DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đuổi Hạ
Chương 26

Editor: Đá bào

Beta: Gió

Dọc theo suy nghĩ này, Lâm Chiết Hạ nghĩ đến rất nhiều cái “chỉ có”. 

Chỉ có cô mới có thể gửi tin nhắn cho cậu vào bất cứ lúc nào.

Chỉ có cô có chìa khóa nhà cậu.

Chỉ có…

Có vẻ như chỉ có cô mới gần cậu như vậy.

“Bảo cậu xem đề.” Trì Diệu đang cầm bút viết chợt dừng một chút, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, “Cậu đang nhìn đi đâu vậy.”

Lâm Chiết Hạ bị bắt tại trận, trong nháy mắt cả người có chút cứng đờ.

Cô chớp mắt lại, một lúc sau mới nói: “Tôi đang thưởng thức chiếc khuyên tai mà mình đã chọn.”

“Sau đó thuận tiện cảm thán một chút, là mắt nhìn của ai mà tinh tường như thế…À, thì ra là chính bản thân tôi đây.” 

Trì Diệu ném bút xuống, ngồi trở về: “Phần sau cậu tự làm, tôi không muốn nói nữa.” 

“?”

Trì Diệu: “Cũng không có nguyên nhân gì khác, cái chính là hôm nay đầu óc cậu không được bình thường cho lắm, khi nào cậu chữa khỏi thì lại đến.”

Sau ngày này, vào mỗi cuối tuần, Lâm Chiết Hạ đều có thể nhìn thấy Trì Diêu đeo khuyên tai, bất kể là lúc ở nhà, hay khi hai người ra ngoài đi siêu thị mua đồ, thậm chí đi ra ngoài vứt rác cậu cũng đều đeo. 

……

Nhìn nhiều cô cũng quen rồi, ý nghĩ “có chút đáng tiếc” trước đó tan thành mây khói. Hơn nữa cô dần dần bắt đầu cảm thấy người này có chút muốn tỏ vẻ đẹp trai cho mọi người xem.

Hôm nay hai người vừa đi siêu thị trở về.

Trì Diệu đi phía trước, trong tay cậu là chiếc túi đầy kem. 

Cuối cùng Lâm Chiết Hạ nhịn không được nữa, đột nhiên mở miệng nói: “Trì Diệu, tôi phát hiện ra một điều rằng, cậu thật có tâm cơ.” 

Trì Diệu nhìn cô một cái.

“Nói linh tinh vớ vẩn cái gì đấy.”

“Có phải câu cố ý ra vẻ mình đẹp trai hay không?” Lâm Chiết Hạ nói, “Cho nên mỗi ngày đều lén đeo khuyên tai. ”

Trì Diệu tỏ ra vẻ mặt kiểu “Cậu dám quản tôi’: “Vậy cậu báo cảnh sát đi.”



Quả nhiên, cô cũng nghĩ như vậy.

Đang giữa mùa hè, con đường lát đá xanh bị nắng chiếu đến nóng bỏng. 

Lâm Chiết Hạ ăn mặc rất tùy ý, cô đi đôi dép lê đã theo mình nhiều năm, mặc chiếc quần lửng dài đến đầu gối, lại tiếp tục hỏi: “Tủ lạnh nhà cậu chắc chứa được chứ.”

Cô hỏi về túi kem trong tay Trì Diệu.

Lâm Hà quản lý cô rất nghiêm khắc, từ khi còn bé bụng dạ cô đã không được tốt nên bà không cho phép cô ăn đồ quá lạnh, hè đến cũng không thể được ăn đồ lạnh mỗi ngày, Lâm Hà chỉ cho phép cô ăn một đến hai lần một tuần. 

Nhưng cũng may, không chỉ mỗi ở nhà cô là có tủ lạnh có thể dùng được.

Nhà Trì Diệu cũng có tủ lạnh.

Trì Diệu: “Không có chỗ để nữa, hay là vứt đi.” 

