DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đuổi Hạ
Chương 12

Editor: Đá bào

Beta: Gió



Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, cuộc sống sau khi trở lại trường học không khác gì trước đây.

Bận rộn với việc học tập và kiểm tra, trong thoáng chốc một nửa học kỳ đã trôi qua.

Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, Lâm Chiết Hạ mới cảm thấy ngọn núi lớn vẫn luôn đè nặng lên ngực giờ mới trở nên nhẹ hơn một chút.

Kỳ thi diễn ra liên tục ba ngày, trước khi thi cô thường chạy đến nhà Trì Diệu, nhờ Trì Diệu vạch ra trọng điểm để ôn tập.

“Cậu dự đoán đề thật chuẩn xác.” Sáng nay, trong lúc đang chờ xe buýt, Lâm Chiết Hạ cầm một hộp sữa bò nói, “Hai câu khó nhất cuối cùng của đề toán đều bị cậu đoán trúng được.”

Trì Diệu dựa vào lan can bên cạnh sảnh chờ, trên người mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn có vẻ chưa tỉnh ngủ.

Lâm Chiết Hạ: “Chỉ là câu hình học có chút biến hóa, tôi vẫn chưa giải được.”

Trì Diệu ngước mắt lên: “Không sao, ít nhất thì cậu vẫn có thể nhìn ra hai câu đó là cùng một dạng đề.”

Lâm Chiết Hạ: “Hôm nay tâm tình của tôi rất tốt, sẽ không so đo với cậu.”

Trong khi họ nói chuyện, xe buýt từ từ đi vào trạm đỗ.

Trên xe, Lâm Chiết Hạ vừa uống sữa bò, vừa tò mò xem Trì Diệu đang nghe bài hát gì: “Cậu đang nghe cái gì đấy, tôi cũng muốn nghe.”

Trì Diệu ngồi tít ở hàng ghế sau, dựa vào cửa kính xe, đang nhắm mắt ngủ bù.

Nghe vậy, cậu giơ tay lên, cầm một bên tai nghe đưa cho cô.

Lâm Chiết Hạ nhận lấy, nghe thấy một loại âm thanh trầm thấp.

Thật ra cô cũng nghe không rõ bài hát này, vì căn bản nó không giống với phong cách nghe nhạc bình thường của cô, cho nên khi bài hát này vẫn chưa kết thúc, cô đã dùng khuỷu tay huých huých Trì Diệu: “Trì Diệu, đổi bài khác đi.”

“Không đổi,” Trì Diệu nói, “Thích nghe thì nghe.”

Lâm Chiết Hạ: “Gần đây có một bài hát rất nổi tiếng, tôi muốn nghe bài đó.”

Trì Diệu: “Tôi không muốn.”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu nghe thử đi, không chừng cậu cũng cảm thấy bài đó hay đấy.”

Trì Diệu: “Trả lại tai nghe cho tôi.”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Mới sáng sớm, hai người ấu trĩ này lại cãi nhau đến hai lần chỉ vì chủ đề bài hát.

Hà Dương ngồi phía trước bọn họ, thấy cảnh  không chút xa lạ này mà lắc lắc đầu, tiếp tục tranh thủ lúc rảnh rỗi ở trên xe chép bài để lúc xuống trường kịp giờ nộp bài tập.

Sau khi đến trường, cuộc sống mỗi ngày cũng quay trở lại quỹ đạo như bình thường, hơn một nửa học kỳ đã trôi qua, Lâm Chiết Hạ cũng dần dần thân quen với các bạn trong lớp, cô, Trần Lâm và Đường Thư Huyên còn hợp thành một nhóm nhỏ.

Thời gian giải lao giữa giờ sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm, có hai nam sinh hàng sau cũng sẽ tham gia vào đề tài.

Nam sinh ngồi ghế sau cô rất văn nhã, bình thường sẽ không nói nhiều.

Đường Thư Huyên: “Vừa rồi trong giờ học, dáng vẻ lão Ngô đang giảng bài thì phát hiện ra bản thân tính sai số liệu làm tớ cười gần chết.”

Ngược lại Trần Lâm không nói gì, cứ đến giờ nghỉ là cô ấy luôn bận rộn nghịch điện thoại di động.

Đường Thư Huyên: “Cậu đừng lướt web nữa, sao mà suốt ngày chúi mũi vào điện thoại vậy.”

