DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đuổi Hạ
Chương 67

Editor: Đá bào

Beta: Gió



Kết quả thi của Lâm Chiết Hạ không tệ, sau kỳ thi sẽ được nghỉ ba ngày.

“Chúng ta về nhà chứ?” Lâm Chiết Hạ đi ra từ phòng thi, Trì Diệu lúc này đang dựa vào hành lang chờ cô, cô hỏi, “Anh có thể ở nhà em.”

Trì Diệu không mượn cơ hội mà phát huy: “Anh đã nói trước với Hà Dương rồi, sẽ đến nhà cậu ta.” 

“Tại sao? Anh ở luôn nhà em không tốt hơn sao?”

Lâm Chiết Hạ còn định nói “Dù sao khi còn bé anh cũng đã từng ở mà”, thì Trì Diệu lại vươn một ngón tay đặt lên trán cô, cảnh báo: “Không tốt.” 

“…Không tốt chỗ nào.” 

“Không tốt cho em,” Anh nói, “Anh sợ em không kiềm chế được bản thân mình.” 

” …” 

Lâm Chiết Hạ sửng sốt một chút, sau đó lui về phía sau, tránh tay anh: “Em cảm thấy anh nói cũng có lý, anh vẫn nên ở nhà Hà Dương thì tốt hơn, ở nhà em thì không thích hợp lắm.” 

Nói đến Hà Dương, cô lại nhớ ra một chuyện khác: “Lần trước anh đăng lên vòng bạn bè, còn thay đổi trạng thái, có nhiều người bình luận nhuyw vậy, anh định trả lời họ thế nào?”

Trong lúc nói chuyện, hai người đi xuống dưới lầu.

Trì Diệu: “Không trả lời. “

Lâm Chiết Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Không trả lời là được rồi, em cũng không biết phải nói với hỏa sao.”

“Anh không trả lời, không phải là không biết nên nói như thế nào,” Trì Diệu liếc mắt nhìn cô một cái, “Mà là không biết khi nào em muốn công khai. ” 

Anh lại lạnh lùng nói: “Thế nào, theo lời này của em, là em không muốn cho anh một danh phận sao?” 

“Đương nhiên em không phải có ý này.” 

Lâm Chiết Hạ sắp xếp lại từ ngữ mà nói, “Chỉ là em nghĩ, mọi người sẽ có chút khó tiếp nhận, nếu muốn công khai, chúng ta phải tiến từng bước một.”

Trì Diệu: “Em còn có chiến lược cơ đấy.” 

Không phải cô có chiến lược, mà là chuyện bọn họ ở bên nhau thế này, đối với những người ở phố Ngõ Nam mà nói, hẳn là rất khó tiếp nhận. 

Anh em tốt mặc chung một chiếc quần mà cùng nhau lớn lên. 

Nghĩ như thế nào cũng rất kinh khủng. 

Cuối cùng Lâm Chiết Hạ nói: “Hà Dương cũng về đúng không? Hay là, chúng ta hãy nói với cậu ta trước và xem phản ứng cậu ta thế nào.”

Kế hoạch công khai tình cảm của Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu, đối tượng được thông báo đầu tiên, chính là Hà Dương. 

Nhưng mà bọn họ không biết, là người duy nhất biết chuyện, nội tâm Hà Dương có bao nhiêu là lúng túng. 

Hà Dương cho rằng, nghỉ lễ được về nhà chỉ là một ngày bình thường, cậu ta dọn dẹp qua đồ đạc, trước khi xuất phát còn được hai người anh em tốt gọi ra ngoài ăn một bữa cơm. 

“Sao hôm nay lại mời tôi ăn cơm vậy,” Cậu ta vui vẻ đến ăn chực, “Quá khách sáo rồi.”

Hà Dương: “Đây là khoảng cách sinh ra nhớ nhung sao? Bình thường chúng ta ở gần, các cậu không ai thèm để tâm tới tôi, bây giờ tôi đến sư phạm Liên Vân rồi, lại nhớ anh em à?”

Lâm Chiết Hạ cúi đầu, yên lặng nhìn chằm chằm cơm trong bát: “…Ừm. Cậu cũng có thể hiểu là như vậy.”

Hà Dương: “Đồ đạc của tôi đều đã thu dọn cả rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong chúng ta có thể về nhà luôn. “

Lâm Chiết Hạ ngẫm nghĩ, không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng cô ngước mắt lên, nhìn Trì Diệu. 