Lâm Chiết Hạ: “…”

Lại một lát sau, Trì Diệu nhắc nhở cô: “Một tuần hai chiếc, bản thân cậu tự giác một chút đi.” 

Lâm Chiết Hạ bất mãn: “Sao cậu lại bắt đầu giống mẹ tôi thế, tôi đã trưởng thành rồi, dạ dày rất khỏe mạnh, ăn nhiều một chút cũng sẽ không có vấn đề gì.” 

Trì Diệu cười lạnh: “Ai thèm quản cậu ăn bao nhiêu, tôi lười cùng cậu ra ngoài mua thôi.” 

“……”

Hai người đi được nửa đường, gặp Hà Dương đang ngồi trước cửa nhà.

Hà Dương thấy họ thì ánh mắt sáng rực lên: “Cho tôi một cây kem với, tôi sắp bị phơi nắng đến chết khô rồi, bây giờ tôi giống như một người lang thang trên sa mạc mười năm ròng rã, vốn tưởng rằng trái tim cũng đã sớm khô cạn, mãi cho đến khi gặp được ‘dòng suối ngọt ngào’ này của hai cậu đấy.” 

Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu gần như cùng mở miệng.

Lâm Chiết Hạ: “Không biết so sánh thì đừng có nói.” 

Trì Diệu: “Không biết nói thì im miệng lại.” 

Hà Dương: “…”

Hai người này thỉnh thoảng ở vài phương diện, luôn luôn có sự ăn ý đến kì lạ.

Lâm Chiết Hạ chọn kem từ chiếc túi ở trong tay Trì Diệu đưa cho cậu ta, vừa chọn vừa hỏi: “Cậu ngồi ở bên ngoài làm gì vậy?”

Hà Dương: “Đừng nói nữa, bố mẹ tôi, bệnh cũ tái phát.” 

Bố mẹ của Hà Dương hay cãi nhau, nhiều năm như vậy vẫn luôn ồn ào, ầm ĩ, bình thường nếu tốt thì rất tốt, nhưng một khi đã cãi nhau thì lực sát thương là không thể coi thường được.

Bố Hà có tính cách trầm mặc, không thích nói chuyện cũng không thích giải thích, mẹ Hà lại là một người nóng tính.

Nhà nào cũng sẽ có những chuyện riêng, Lâm Chiết Hạ hiểu ý, không hỏi nhiều nữa.

Hà Dương thấy cô tìm cả nửa ngày, nhịn không được mà hỏi: “Anh Hạ, cậu tìm cái gì vậy, lấy một cây kem tốn nhiều công sức như vậy sao?” 

Anh Hạ còn chưa trả lời cậu ta, anh Diệu xách túi ở bên cạnh đã không lạnh không nóng nói: “Cậu ấy đang tìm cái rẻ nhất cho cậu.”

Hà Dương: “…”

Tâm tư của Lâm Chiết Hạ bị đoán trúng, nhất thời có chút xấu hổ: “…Có một số lời đừng nên nói ra.”

Hà Dương biểu tình sứt mẻ: “Tôi chỉ xứng đáng ăn cây kem rẻ nhất thôi sao???”

“Giữa trưa, hai người họ cãi nhau, tôi bị đuổi ra ngoài. Hơn nữa chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, có thể nói là huynh đệ đồng cam cộng khổ…Tôi chỉ xứng ăn cây kem rẻ nhất ư?!”

Lâm Chiết Hạ tìm trong túi nửa ngày, cuối cùng cũng mò được cây kem chanh muối năm hào kiểu cũ đặt ở dưới cùng: “Này, cậu có đồ để ăn đã là tốt lắm rồi.”

Hà Dương: “…Cám ơn.”

Lâm Chiết Hạ: “Không cần khách sáo.”

Mấy người hiếm khi mới thấy lại cảnh này, giống như khi còn bé chen chúc trên bậc thềm tán gẫu một lát.

Hà Dương: “Hôm qua mẹ cậu đánh bài ở nhà tôi.”

Lâm Chiết Hạ gật gật đầu: “Thắng không ít, sau khi về nhà bà ấy rất vui vẻ.”