Trần Lâm cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lướt các bài đăng trên diễn đàn, tốc độ lướt tay như gió, còn thuận miệng chia sẻ với các cô: “Tớ đang bận, các cậu có biết ngôi trường bên cạnh chúng ta không?”

Lâm Chiết Hạ: “Trường học bên cạnh?”

Trần Lâm: “Chính là trường thí điểm phụ thuộc ấy.”

Cái này thì có chút ấn tượng, đây là trường học của Hà Dương.

Lâm Chiết Hạ: “Có phải ngôi trường cách chúng ta…Ba trạm dừng xe buýt không?”

“Ừ,” Trần Lâm nói, “Tớ đang theo chân mọi người cãi nhau với những người bên ấy.”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Internet thực sự biết cách thu hẹp khoảng cách giữa mọi người.

Nhắc tới điện thoại di động, cậu nam sinh ngồi phía sau đột nhiên nói: “Tôi vừa nhớ ra là chúng ta còn chưa thêm bạn bè với nhau.”

Là bạn cùng lớp, việc thêm bạn bè không có gì là khó hiểu.

Sau khi thêm Đường Thư Huyên và Trần Lâm, cậu ta lại quay sang Lâm Chiết Hạ: “Vậy, bạn học Lâm, có thể thêm bạn bè với tôi không?”

Lâm Chiết Hạ không có lý do gì để từ chối, vì thế đã đọc dãy số ID của mình cho cậu bạn.

Đến giữa trưa, Lâm Chiết Hạ và Trần Lâm đến căng tin ăn cơm trưa.

Đồ ăn trong căng tin trường rất phong phú, các món ăn ở đây không tệ, Lâm Chiết Hạ bưng khay cơm, trong lúc đang tìm chỗ ngồi, liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc bàn bên kia của Trì Diệu còn có hai chỗ trống.

“Chắc là không có ai ngồi đây nhỉ.” Lâm Chiết Hạ bưng khay thức ăn đi qua, “Nếu không có ai, vậy tôi sẽ cho cậu một cơ hội được ăn trưa với bổn thiếu gia đây.”

Hiển nhiên là Trì Diệu bị ba từ “bổn thiếu gia” của cô tác động: “Chỗ trống, nhưng không hoan nghênh người có vấn đề về đầu óc.”

Lâm Chiết Hạ: “Bổn thiếu gia đây có chỉ số thông minh là hai trăm tám mươi, thuộc về nhóm người có chỉ số IQ cao đấy.”

Trì Diệu chậm rãi nhìn cô một cái: “Tôi thấy cậu giống như 250 (đồ ngốc) hơn.”

Ngồi đối diện Trì Diệu chính là cậu nam sinh đưa nước lần trước, nghe được đoạn đối thoại này thì buồn cười không nhịn nổi, cậu ta chào hỏi Lâm Chiết Hạ, tiếp lời mà nói: “Lâm thiếu, trùng hợp quá, đi đâu cũng có thể chạm mặt.”

Lâm Chiết Hạ khẳng định với cậu ta: “Vẫn là bạn học Từ nói dễ nghe hơn, không giống với ai kia.”

Cậu nam sinh đưa nước tên là Từ Đình.

Bởi vì Lâm Chiết Hạ thường xuyên đến lớp 10-1 tìm Trì Diệu, cũng thường xuyên xuất hiện vào tiết thể dục nên cậu ta và Lâm Chiết Hạ cũng coi như quen biết.

Lâm Chiết Hạ gọi Trần Lâm cùng ngồi xuống, lại nói: “Tớ đi lấy canh.”

Trần Lâm cũng đứng dậy theo: “Tớ…”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu không cần đi, tớ sẽ lấy giúp cậu.”

Trần Lâm thật ra vẫn muốn đi cùng cô.

Bởi vì sau khi Lâm Chiết Hạ đi, để cô một mình đối mặt với hai bạn nam ngồi đối diện, chủ yếu là đối mặt với Trì Diệu.

Trần Lâm cầm đũa lên, yên lặng ăn cơm, cô không dám nói chuyện với Trì Diệu.

Mặc dù trong ngày đầu tiên của năm học người này đã khiến cô phải chú ý và theo dõi từng tin tức về cậu trên diễn đàn.

Nhưng trong hơn nửa học kỳ này, cô phát hiện ra rằng Trì Diệu là một người rất khó hòa hợp.