Trì Diệu nhận được tín hiệu cầu cứu của cô, vì thế buông đũa xuống, cong ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Này.” 

Hà Dương: “Tôi có tên, đừng có gọi này, cậu cũng có thể gọi tôi là Tiểu Dương Dương. ” 

“…” 

Trì Diệu lười nói nhiều với cậu ta, ngón tay thả lỏng, sau đó không nói một lời nắm lấy tay Lâm Chiết Hạ. 

Tay Lâm Chiết Hạ vốn đang ở dưới gầm bàn, sau khi bị anh nắm lấy, rồi công khai giơ lên, sau khi đặt lên bàn, Trì Diệu như đã quen với chuyện này, thay đổi tư thế thành mười ngón tay đan chặt hơn, đối diện với tầm mắt của Hà Dương.

“……” 

Hà Dương đang đưa cơm vào miệng, chợt có chút nhét không nổi. 

Qủa thật qua vòng bạn bè của hai người đã thấy rõ, cùng với việc Lâm Chiết Hạ đột nhiên thay ảnh đại diện, đại khái cậu ta có thể đoán được hai người này trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì. 

Nhưng cậu ta không hề nghĩ tới chuyện mình phải đối mặt với cách công khai kiểu này. 

Tay Hà Dương còn đang xúc cơm chợt ngừng lại, đầu óc chậm chạp vận hành trở lại: Hiện tại cậu đang diễn kịch, là một người bạn thân từ nhỏ vô tội không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Cậu nên diễn tiếp vai diễn ấy, gặp phải tình huống này, hẳn là phải có chút phản ứng bình thường!

Giây tiếp theo …

Cậu ta phun sạch cơm ra. 

Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu đồng loạt tránh đi. 

Trì Diệu: “Cơm cũng không bịt được miệng cậu.” 

Lâm Chiết Hạ: “Cậu lịch sự một chút đi.” 

Hà Dương cống hiến kỹ năng diễn xuất đặc sắc nhất cuộc đời mình, cậu ta mạnh mẽ đứng lên, run rẩy vươn một ngón tay chỉ về phía bọn họ: “Các cậu… Các cậu đang làm gì vậy? Trước mặt bàn dân thiên hạ, đột nhiên nắm tay nhau, muốn làm gì!”

Trì Diệu: “…”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Lâm Chiết Hạ có chút hối hận, vừa rồi cô không nên nói “Cậu lịch sự một chút đi”, mà nên nói thẳng “Cậu bình thường một chút”. 

Trì Diệu gặp nguy không loạn, ở phương diện show ân ái vẫn thể hiện ra môt tâm thái cực kỳ vững vàng. 

Ngón tay anh nhẹ nhàng cọ xát các khớp xương ở ngón tay của Lâm Chiết Hạ, sau đó mập mờ hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy, bọn tôi đang làm gì.” 

“Sao, muốn chơi tôi à? Hà Dương tôi lại là người dễ bị lừa gạt như vậy sao?”

“…”

Trì Diệu mím môi dưới, kiềm chế cảm xúc muốn đánh người, thản nhiên nói: “Không ai có thời gian rảnh rỗi lừa gạt cậu.” 

“Chuyện chính là những gì cậu đang thấy,” Anh nói thêm, “Bọn tôi đang hẹn hò.” 

Vào lúc này, đại não của Hà Dương lại tiếp tục vận hành nhanh chóng. 

Cậu ta nên làm gì bây giờ? Phản ứng nào nhìn mới có vẻ chân thực đây? 

Cậu ta suy nghĩ trong nửa giây, rồi từ từ ngồi xuống, sau đó một bên mông từ trên ghế cố ý ngã xuống để thể hiện mức độ khiếp sợ của mình tại thời điểm này: “Cái gì…các cậu, đang ở bên nhau?! “

“Ôi mẹ ơi, tôi thật sự quá shock. Tai tôi không có vấn đề gì chứ, tôi đang không nghe nhầm chứ, hay là tôi có đang nằm mơ không?” Sau khi Hà Dương đứng lên, xoay một vòng tại chỗ, giống như đang tìm kiếm linh hồn bị đánh rơi của mình, “Tôi shock quá.” 

