Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Bầu không khó ngưng trệ trong giây lát.
Có một thứ gì đó trong bầu không khí lành lạnh chậm rãi tan chảy, sau đó Trì Diệu nói: “Anh không có không vui.
“Anh biết bây giờ anh giống gì không,” Lâm Chiết Hạ nhìn anh nói, “Giống một người uống say vẫn một hai nói rằng mình không có uống nhiều.”
“…” Trì Diệu không nói gì, một hồi sau anh ngẩng lên: “Em có từng nghĩ qua rằng thực ra người này thực sự không hề uống nhiều.”
Anh lại nói: “Không phải tửu lượng của ai cũng tệ như em.”
Lâm Chiết Hạ: “Vậy anh cười một cái đi.”
Trì Diệu: “…”
Cô bổ sungg, “Không phải là mặt cười trong lòng không cười, là kiểu cười xuất phát từ nội tâm ấy, có bản lĩnh thì anh cười một cái cho em xem nào.”
Trì Diệu bước qua cô đi vào phòng bếp: “Anh không cười.”
“Anh đang giận.”
“Anh không giận.”
Lâm Chiết Hạ đừng dậy từ sô pha, cùng anh đi vào phòng bếp: “Vậy anh còn không dám cười.”
“Ngại quá,” Trì Diệu đóng cửa tủ lạnh lại, giống vô số lần đấu võ mồm với cô như trước kia, “Con người anh ấy, lúc vui không thích bày tỏ lên mặt.”
“…” Không thích bày tỏ ra ngoài cơ à.
Lâm Chiết Hạ không nói lại được anh.
Cánh cửa tủ lạnh vừa được đóng vào, tay Trì Diệu vẫn chưa thu lại, cô nhân thời cơ này cúi người xuống, chủ động chen vào không gian giữa anh và tủ lạnh, sau khi cô đứng thẳng người, tư thế của hai người giống như Trì Diệu cố ý đẩy cô sát gần cảnh cửa tủ vậy.
Hai người ở rất gần nhau.
Lâm Chiết Hạ dũng cảm chen vào xong, nhất thời không biết bước tiếp theo nên làm gì, đại não cô bỗng trống rỗng.
Sau đó cô nhớ đến trên mạng thường nói, giữa các cặp đôi không có gì là hôn môi không thể giải quyết được.
Vì vậy cô trộm nhón chân lên sát lại gần anh, lấy dũng cảm hôn anh một cái.
Cho dù đã ở bên nhau lâu vậy rồi nhưng cô vẫn rất là tay mơ trong khoản hôn môn này, hoặc cũng có thể là do người trước mặt là Trì Diệu, vì vậy cô mới cảm thấy ngại ngùng.
Trì Diệu không ngờ cô sẽ hôn lên, sững người một lát.
Lâm Chiết Hạ hôn xong lùi về sau, đụng phải đôi đồng tử màu nhạt của anh, nghiêm túc nói: “Em không thích người ở câu lạc bộ trượt ván kia.”
“Không chỉ có anh ấy, tuýp người như vậy em đều không thích. Trước kia nói đến tiêu chuẩn chọn bạn trai anh đừng coi là thật, đấy đã là chuyện từ khi nào rồi, em cũng đã sớm quên từ lâu.”
Lâm Chiết Hạ giải thích, bỗng nói sang chuyện khác: “…Hồi nhỏ em còn nói hy vọng anh quỳ xuống lạy ba cái, sao không thấy anh nghe lời như thế này?”
“…”
Bầu không khí bởi vì câu ‘lạy ba cái’ của cô mà trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị.
Khi Lâm Chiết Hạ đang định nói gì đó, Trì Diệu đưa tay lên, chiếc áo khoác nhuốm hơi lạnh đã ấm lên không ít, sau khi cởi áo khoác ra, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏi.
Trì Diệu vốn muốn nói, anh nghĩ mình không nên nói ra loại cảm xúc kì lạ kia, nhưng Lâm Chiết Hạ quá nghiêm túc, cô vô cùng để ý đến cảm xúc của anh, vì vậy anh không thể tiếp tục trầm mặc
Bàn tay nắm chai nước của anh càng chặt hơn, tránh khỏi ánh mắt của cô: “Không hoàn toàn là vì cái này.”
“Không chỉ có anh ta,” Cuối cùng Trì Diệu nói, “Còn có người khác, sau này em sẽ gặp nhiều người hơn nữa.”