Lúc đầu, cô giới thiệu bản thân: “Tớ, tên tớ là Trần Lâm, là bạn cùng bàn của Hạ Hạ.”

Trì Diệu chỉ “Ừm” một tiếng.

Sau đó hai người nhìn nhau không nói gì.

Lúc cô nhìn Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu nói chuyện vô cùng tự nhiên, nhưng không hề nghĩ tới, đến lượt mình, một câu cũng không đối đáp được.

Cho nên ở trong mắt Trần Lâm, con người Trì Diệu toát ra vẻ vô cùng xa cách, lãnh đạm, không dễ tiếp cận.

Tựa hồ cũng chỉ có người bạn cùng bàn họ Lâm kia mới có thể nói chuyện với cậu mà không coi ai ra gì, thậm chí còn có thể ấu trĩ mà cãi cọ cùng nhau.

Lâm Chiết Hạ múc canh xong đã trở về, ăn một bữa cơm cũng không yên tĩnh.

Cô thuận tay lựa những bông cải xanh mình không thích ăn bỏ vào đĩa của Trì Diệu: “Cậu vẫn còn cao được, nên ăn nhiều chút.”

Trì Diệu: “Nếu không muốn tôi úp đĩa ăn vào đầu cậu thì lấy ra ngay.”

Lâm Chiết Hạ: “Đồ Lâm thiếu tôi đã đưa thì không lấy về.”

“Ồ, cám ơn Lâm thiếu.” Trì Diệu buông đũa xuống, nghiêng đầu nói, “Đùi gà trong bát của Lâm thiếu không tồi, cũng cho tôi luôn đi.”

Lâm Chiết Hạ: “… Không, cái này thì không được.”

Trì Diệu: “Không ngờ Lâm thiếu lại nhỏ mọn như vậy.”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Ăn cơm được một nửa, mấy người bỗng nhiên nhắc tới kết quả thi giữa kỳ.

Từ Đình: “Kỳ thi giữa kỳ lần này của chúng ta khó thật đấy.”

Lâm Chiết Hạ vô cùng đồng tình: “Công nhận.”

Từ Đình chỉ chỉ Trì Diệu ở đối diện, lên án nói: “Tôi bảo cậu ta vạch ra trọng điểm cho tôi ôn tập, thế mà cậu ta lại không cho—”

Lần này Lâm Chiết Hạ lại không có cách nào phụ họa nổi.

Từ Đình: “Lâm thiếu, sao cậu không nói lời nào, chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu ta lãnh khốc vô tình sao?”

“Bởi vì cậu ấy đã vạch trọng điểm cho tôi,” Lâm Chiết Hạ nói, “Tôi không biết phải nói gì tiếp.”

Từ Đình: “…”

Sao lại vậy, đây là đang khinh thường cậu ta không có thanh mai trúc mã phải không?

Lâm Chiết Hạ khích lệ nói: “Có thể buổi chiều sẽ có thành tích của một vài môn, đừng sợ, thi kém đến đâu cũng phải dũng cảm đối mặt.”

Lâm Chiết Hạ đoán không sai, buổi chiều quả nhiên thông báo điểm một vài môn.

Ba môn Toán Văn Anh được phát xuống.

Thành tích của Lâm Chiết Hạ trong kỳ thi này duy trì rất ổn định, vẫn ở top đầu của lớp.

Nhưng thành tích của Trần Lâm lại không được lý tưởng như vậy, điểm số của cô ấy rất thấp.

Bắt đầu từ buổi chiều, Lâm Chiết Hạ đã để ý đến thần sắc trên mặt cô ấy không ổn cho lắm.

“Sau này hạn chế chơi điện thoại sẽ tốt hơn.” Lâm Chiết Hạ cho rằng cô bạn buồn vì thành tích, an ủi nói, “Những đề này không khó quá đâu, tốn chút thời gian bổ sung kiến thức là được.”

Trần Lâm thất thần nhìn chằm chằm lên mặt bàn, có chút mất hồn lạc phách đáp một tiếng.

Nhưng đợi đến giờ học, Trần Lâm vẫn luôn trong trạng thái thất thần.

Tiết học cuối cùng là toán học, giáo viên dạy môn toán đã nhiều lần gọi tên của cô: “Trần Lâm, Có chuyện gì với em vậy? Điểm thi đã không tốt, ngồi trên lớp còn không chịu lắng nghe.”

“Em mau đứng lên,” Giáo viên toán nói, “Tôi vừa giảng cái gì?” 