“Chúng ta không phải là bạn tốt nhất của nhau sao…người bạn tốt của tôi lại hẹn hò với một người bạn tốt khác của tôi, làm sao có thể như vậy được, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, ở bên nhau từ khi nào, tại sao lại ở bên nhau?” 

Trì Diệu: “…”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Phản ứng này sao lại có chút không đúng nhỉ. 

Lâm Chiết Hạ do dự, nhỏ giọng hỏi Trì Diệu: “Cậu…cậu ta có phải bị điên rồi không?” 

Trì Diệu nhìn Hà Dương vẫn đang xoay vòng tại chỗ, không phản bác: “Bỏ từ nghi vấn đi, em có thể dùng câu khẳng định.”

“…”



Vốn dĩ người mà cô và Trì Diệu muốn thông báo tiếp theo là Lâm Hà và Ngụy Bình, nhưng sau khi trải qua chuyện Hà Dương nghe xong thì phát điên ngay tại chỗ, Lâm Chiết Hạ lại e dè không dám nói cho Lâm Hà biết. 

Nhỡ đâu Lâm Hà cũng sụp đổ như vậy thì hỏng mất… 

Sau khi về đến nhà, Lâm Hà và Ngụy Bình cố ý ở nhà chờ cô: “Đã về rồi à, mẹ vốn tưởng rằng con ở Liên Đại này thì có thể về nhà thường xuyên, không không ngờ lên đại học lại bận rộn như vậy.”

“Mẹ, chú Ngụy,” Lâm Chiết Hạ đặt đồ xuống, lần lượt ôm bọn họ một cái, “Không phải con vừa mới nhập học sao, đang trong thời gian khá bận rộn, chờ sau khi ổn định rồi con sẽ về nhà thường xuyên.”

Lâm Hà: “Được rồi, giữa mẹ con với nhau, không cần phải nói những lời khách sáo mà đến bản thân mình cũng khó tin như vậy. “

Lâm Chiết Hạ: “Tiểu Hà, mẹ vẫn sắc bén như ngày nào.” 

Lâm Hà: “Lại ngứa đòn có phải không?” 

Lâm Chiết Hạ nở nụ cười, ngồi trên sô pha ăn trái cây mà Ngụy Bình đã cắt cho cô từ trước. 

Được trở về nhà, vẫn luôn cảm thấy thoải mái và quen thuộc.

Vừa rồi khi ba người bọn họ trở lại phố Nam Ngõ, sóng vai đi ngang qua mấy con hẻm, gặp mấy người bạn khác cũng nghỉ lễ về nhà, mọi người tụ tập ở cửa tiểu khu nói chuyện một lát, khoảnh khắc đó khiến cô có ảo giác rằng dường như mọi người vẫn chưa từng rời khỏi nơi này.

“Mẹ,” Lâm Chiết Hạ đang ăn hoa quả, mở miệng thăm dò, “Ở đại học…Có rất nhiều người yêu đương.”

Lâm Hà xoay người vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối: “Đó không phải là chuyện rất bình thường hay sao, lên đại học có thể yêu rồi, nhưng mà là con gái, phải biết bảo vệ bản thân cho tốt.” 

Lâm Chiết Hạ tiếp tục hỏi: “Nếu con cũng vậy thì sao?”

Lâm Hà: “Vậy thì yêu thôi.”

Lâm Chiết Hạ: “Ồ.”

Cô ” Ồ ” xong, còn cố ý đợi một lát, mới nói: “Trì Diệu cũng về đây đấy ạ.”

Lâm Hà không hề bất ngờ: “Có phải thằng bé đã đến nhà Hà Dương đúng không? Vừa lúc, đợi lát nữa con gọi bạn tới ăn cơm. Con ở cùng trường với bạn, bình thường chắc lại gây thêm không ít phiền toái cho người ta.”

Lâm Chiết Hạ thấp giọng kháng nghị một câu: “Mẹ nói cứ như con là một tiểu quỷ chuyên đi gây phiền hà vậy.” 

“…” 

Trong nhà trở nên yên tĩnh, Ngụy Bình vào nhà lấy đồ, Lâm Hà bắt đầu thái rau.

Lâm Chiết Hạ ngậm tăm xỉa răng đi đến cửa phòng bếp, nhìn Lâm Hà một lát, nói: “Mẹ, mẹ cảm thấy…con người Trì Diệu thế nào?”

Lâm Hà: “Rất tốt.”