Hà Dương: “Hẳn là không ít, bà ấy thắng hết tiền mừng tuổi năm mới của tôi rồi mang đi rồi.”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu kêu ca với tôi một chút là được rồi, đừng trông cậy vào việc tôi có thể trả lại cho cậu, tôi không có tiền.”

Hà Dương: “…”

Hà Dương tiện đà lại chuyển hướng sang Trì Diệu, theo bản năng cũng nói: “Mẹ cậu…”

Cậu ta muốn nói với Trì Diệu câu ‘Mẹ cậu gần đây có khoẻ không’.

Nhưng mà lời nói đến bên miệng cậu ta chợt phản ứng lại, tình huống trước mắt không đúng cho lắm, nhưng Lâm Chiết Hạ đã đi trước một bước, dùng khuỷu tay khẽ huých cậu ta một cái.

Hà Dương lập tức nuốt lời định nói trong miệng xuống.

Ngược lại, bản thân Trì Diệu lại không để ý cho lắm, nói: “Bà ấy đang bận rộn với công việc kinh doanh, gần đây nhà máy phải nhập một nhóm linh kiện mới.”

Hà Dương cắn miếng kem cuối cùng xuống, cảm thán: “Nữ cường!”

Mấy người trò chuyện một lúc.

Trong tay Trì Diệu còn xách theo đồ uống lạnh, Lâm Chiết Hạ sợ đồ bị phơi nắng, bảo cậu xách túi về trước.

Sau khi Trì Diệu đi cô cũng ngồi không yên, đang định nói với Hà Dương, “Vậy tôi cũng về đây, cậu tiếp tục phơi nắng ở đây đi”, còn chưa nói ra miệng, Hà Dương đã đứng dậy đi vứt rác, có lẽ do cậu ta ngồi trên bậc thang quá lâu, lúc đứng lên chân bị tê dại hết, không ngừng lảo đảo.

Hà Dương nói lớn một tiếng: “Mẹ kiếp.” 

Cậu ta lắc lư trái phải nhưng không ngã, cuối cùng cả người nghiêng về phía Lâm Chiết Hạ, chống lên vai cô, lúc này mới miễn cưỡng đứng thẳng được.

“Người anh em, thông cảm giúp, chân của tôi bị mẹ tôi dùng chổi lông gà quất vài cái, lý do là vì mẹ tôi nói cảm thấy tôi giống bố tôi, bà ấy nhìn thấy tôi là tức giận.” Khi thu tay lại Hà Dương giải thích.

“Vậy cậu đúng là có chút thảm, ” Lâm Chiết Hạ nói, “Sớm biết thì vừa rồi tôi đã bố thí cho cậu thêm một cây kem nữa.”

Hà Dương: “Mỗi một đồng.”

Lâm Chiết Hạ: “Một đồng năm hào, không thể nhiều hơn được nữa.”

Lâm Chiết Hạ lén ra ngoài mua đồ lạnh, lúc về đến nhà, Ngụy Bình đang mở bưu kiện chuyển phát nhanh.

Cô muốn qua giúp đỡ, nhưng Ngụy Bình vỗ vỗ vai cô và nói: “Không cần đâu, cứ để đó chú làm, con mau đi làm bài tập về nhà đi.”

Lâm Chiết Hạ về phòng, mở bài tập ra chuẩn bị làm, lúc này mới bỗng nhiên bắt được một chi tiết mà lúc trước không có để ý.

…Vai.

Khi cô ngồi trên bậc thềm, Hà Dương cũng đặt tay lên vai cô.

Hơn nữa bây giờ nghĩ lại, cô bất giác phát hiện ra, đó kỳ thật là một loại tư thế cực kỳ thân mật, Hà Dương lúc đó không đứng vững, hai người ở rất gần nhau.

Nhưng vì sao bây giờ cô mới phát hiện ra? Tại sao lúc đó cô không cảm thấy có gì đó không đúng?