–
Chủ đề nói chuyện của bọn họ đến đây là kết thúc, kim đồng hồ chỉ vào con số mười hai
Giờ này kí túc đã đóng cửa, không cho học sinh ra vào nên Lâm Chiết Hạ cũng không thể trở về, chỉ có thể ở nhà Trì Diệu một đêm.
May là kì nghỉ có ở đây một thời gian, vì vậy đồ dùng cần thiết vẫn rất đầy đủ.
Tối nay không xảy ra gì cả, ngày mai cô còn có tiết sớm, chỉ là trước khi cô thu mình vào lòng Trì Diệu chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng nghĩ về câu cuối cùng anh nói, nhưng quả thực đã rất muộn, ý thức của cô càng trở nên mơ hồ, đến khi ngủ rồi vẫn chưa hiểu.
Ngày hôm sau, cô về kí túc từ sớm để lấy sách.
Lam Tiểu Tuyết vừa ngủ dậy, cô ấy vừa đánh răng vừa chào hỏi: “Về rồi đấy à.”
“Ừm,” Lâm Chiết Hạ đáp một tiếng, “Hôm qua cảm ơn cậu giúp tớ đem sách về.”
“Có gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà.”
Lam Tiểu Tuyết cũng không hỏi tối qua cô đi đây, chỉ nói: “Tối qua kiểm tra phòng, Tần Lôi diễn hai vai liền, giúp cậu giấu được, nếu không hôm nay dì quản lý lại tìm cậu, rất phiền.”
Kí túc xá của Liên Đại rất nghiêm khắc, vì để bảo đảm vấn đề an toàn của học sinh nên đặt ra rất nhiều quy định.
Tuy nhiên có quy định thì ắt sẽ có đối sách, bọn họ đầu tiên sẽ tìm người diễn vai người không ở trong phòng, đợi sau khi kiểm tra xong tự mình sẽ xuống tìm dì báo cáo, tuy nhiên cách này cũng có độ nguy hiểm nhất định.
Lâm Chiết Hạ lo lắng hỏi: “Cậu ấy không bị dì nhận ra sao?”
Lam Tiểu Tuyết chỉ về mái tóc giả ở phía bên kia, màu nâu đen, rất dàu, có chút cáu mà nói: “Hôm qua họ đều thay đổi quyết định đi tham gia câu lạc bộ khác rồi. Tần Lôi tham gia nhóm cosplay, vào câu lạc bộ ngay trong ngày sẽ được tặng một mái tóc giả, tối qua có dịp dùng đến luôn.”
“…”
Còn có thể như vậy à.
“Vậy tối nay tớ mời bọn cậu ăn cơm,” Lâm Chiết Hạ nghĩ, khách sáo nói, “Các cậu muốn ăn gì thì nói mau.”
Lam Tiểu Tuyết đồng ý luôn: “Được, trong nhà ăn của trường có mở một tiệm cá nướng, tối nay chúng ta qua đó ăn đi.”
Đến tối Lâm Chiết Hạ nói với Trì Diệu một tiếng rồi cùng mọi người đi ăn.
Nhân viên đem cá nướng lên rất nhanh, trong giây lát bàn ăn đã rất phong phú.
Mấy người họ vừa ăn cá nướng vừa nói chuyện về câu lạc bộ hôm qua.
“Mái tóc giả ấy rất hữu dụng đấy.”
“Sớm biết tớ cũng tham gia câu lạc bộ cosplay rồi, câu lạc bộ của tớ không có tặng gì cả.”
“…”
Bọn họ trò chuyện, Lâm Chiết Hạ ở bên không lên tiếng, lúc cô ăn cơm lòng không tập trung, gắp một sợi gừng bỏ vào miệng.
Lam Tiểu Tuyết nhắc cô: “Thứ cậu gắp là gừng đấy.”
Lâm Chiết Hạ: “…À, trộn vào bên trong, tớ không nhìn rõ.”
“Sao vậy,” Lam Tiểu Tuyết hỏi, “Chuyện tình cảm không thuận lợi sao?”
Lâm Chiết Hạ đặt đũa xuống, quả thực cần một người để có thể tâm sự, vì vậy nói thật lòng: “Có một chút.”
Những người khác cũng lắng nghe.
Lâm Chiết Hạ đơn giản kể chuyện giữa mình và Trì Diệu ra, cuối cùng tổng kết: “Tớ không hiểu là vì sao, đây không phải là lời trước kia tớ tuỳ tiện nói ra trong lúc tức giận hay sao, hơn nữa anh ấy nói sau này tớ sẽ gặp nhiều người hơn nữa là có ý gì?”