Trái tim Lâm Chiết Hạ còn chưa kịp hạ xuống, lại bị Lâm Hà nói tiếp một câu nói khiến nó nảy lên: “Mẹ cảm thấy thằng bé giống như con trai mình vậy.”

“……”

Nếu nói như vậy…

Đối với Lâm Hà mà nói thì là con gái của bà đang hẹn hò với con trai bà.

“Sao vậy, thằng bé đang yêu ai ở đại học sao?” Lâm Hà lại hỏi.

“À,” Lâm Chiết Hạ vốn đã chuẩn bị sẵn, nhưng lời lại bị kẹt ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói nên lời được, cô lảng tránh đề tài, “Còn bao lâu nữa thì được ăn cơm ạ? Để con gọi cho cậu ấy.” 

“Nửa tiếng nữa, con cứ nhắn tin cho thằng bé trước, để nó qua đây.”

Lâm Chiết Hạ co người trên sô pha, nhắn tin cho Trì Diệu: [Còn nửa tiếng nữa sẽ đến giờ cơm, anh qua đây luôn không?]

Bạn trai: [Đã biết]

Lâm Chiết Hạ tiếp tục gõ chữ: [Đúng rồi, em vẫn chưa nói với mẹ.]

[Bởi vì] 

[Mẹ em nói bà coi anh như] 

[Đứa con trai của mình.]

Bạn trai: […]

Lâm Chiết Hạ do dự gõ mấy chữ tiếp theo: [Hay là chúng ta… Đừng công khai nữa. Cảm giác có chút giống với chuyện loạn luân.]

Tin nhắn này Trì Diệu không có phản hồi lại.

Khoảng năm phút sau, chuông cửa nhà họ reo lên.

Ngụy Bình đi ra mở cửa: “Trì Diệu à, đã lâu không gặp cháu, để chú nhìn kỹ xem…hơn một năm không gặp, ngày càng đẹp trai hơn đó.” 

Ban nãy có thể Ngụy Bình đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Lâm Hà, ngay sau đó ông hỏi một câu: “Lên đại học đã yêu đương gì chưa?”

Lâm Chiết Hạ “khụ” một tiếng, từ phía sau Ngụy Bình chen qua, kéo Trì Diệu vào cửa: “Chú Ngụy, không nên tùy tiện hỏi vấn đề riêng tư thầm kín của người khác. Ở phương diện này cậu ấy có hơi xấu hổ, không muốn bàn luận về nó. ” 

Ngụy Bình: “Hả?”

Tại sao ông lại không nhìn ra Trì Diệu xấu hổ chỗ nào.

Sau khi Trì Diệu vào nhà, đãi ngộ còn tốt hơn cô nhiều, bởi vì đã một thời gian dài không gặp, cho nên Lâm Hà và Ngụy Bình đều có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.

Trì Diệu ngồi bên cạnh cô, không thể trực tiếp biểu lộ quan hệ giữa hai người, chỉ có thể thông qua một vài động tác nhỏ mà chỉ có hai người bọn họ biết để tương tác với cô.

“Chuyện trong nhà đã giải quyết xong chưa? Sức khỏe của mẹ con thế nào rồi?” 

“Vâng, đã được giải quyết rồi ạ. Sức khỏe của mẹ con cũng tốt hơn nhiều.”

Trì Diệu vừa nói, vừa dùng xiên cắm một miếng hoa quả đưa cho cô.

Lâm Chiết Hạ bất ngờ bị anh nhét vào miệng, không kịp giải thích: “Em đã ăn rất nhiều rồi.”

Một giây sau khi buông tay ra, nhân lúc Ngụy Bình cúi đầu không chú ý, ngón tay anh đã đặt lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng lau đi vết nước hoa quả dính trên đó.

Lâm Chiết Hạ chột dạ, cảm giác hai người bọn họ bây giờ rất giống đang làm chuyện xấu.

Ngụy Bình còn ngồi đối diện lải nhải: “Nhắc mẹ con nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng làm việc cả ngày như trước kia.”

Trì Diệu đáp một tiếng: “Vô dụng thôi ạ, trước khi bà ấy xuất viện cũng nói sẽ buông bỏ công việc, đi ra ngoài nhiều hơn để cảm nhận cuộc sống, nhưng chỉ được vài ngày lại cảm thấy không thể ngồi một chỗ mãi được.”

