phận này của di nương là không được nhập phần mộ, tiểu nhân sẽ thỉnh người đến nghiệm thi để phân biệt thi thể của tam lão gia và di nương, miễn cho phá hủy gia quy của gia tộc."
Ứng Thải Mị híp mắt cười, gật đầu: "Vậy làm phiền tộc trưởng, nếu người không đủ thì ta liền hồi cung thỉnh hoàng thượng giúp một tay."
"Nương nương thiện tâm, bất quá chỉ là việc nhỏ mà thôi, tiểu nhân có thể ứng phó được." Tộc trưởng tuy ngoài miệng đang cười nhưng bên trong không vui vẻ nổi, khéo léo từ chối, chỉ một việc nhỏ ấy còn làm phiền đến hoàng thượng, đây là ngại mạng nhỏ của hắn quá dài hay sao?
Cuối cùng là làm cho vị Ứng phi này hài lòng, một hơi ông ta còn chưa kịp thở phào, liền nghe thấy yêu cầu của nàng thiếu chút nữa bị nghẹn.
"Tộc trưởng, ta muốn đi nhìn nhị thúc và tam thúc một cái, dù sao cũng nể tình chú cháu."
Tộc trưởng nghẹn đỏ mặt liền ho khan vài tiếng, sợ đến mất hồn.

Để cho người trên đầu quả tim của hoàng thượng đến nơi ô uế như vậy, sau đó hoàng thượng có rat ay với hắn hay không?
"Thi thể đã để được ba ngày, nếu như dọa đến nương nương, dính phải những thứ bẩn thỉu, tiểu nhân thật sự là muốn dùng cái chết để tạ tội."

Tộc trưởng hận không thể lão lệ tung hoành, đại tiểu thư của Ứng gia không thể bỏ qua cho hắn sao?
Thanh Mai cũng bị sợ, thấp giọng khuyên bảo: "Chủ tử sao có thể đến những nơi như thế, không được lây dính những thứ không sạch sẽ."
Bạch Mai bên cạnh cũng vội vàng gật đầu, tâm hoảng đến mức sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn hai đại cung nữ một cái, biết các nàng nhát gan, tức giận phất tay: "Hai người các ngươi ở chỗ này, chỉ cần tộc trưởng đến hậu viện với ta là được."
Sắc mặt tộc trưởng đen kịt, xem ra Ứng phi nương nương hạ quyết tâm muốn đi, hắn có nói thế nào cũng không thể khuyên ngăn được.
Mặt Bạch Mai vẫn trắng bệch, khẽ cắn môi đuổi theo: "Chủ tử ở đâu, nô tỳ phải đi theo đó, sao có thể để chủ tử một mình mạo hiểm?"
Ứng Thải Mị nghe vậy nhịn không được thấy buồn cười.

Bất quá chỉ đi nhìn người chết mà thôi, sao bộ dạng của bọn họ như sắp lâm trận đến nơi vậy?
Trước đây nàng ở sư môn, nhìn thấy không biết bao nhiêu người chết, trong lòng không để ý lắm, thong thả đi tới hậu viện.
Nô bộc canh gác hậu viện nhìn thấy đoàn người liền giật mình, vội vàng quỳ xuống hành lễ, ngây ngốc không nói nên lời, chính là không hiểu rõ tại sao nương nương ở trong cung lại muốn đến đây.
Vẻ mặt của tộc trưởng hiện lên một tia không thể tránh khỏi, để cho nô bộc lui xuống, xụ mặt đi theo bên người Ứng Thải Mị, rất sợ vị nương nương này lại làm ra cái hành động kinh người.
Vừa mới đi đến cửa, một luồng hư thối kia thổi đến, Thanh Mai đã che miệng lại rồi nhưng không chịu nổi, mắt thấy sắc mặt chủ tử nhà mình không đổi, tâm trạng có chút bội phục.
Sắc mặt tộc trưởng cũng thay đổi, khí trời nóng, thi thể đã đặt đó mấy ngày, mùi vị kia không phải người bình thường có thể chịu được.