Có lẽ cũng hơi lúng túng và mất tự nhiên, nhưng cảm giác lúng túng và mất tự nhiên đó là cực nhỏ và nhanh chóng bị lơ đi.

Trong đầu cô lại hiện lên những gì Trần Lâm đã nói với cô.

—Cậu không có trở nên kì lạ.

—Mà là cậu đã trưởng thành, cuối cùng đã ý thức được Trì Diệu, là, con, trai, là một cậu thiếu niên mà cậu không thể cướp quần cậu ấy để mặc được nữa, hiểu không?

……

Nhưng Trì Diệu và Hà Dương hình như lại không giống nhau.

Lâm Chiết Hạ cảm giác vấn đề này xuất hiện trong cuộc sống năm mười bảy tuổi của cô, so với đề toán phụ đạo trong tay cô thì còn khó giải hơn.

Điều duy nhất cô có thể hiểu được chính là điểm “kỳ lạ” giữa cô và Trì Diệu dường như không như Trần Lâm nói.

Nhưng rốt cuộc nó là cái gì, cô vẫn chưa thể hiểu được.

Chỉ vài tuần sau khi khai giảng năm học lớp 11, nhà trường bắt đầu tổ chức các hoạt động ngoại khoá.

Lâm Chiết Hạ và Trần Lâm đang ghé tai lại với nhau thì lớp trưởng đứng ở cửa gọi: “Lâm Chiết Hạ, đến văn phòng lão Từ một chuyến.”

Ngày thường biểu hiện của cô rất tốt, rất hiếm khi bị gọi đến văn phòng giáo viên.

Trên đường đi, cô không ngừng suy nghĩ xem lão Từ vì sao lại gọi cô đến, có phải hôm qua bài tập về nhà của cô đã để trống quá nhiều hay không?

Có hai câu thôi mà, cũng không tính là nhiều.

Hay là do cô và Trần Lâm lén nhắn tin cho nhau, nói chuyện cuối tuần muốn đến tiệm bánh ngọt đã bị lão Từ phát hiện rồi?

Lâm Chiết Hạ thật sự nghĩ không ra được nguyên nhân.

Cuối cùng cô thở dài, thành thật đứng ở cửa văn phòng giáo viên gõ cửa.

Bên trong cửa có giáo viên lên tiếng: “Vào đi.”

Cô đẩy cửa đi vào.

Có rất nhiều người đang ở trong văn phòng, trong số ấy là một bóng dáng quen thuộc. Cho dù người kia lúc này đang đưa lưng về phía cô, nhưng chỉ liếc mắt một cái là cô đã nhận ra.

Khi cô đi qua, cô nghe thấy giáo viên chủ nhiệm lớp họ nói với Trì Diệu: “Chút nữa phát những bài tập này em không cần phải làm, tôi đã chuẩn bị thêm cho em những đề khác, em làm mấy đề đó là được…”

“Thầy Từ,” Lâm Chiết Hạ đi đến chỗ lão Từ, nói, “Thầy tìm em ạ?”

Lão Từ thấy cô đến, đặt đồ vật trong tay xuống: “À, đúng, tôi tìm em có chút việc.” 

Lão Từ thuận miệng hỏi: “Cuối tuần này em có kế hoạch gì không?”

Lâm Chiết Hạ hiểu sai ý lão Từ, không đánh đã khai: “Em không nên quá háo hức mà trộm truyền giấy với Trần Lâm bàn bạc về chuyện cuối tuần.”

Lão Từ: “…”

Lão Từ dở khóc dở cười: “Hai đứa còn truyền tờ nói chuyện riêng nữa à? Khi nào vậy?”

Lâm Chiết Hạ: “Trong giờ nghỉ trưa ạ.”

Lão Từ: “Được rồi, không liên quan đến việc ấy, chuyện là như vậy, tuần sau trường chúng ta sẽ có một cuộc thi hùng biện.” 

Lâm Chiết Hạ: “Dạ?” 

Lão Từ: “Thời gian khá thoải mái, em có thể dùng thời gian một tuần đi chuẩn bị cho thật tốt, lớp chúng ta có hai xuất, thầy định để em và Đường Thư Huyên tham gia.” 