Trần Lâm ấp úng nói không nên lời.

Lâm Chiết Hạ nhỏ giọng nói “đề thứ ba”, nhưng đã quá muộn.

Giáo viên toán: “Em cứ đứng đó mà nghe giảng.”

Trần Lâm đứng cho đến khi tiết học kết thúc.

Mãi đến khi chuông tan học vang lên, Lâm Chiết Hạ trực nhật xong, chuẩn bị đeo túi xách đến lớp 10-1 tìm Trì Diệu cùng về nhà, lúc này cô ấy mới không nhịn được nữa, giữ chặt Lâm Chiết Hạ nói: “Cái kia…Cậu có thể đi cùng tớ về nhà được không.”

Lâm Chiết Hạ cảm thấy kỳ quái: “Nhưng hai chúng ta hình như không thuận đường cho lắm.”

Trần Lâm nắm lấy tay cô, giọng nói có chút run rẩy: “Buổi tối có thể sẽ có người tới tìm tớ gây chuyện, tớ không dám về một mình.”

“Mấy ngày nay tớ lên diễn đàn cãi nhau với người của trường bên cạnh, không biết bọn họ làm thế nào, tìm được thông tin cá nhân của tớ rồi…”

Trần Lâm nói xong bèn cho Lâm Chiết Hạ xem màn hình điện thoại di động của mình.

Mấy bài đăng trên diễn đàn đều là ẩn danh.

Nội dung cãi nhau quả thật không có gì to tát, idol của Trần Lâm và idol của đối phương có nảy sinh mâu thuẫn, fan hai bên đang cãi nhau, bên nào cũng ra sức bảo vệ idol của mình.

Diễn đàn là một phần của khối liên kết chung giữa các trường, bài đăng về cơ bản đều là của học sinh của các trường khác nhau trong thành phố.

ID của Trần Lâm tên là Tiểu Chanh Tử, trong giao diện trò chuyện riêng của cô có vài tin nhắn quả thực rất dễ doạ người.

[Tôi ở trường thí điểm phụ thuộc, cậu ở đâu? Có dịp chúng ta cần gặp nhau để nói chuyện.]

Cách mấy tiếng sau.

Người kia lại gửi thêm hai tin nhắn:

[Tên cậu là Trần Lâm, phải không? Lớp 10-7.]

[Cậu đợi đấy.]

Lâm Chiết Hạ nhìn thấy mấy tin nhắn này, sống lưng cũng có chút rờn rợn.

Dù gì cũng không ai có thể tưởng tượng được, thông tin cá nhân trong một diễn đàn ẩn danh sẽ bị tiết lộ với tốc độ nhanh như vậy.

Lâm Chiết Hạ bình tĩnh nói: “Tất cả mọi người đều là học sinh với nhau, tớ cảm thấy xác xuất bọn họ dùng kỹ thuật để tra ra được thông tin cá nhân của cậu không lớn, hơn nữa gần đây tất cả mọi người đều bận rộn thi giữa kỳ, càng không có thời gian rảnh làm chuyện này, cho nên không chừng là một số ít người biết thân phận của cậu rồi tiết lộ ra ngoài.”

Cô hỏi lại: “Cậu nghĩ kỹ xem, có ai biết Tiểu Chanh Tử là Trần Lâm hay không?”

Trần Lâm đã bị hoảng sợ, nào có thời gian suy nghĩ về vấn đề này.

Lâm Chiết Hạ thấy cô như vậy, cũng không yên tâm để cho cô một mình trở về, thở dài nói: “Vậy tan học tớ cùng cậu về nhà, mấy người đó cho dù có tới tìm cậu, hẳn là cũng không dám làm gì đâu, đợi tớ nói với Trì Diệu một tiếng.”

Vì thế Lâm Chiết Hạ vừa chờ cô ấy sửa sang lại cặp sách, vừa móc điện thoại di động nhắn tin cho Trì Diệu.

[Tan học không cần phải đợi tôi đâu.]

Trì Diệu trả lời lại một dấu chấm hỏi cộng thêm hai chữ.

[?]

[Lý do.]

Lâm Chiết Hạ không nói chuyện của Trần Lâm cho cậu biết, loại chuyện riêng tư này cũng không tiện tiết lộ, chỉ gõ mấy chữ trả lời: [Bởi vì tôi còn có bạn tốt khác, hôm nay tan học phải đi cùng Trần Lâm về.]