Mặc dù xung quanh đã đặt không ít khối băng, vẫn là ân điển của Ứng phi cũng làm người ta khó có thể chịu đựng.
"Nương nương......." Tộc trưởng còn muốn khuyên nhủ, chỉ cần ngửi thấy mùi này liền khó chịu, chẳng lẽ Ứng phi thật sự muốn đi vào nhìn một cái?
"Đi mời người khám nghiệm tử thi đến đây." Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt vẫn như thường, dường như nàng không phải đứng ở nơi chứa thi thể mà là đang đứng ở ban công hoàng cung, làm cho trong lòng tộc trưởng không khỏi thán phục.
Không hổ là những người lịch luyện trong hoàng cung, tuy có kiêu căng tùy hứng một chút, lại quen nhìn cảnh tượng lớn nên không chút nào luống cuống, thảo nào được hoàng thượng sủng ái.
Phong thái như vậy, cùng bình thường sao có thể có.
Pháp y rất nhanh liền chạy tới, thấy Ứng Thải Mị cũng quá sợ hãi nhưng vẫn quy củ hành lễ, cúi đầu để mắt không dám nhìn loạn.

Ứng Thải Mị không chút để ý, nhìn chằm chằm thi thể trong quan tài, nhận rõ đó là nhị thúc, nhàn nhạt hỏi: "Dược dùng được đã xử lý qua chưa?"
Có lúc vì để trì thi thể hoàn chỉnh, pháp y sẽ xử lý đơn giản với thi thể một chút.
Pháp y không thể ngờ tới nương nương ở hoàng cung cư nhiên biết điểm nhỏ này, không cần phải nói nhất định là di nương ở nơi đó phong lưu qua đêm lại vô tội bị đốt thành đen giống như tam lão gia.
Nàng càng đến gần, chóp mũi ngửi thấy một cổ mùi vị: "Ngươi thật sự không có làm gì khác chứ? Tộc trưởng có cho người đưa hương liệu đến không?"
Pháp y cùng tộc trưởng đồng thời lắc đầu, không rõ rốt cuộc Ứng phi muốn hỏi cái gì.
Ứng Thải Mị cảm thấy kỳ lạ nhăn mũi, lại hỏi: "Nhị thúc và tam thúc có thói quen dùng huân hương không?"
Tộc trưởng cho người đi hỏi, cẩn thận từng li từng tí đáp: "Bất quá chỉ là một chút đàn hương, chỉ huân trên áo quan."
Ứng Thải Mị gật đầu, lúc này mới nhanh đi ra, đi tới cửa liền không quên nhắc nhở tộc trưởng: "Chuyện của tam thúc, sợ là tộc trưởng phải vất vả."
Hai người cùng hạ táng, cũng không thể tách ra, gia quy của tộc chỉ được để thi ba ngày, phỏng chừng ngày mai phải hạ huyệt.

Di nương và tam thúc còn chưa có phân ra, chỉ sợ tối nay tộc trưởng không thể ngủ.
Tộc trưởng buồn bã nghe lệnh, trong lòng lại sắp nôn ra máu.
Giải quyết chuyện phiền toái của Ứng gia, Ứng Thải Mị cũng lười nói lời dối trá "thân thuộc", phân phó người hồi cung.
Tộc trưởng tiễn đến tận cửa, hận không thể để vị Ứng phi này đến nữa, lão già như ông ta không thể chịu nổi.
Xe ngựa còn chưa đi, trong Ứng phủ náo loạn một trận, một phu nhân tóc tai bù xù xông ra trước ngựa làm ngựa cả kinh hý một tiếng thật dài, suýt nữa lật xe.
Hai ba hạ nhân cuối cùng cũng khống chế được phu nhân đang ra sức giãy giụa đè xu0ng đất, Ứng Thải Mị lúc này mới cau mày xuống xe ngựa, Thanh Mai Bạch Mai tức giận đến bên cạnh.
Nếu như ngựa bị kinh sợ thật, làm cho Ứng phi bị thương, từng người ở nơi này cũng đừng hòng trốn!
Tộc trưởng thấy rõ nguy cơ trong đó, vội vã chắp tay thi lễ cẩn thận, lại sai người đem phu nhân kia trói lại.
"Chậm đã ——" Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn phụ nhân kia chính là vị tam thúc mẫu đã lâu không gặp: "Buông người ra."
Nhìn thấy sắc mặt bà ta tiều tụy, thoáng cái đã già đi rất nhiều, đang liều mạng giãy giụa thì nghe thấy Ứng Thải Mị lên tiếng, tam thúc mẫu mới thôi cử động: "Nương nương, nô tỳ oan uổng, cầu nương nương cho nô tỳ một công đạo ——"
Ý bảo Thanh Mai đang chắn trước người lui xuống, Ứng Thải Mị cười trấn an: "Tam thúc mẫu đừng lo, chỉ cần chuyên tâm dưỡng thai là được, những chuyện khác có tộc trưởng làm chủ, tuyệt đối sẽ không bất công."
"Không, không ——" Tam thúc mẫu dùng sức lắc đầu, bà mới không muốn ở lại Ứng phủ.