“Chuyện này không ổn cho lắm ạ.” Sự việc phát triển hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng, Lâm Chiết Hạ nghĩ đến việc đứng trước hội trường có sức chứa hơn một ngàn người, phản ứng đầu tiên chính là từ chối, “Em…Em không hề có kinh nghiệm gì trước đây, khả năng không được đâu ạ.”

Lão Từ: “Tôi cảm thấy em rất có năng lực, hơn nữa cơ hội này rất khó có được, thông qua cơ hội này em còn có thể rèn luyện một chút, cũng không phải không tốt.”

Lâm Chiết Hạ thật sự không thể lý giải nổi, chỗ nào trên người cô làm cho lão Từ nhìn ra được tiềm năng vậy.

Đầu óc cô bây giờ thực sự xoay chuyển rất nhanh.

Có thể là do ngày thường hay chí choé với Trì Diệu quen rồi, cô vì muốn để cho lão Từ bỏ đi ý niệm này trong đầu, không cần suy nghĩ mà bắt đầu nói: “Thầy ơi, không phải là em không muốn mà là con người em trời sinh đã tương đối nhút nhát, phải đối mặt hơn ba người thôi thì em sẽ bị lắp bắp, mà không chỉ lắp bắp, có đôi khi em còn căng thẳng không thể thở nổi nữa.” 

“Đây là tật xấu của em, từ nhỏ thì đã như vậy rồi.”

“Em cũng rất muốn thử, nhưng cuộc thi này không chỉ liên quan đến cá nhân, nó còn liên quan đến danh dự của tập thể lớp chúng ta, cho nên thầy có thể suy nghĩ lại một chút được không ạ?”

Lâm Chiết Hạ không dám thở nói liền một tràng, nói xong lời này cô phát hiện, không chỉ có lão Từ lộ ra vẻ mặt mỉm cười, tủm tỉm nhìn cô, mà phía sau còn truyền đến một tiếng cười nhạo cực nhẹ lại vô cùng quen thuộc.

“……”

Lão Từ thậm chí còn vỗ tay cho cô: “Em xem, đây không phải là em đang nói rất lưu loát hay sao, tôi nói một câu là em có thể nói được mười câu rồi.”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Cô đã thất bại.

Đáng lẽ cô nên giả vờ lắp bắp ngay từ đầu mới đúng.

Cả người Lâm Chiết Hạ như bị một loại chuyện cực kỳ bất hạnh đập trúng, lại bực mình vì không phát huy tốt khả năng diễn xuất, vì thế tập trung lại cảm xúc, tìm đúng một chỗ để ph4t tiết, mà nơi ph4t tiết này chính là…người vừa rồi phát ra thanh âm cười nhạo cô.

Lão Từ còn đang nói về yêu cầu của cuộc thi hùng biện: “Đây là cuộc thi hùng biện lần thứ 10 của Thành An chúng ta, chủ đề của bài diễn thuyết lần này là “Thanh xuân “, yêu cầu như sau, thời gian diễn thuyết ít nhất là năm phút, nội dung mang hướng tích cực hướng…”

Lời lão Từ nói, tai trái truyền qua tai phải.

Cô chỉ biết hiện tại cô và Trì Diệu đang đứng rất gần nhau, hai người giống như đang tựa lưng vào đối phương.

Cô giật giật ngón tay, không cảm xúc mà đưa tay về phía sau, muốn véo Trì Diệu qua lớp quần áo một cái để trút giận.

Nhưng mà cô đã tính toán sai vị trí, thứ cô đụng phải không phải vải đồng phục của học sinh, mà là một cảm giác ấm áp của da thịt.

Cô hơi dừng lại, mới phản ứng được, hoá ra mình đang véo tay Trì Diệu.

“Cậu được chọn tham gia cuộc thi,” Một lát sau, giọng nói sau lưng dừng lại một chút rồi nói, “…Thì động tay động chân với tôi để làm gì?”

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full