Đối phương nhanh chóng trả lời.

[Tôi biết rồi.]

Trạm buýt bắt xe về nhà Trần Lâm cách trường tương đối xa, phải đi qua hai con phố.

Trên đường đi, Trần Lâm lo lắng hỏi: ” Có khi nào bọn họ sẽ mang theo rất nhiều người đến đánh tớ hay không?”

Lâm Chiết Hạ nói: “Không đến mức đó đâu, không phải là chỉ ở trên mạng cãi nhau có hai câu thôi sao.”

Trần Lâm: “Đối với fan cuồng mà nói, như vậy đã là to chuyện rồi.”

Lâm Chiết Hạ hỏi ngược lại: “Cũng bao gồm cả cậu sao?”

Trần Lâm: “… Sau chuyện này, tớ đã quyết định rút khỏi vòng fan và tập trung vào việc học.”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu biết giác ngộ như thế là tốt rồi.”

Đề tài xoay một vòng, lại bị Trần Lâm vòng trở về: “Bọn họ liệu có thật sự dẫn người tới đây hay không?”

Lâm Chiết Hạ ôn nhu nói: “Cậu đừng nhìn tớ như vậy, thật ra tớ cũng có thể đánh nhau.”

“…Cậu?”

“Hồi còn bé, tớ dùng một cước đánh được ba tên.”

Vì để Trần Lâm yên tâm, Lâm Chiết Hạ lấy chiến tích khi còn bé của mình ra mà nói: “Đến cậu nhóc mập mạp cao lớn như vậy còn bị tớ đánh cho phải khóc nhiều lần, cậu ta còn có một đám tiểu đệ, cũng đều đánh không lại tớ.”

Cô càng nói, càng có loại cảm giác anh dũng bảo vệ đàn em khi còn bé.

Chỉ là em trai nhỏ năm đó cô bảo vệ, họ Trì.

Cô vừa đi vừa chú ý đến khung cảnh xung quanh.

Con phố đầu tiên rất ồn ào, đường phố tấp nập người qua lại, nhưng khi rẽ từ ngã ba vào con phố thứ hai, người trên đường không còn nhiều người như vậy nữa.

Nơi này cách trường học một đoạn, cửa hàng kinh doanh không tốt lắm, hầu hết đã đóng cửa.

Bên kia đường có một con hẻm tối, chắc hẳn là một con ngõ cụt, trong hẻm ánh sáng rất kém, đầu ngõ chất một đống đồ tạp nham.

Nguyên nhân cô để ý tới của con hẻm tối này là do hình như bên trong có hai, ba người đang đứng, mấy tên đó đó ăn mặc lưu manh, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay.

Cầm đầu là tên nhuộm tóc đỏ, ngồi xổm ở đầu hẻm, hắn đang cắn điếu thuốc, tùy ý quan sát người qua lại.

Bước chân Lâm Chiết Hạ chậm lại: “Tuy rằng tớ cảm thấy không đến mức đó, nhưng mà…bình thường khi cậu đi ngang qua đây, trong hẻm đối diện có những người này không?”

Trần Lâm cũng nhìn qua, lắc đầu, khẳng định mà trả lời cô: “Không có, mỗi ngày tan học tớ đều đi qua con đường này, chưa từng thấy có ai ở đó cả.”

Lâm Chiết Hạ lúc này mới cảm thấy sợ hãi.

Ban đầu cô nghĩ những người kia sẽ không thật sự đến tìm Trần Lâm gây chuyện là vì cho rằng tất cả mọi người đều là học sinh, không ai muốn làm liều để rồi bị xử phạt.

Nhưng điều cô không nghĩ tới là, có đôi khi nếu muốn gây chuyện, chưa chắc cần tự mình ra mặt.

Lâm Chiết Hạ cố mạnh mẽ để trấn an bản thân lại, giả vờ như không có chuyện gì, làm bộ như không phát hiện ra bất kỳ điểm dị thường nào, sau đó cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, không suy nghĩ gì, mở khung trò chuyện với Trì Diệu lên.

Nhưng đầu ngón tay có chút run rẩy vẫn bán đứng tâm trạng của cô lúc này, lúc cô gõ lên bàn phím có đánh sai đến vài chữ.

[Tôi đang ở chỗ này.]

[Ở bên ngoài hai con phố, trạm xe buýt số 9.]