Bây giờ chỉ còn mạng nhỏ là do Ứng phi đã tới, tóm lại phải lấy công đạo cho bà ta.

Lỡ sau này một ngày nào đó đột nhiên bà ta chết bất đắc kì tử sẽ không phải là chuyện gì ngạc nhiên.

Có phần gia tộc lưu lại vết bẩn, tộc trưởng chuyện gì cũng đều làm ra được, tam thúc mẫu không dám mạo hiểm, chỉ sợ hãi thai nhi trong bụng bị liên lụy không thể sinh ra: "Nương nương, có thể để cho nô tỳ trở về nhà mẹ đẻ chờ sinh được không?"
"Hổ nháo!"Tộc trưởng vừa nghe thấy liền lạnh mặt quát lớn: "Ngươi cho rằng đây là nơi nào, cư nhiên lại cò kè mặc cả với nương nương, còn quấy nhiễu người? Nếu không phải nương nương có tâm, ngươi còn có thể ở đây hồ ngôn loạn ngữ sao?"
Gả chồng thì chính là người của nhà chồng, làm gì có chuyện về nhà mẹ đẻ chờ sinh?
Hơn nữa thai nhi này trong bụng còn không chừng là con của dã nam nhân nào đó, sao có thể để bà ta tùy hứng chạy loạn?
"Tộc trưởng đừng nóng, tam thúc mẫu nói cũng có lý, bên người đều có chút nguy hiểm, khó tránh khỏi cảm thấy bất an." Ứng Thải Mị khoát khoát tay, trên mặt lộ ra mấy phần ý cười: "Không bằng như vậy, thỉnh hai vị ma ma của nhà mẹ đẻ tới chiếu cố tam thúc mẫu.

Với lại không phải tộc trưởng nói nhân lực không đủ, không chừng hai vị ma ma kia cũng vui vẻ đến đây giúp."
Tộc trưởng nghẹn lại, nhất thời không tìm được lý do phản bác.

Trước đó hắn nói vậy là muốn để Ứng Thải Mị ra về, tránh được hiềm nghi, đến lúc đó cho dù có xảy ra chuyện thì cũng có thể lách qua.
Bây giờ Ứng Thải Mị muốn người bên kia đến giúp tam thúc mẫu, cũng là vì tình lý.
Không thể về nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ thỉnh người ở nhà mẹ đẻ sang chiếu cố cũng không được sao?
Nếu thật sự cự tuyệt thì đó chính là bất cận nhân tình.
Tộc trưởng một bụng lửa giận, ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại tính toán làm sao để kéo dài thời gian, không giải quyết được gì.
Ai biết Ứng Thải Mị hiểu được suy tính của hắn, phất tay để Tiểu Phúc Tử đến nhà mẹ đẻ của tam thúc mẫu mời người, khuôn mặt thành khẩn: "Tuổi tác của tộc trưởng đã lớn, còn phải vội vàng lo chuyện tam thúc, chuyện nhỏ này để ta làm thay, tộc trưởng sẽ không để ý ta xen vào chuyện của người khác chứ?"
Tộc trưởng bị nghẹn đến mức sắp phun máu, lại còn phải cảm tạ, suýt nữa tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
Ứng Thải Mị thấy người nhà mẹ đẻ của tam thúc mẫu tới, sắp xếp cho tam thúc mẫu xong, lúc này nàng mới mang theo Thanh Mai Bạch Mai rời khỏi.
Nàng lại đối phó với những người khác ở Ứng gia, không phải cái gì cùng không làm, sao không làm cho tam thúc mẫu đến canh chừng bọn họ.
Với thủ đoạn của tam thúc mẫu, cộng thêm có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, sợ là Ứng phủ lại một lần nữa náo nhiệt.
Không biết tộc trưởng Ứng gia, sẽ không phải thấy hối hận khi mời Ứng Thải Mị đến đi?.

Truyện Việt Nam
- -------------------------
Bỏ bê truyện hơi lâu rồi T.T.


Đọc truyện chữ Full