“Ngược lại cũng đúng,” Ngụy Bình suy nghĩ một chút, “Muốn rảnh rỗi cũng không dễ dàng, mỗi ngày không có việc gì làm, không bằng tìm chút việc làm thì hơn. Hơn nữa bây giờ tình hình nhà cháu cũng không giống như lúc trước, cháu cũng lớn rồi, ở Liên Vân học đại học, tự mình có thể chăm sóc được bản thân, bà ấy cũng không cần bận tâm điều gì nữa.”

Trong lúc Ngụy Bình nói chuyện, Trì Diệu tựa hồ nhận ra sự luống cuống của cô, cố ý trêu chọc cô, tay từ sau lưng vòng qua, dùng góc mà người khác không thể nhìn thấy được mà đụng vào tay cô.

Lâm Chiết Hạ khẩn trương đến mức tóc gáy dựng thẳng cả lên.

“Anh tránh xa em ra,” Cô nhích sang một chút, “Đừng đến gần em như vậy.”

Trì Diệu thấp giọng: “Lá gan nhỏ vậy à.”

Đây là vấn đề lá gan to hay nhỏ sao!

Đây là…

Đây là trước mặt phụ huynh làm chuyện xấu.

Đang lúc cô muốn tìm cớ rời khỏi phòng khách, Lâm Hà ở trong phòng bếp đã gọi: “Lão Ngụy…hết nước tương rồi, anh đến siêu thị mua một chai đi.”

Lâm Chiết Hạ đột nhiên đứng lên: “Để con đi cho.”

Ngụy Bình: “Bình thường con nếu có thể không đi thì sẽ không chịu đi, hôm nay sao lại tích cực như vậy?”

Lâm Chiết Hạ dùng lời lẽ rất chính đáng nói: “Bây giờ con đã là sinh viên đại học, lớn rồi, cũng trở nên hiểu chuyện hơn.”

“…”

Cô cầm lấy ví tiền, vừa đi ra ngoài cửa, phía sau đã bị một người kéo xuống, tiếp theo cô nhìn thấy Trì Diệu đang theo sát cô đi ra: “Để con đi cùng cậu ấy.”

Lâm Chiết Hạ không nói thêm gì, chỉ là lúc chờ thang máy cố ý đứng ở bên cạnh.

Cô sợ Ngụy Bình sẽ mở cửa bất ngờ.

Nhưng may mắn thay, cánh cửa vẫn được đóng chặt.

Sau đó.

“Đinh” một tiếng, thang máy lên tầng.

Sau khi hai người đi vào thang máy, Trì Diệu đứng ở sau lưng cô.

Hai tay anh vòng quanh eo cô, cúi người xuống, cả người “dựa” trên người cô.

Mặc dù chỉ có hai người trong thang máy, nhưng Lâm Chiết Hạ lại cứng đờ tại chỗ. 

Nhận thấy sự căng thẳng của cô, thiếu niên phía sau nói bên tai cô: “Để anh ôm một lúc, không có ai ở đây.” 

“Nhưng mà…” 

“Chú và dì cũng sẽ không đi tra camera đâu.”

“Nhưng mà…” 

“Đợi lát nữa có người đi vào anh sẽ buông ra.”

“…” 

Được rồi.

Cô không thể tìm được lý do khác, chỉ có thể để cho anh ôm.

Sau một lúc, cô nhắc nhở một lần nữa: “Nhưng đang ở trong khu phố, nhớ giữ một khoảng cách nhất định với em.”

Người phía sau có vẻ không tình nguyện.

Cằm thiếu niên đặt trên vai cô, khi nói chuyện hô hấp tản ra đến cổ cô, anh “chậc” một tiếng nói: “Mẹ em coi anh như con trai sao?”

Lâm Chiết Hạ: “…Ừm.” 

Trì Diệu: “Em cảm thấy chúng ta như đang loạn luân?”

Lâm Chiết Hạ: “…Có một chút cảm giác tội lỗi.” 

“Nếu em đã cảm thấy như vậy rồi.” Không ngờ Trì Diệu vẫn thản nhiên nhận lấy, sau đó anh giơ một tay lên, nhẹ nhàng đặt ở trên đỉnh đầu Lâm Chiết Hạ, thậm chí có vài phần chờ mong nói, “Vậy…hay em gọi anh một tiếng anh trai trước?”

“……” 

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full