[Có mấy tên côn đồ lưu manh.]

Động tác của Lâm Chiết Hạ không dám quá rõ ràng, đang muốn sửa hai sai cụm từ chính tả là “trường học”, “một đám”, đề phòng Trì Diệu đọc không hiểu.

Đúng lúc này, người trong hẻm lập tức hành động.

Tên cầm đầu ném tàn thuốc xuống, chỉ về hướng của hai người, những người khác đều biết ý, đồng loạt đi theo.

Lâm Chiết Hạ lập tức nắm tay Trần Lâm, chạy như điên trên đường quay về hướng trường học: “Chạy!”

Đám người kia muốn tới đây, cần phải đi xuyên qua con đường ở chính giữa, điều này giúp cho các cô có thêm một chút thời gian, nhưng cũng không kéo dài được bao lâu, khi hai người tới cuối con đường này, cách khu vực náo nhiệt một con đường thì bị chặn lại.

“Chạy cái gì chứ,” Tên tóc đỏ khi nói, miệng đầy mùi thuốc lá, “Hai đứa chúng mày, ai là Trần Lâm?”

Lâm Chiết Hạ siết chặt tay Trần Lâm: “Anh là ai vậy? Tôi không quen biết anh.”

Tóc đỏ: “Mày quản tao là ai sao, nhanh khai ra, đứa nào là Trần Lâm đã cãi nhau với em gái tao trên mạng? Nếu không nói, tao sẽ đánh cả hai chúng mày.”

Tóc đỏ nói đến đây, tầm mắt dừng lại trên mặt Lâm Chiết Hạ vài giây.

“Con bé này trông xinh đẹp đấy,” Tên tóc đỏ nói, “Nếu tao xuống tay mà không biết nặng nhẹ thì khuôn mặt này cũng đáng tiếc thật đấy.”

Lâm Chiết Hạ muốn kéo dài thời gian nhiều hơn một chút, vì thế nói: “Tôi không biết Trần Lâm là ai, các anh tìm nhầm người rồi.”

Tóc Đỏ thấy hai người này nói chuyện không thông, cười cười nhổ nước miếng xuống đất, sau đó đang muốn giơ tay lên túm tóc Lâm Chiết Hạ, kéo cô đến trước người mình…Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh người hắn vươn ra, sau đó hắn mới phát hiện ra ở phía sau không biết đã có một người đứng từ lúc nào.

Người kia cao hơn hắn nhiều, hơi khom lưng, trên người mặc một bộ đồng phục học sinh trường cấp ba số 2.

Cậu đứng ở phía sau hắn, vươn một cánh tay vòng ra phía trước, khoác lên vai hắn, ấn lại bàn tay vừa mới vươn ra được nửa đường kia, giống như hai anh em cùng kề vai sát cánh.

Nhìn từ xa, giống như là cùng một bọn.

Lâm Chiết Hạ ban đầu vì sợ hãi mà theo bản năng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đã nhìn thấy một màn như vậy.

“Anh bạn,” Cậu thiếu niên có đôi mắt rất nhạt, nghiêng đầu nhìn tóc đỏ nói, “Chặn người đấy à?”

Tóc đỏ bị cậu chỉnh cho có chút ngây ngốc, trong lúc nhất thời không phân biệt nổi đây là địch hay bạn.

Nhưng hắn cảm thấy có thể đây là đồng bọn, bằng không sẽ không đi lên khoác vai hắn: “Cậu là ai vậy? Cũng đến đây để đánh nhau à?”

Sắc mặt Trì Diệu không thay đổi, cằm hơi nhếch lên, kéo dài âm thanh trả lời hắn: “Ừ, đúng, tôi là đại ca bên trường số hai, thường xuyên đánh nhau trên con phố này.”

Tóc đỏ đang muốn nói “Chưa từng nghe ở Thành An có đại ca.”, giây tiếp theo…

Tay thiếu niên đã hung hăng đặt ở sau gáy, liên tục túm tóc kéo hắn, khiến người hắn ta cứng ngắc đổ về phía sau. Động tác của dứt khoát lưu loát, lực ở tay rất mạnh, mấy ngón tay cứng lại, sau đó dùng một cước đá vào bắp chân tên tóc đỏ.

“Tôi ấy à,” Trì Diệu nói, “Không có việc gì làm thì thích đi dạo trên con phố này, thấy ai không vừa mắt thì đánh người đó.”

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full