Lời cô không nói ra thêm là: Chẳng lẽ anh ấy hối hận vì đã hẹn hò với tớ rồi sao?
Muốn để cô đi chọn người khác?
Nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy không phải là nguyên nhân này, Trì Diệu không phải là người như vậy.
Cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân thực sự.
Lam Tiểu Tuyết và Tần Lôi là người ở bên cạnh nên luôn sáng suốt: “Có gì mà không hiểu chứ, không phải rất rõ ràng hay sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Rõ ràng?”
Lam Tiểu Tuyết: “ĐÚng thế, cậu ấy sợ cậu thích người khác, cũng lo rằng cậu không thực sự thích cậu ấy.”
Lâm Chiết Hạ không hiểu.
Bởi vì trong thâm tâm cô, Trì Diệu là người cô đã thích từ lâu, không dễ gì mới được ở bên nhau, cô căn bản chưa từng nghĩ anh lại sẽ vì lời nói kia mà lo lắng rằng cô sẽ thích người khác.
Trong lòng cô Trì Diệu luôn là người được chú ý đến, giống như thiếu niên kiêu ngạo toả sáng, anh không nên lo lắng như vậy mới đúng.
“Cậu ấy để tâm không phải là tiêu chuẩn chọn bạn trai của cậu mà để tâm rằng có thể cậu sẽ tìm được một người nào đó phù hợp tiêu chuẩn của mình trong câu lạc bộ trượt ván, cậu có thể thích người khác mà không phải thực lòng thích cậu ấy.”
Lam Tiểu Tuyết lại giải thích một lần nữa, sau đó nghi hoặc hỏi, “Khi ấy hai người ở bên nhau như thế nào vậy, tớ tưởng rằng thanh mai trúc mã như bọn cậu sau khi hẹn hò tình cảm sẽ rất vững vàng. Chính là kiểu biết rõ đối phương thích mình ấy, sao cậu ấy lại không có cảm giác an toàn, giống như không chắc chắn lắm việc cậu thích cậu ấy vậy?”
Bọn họ ở bên nhau thế nào?
Theo lời Lam Tiểu Tuyết nói, Lâm Chiết Hạ nghĩ: Bởi vì anh theo đuổi cô, sau đó cô đồng ý…
Nghĩ đến đây, cô mới chậm chạp phản ứng lại.
Trì Diệu vẫn chưa biết chuyện cô đã thích anh từ hồi cấp ba, vậy nên anh tưởng rằng vì anh theo đuổi nên cô mới thích anh.
Vì vậy anh mới sợ, sợ cô sẽ gặp được người phù hợp ‘tiêu chuẩn chọn bạn trai’. Người này có thể không phải là chủ nhiệm câu lạc bộ trượt ván thì cũng có thể là người khác.
Vì vậy anh mới nói “Sau này em sẽ gặp rất nhiều người khác.”
Lâm Chiết Hạ thanh toán trước, vội vã ăn nốt cơm, sau đó đặt đũa xuống: “Các cậu cứ ăn tiếp đi, tớ có vài lời muốn tìm anh ất nói, đi trước đây.”
Lam Tiểu Tuyết vẫy tay với cô: “Đi đi, có gì cứ nói rõ với anh trai cậu.”
Lâm Chiết Hạ có thời khoá biểu của anh, biết được tối nay anh có môn, vì vậy cô đi thẳng đến phòng học, đến đó đợi anh.
Cô dựa vào tường, vừa học từ vựng vừa đợi.
Rất nhanh tiếng chuông tan học đã vang lên, vài người cùng khoác vai nhau bước ra, cô vừa nhìn đã thấy được người đi ở sau cùng kia.
Thiếu niên cao ráo, một tay đút túi, xung quanh có người giống như kính trọng đại ca mà đưa thuốc lá cho anh, anh nhìn hộp thuốc đó không có đưa tay nhận, lúc đang định nói ‘Đem đi chỗ khác’ thì đã có người đứng ở trước mặt từ chối giúp anh: “Anh ấy không hút thuốc.”
Trì Diệu ngẩng lên nhìn cô gái bất ngờ xuất hiện.
Bộ dáng Lâm Chiết Hạ vô cùng nghiêm túc, thậm chí có chút tức giânh: “Lần sau các cậu mà còn đưa thuốc cho anh ấy nữa tôi sẽ tố cáo các cậu.”
Những người khác: “…”
“Chị dâu, cậu hiểu lầm rồi, bọn tôi không có hút thuốc,” Có người ra mặt vội vàng giải thích, “Chính bởi vì không hút thuốc, vì vậy mới mua hộp thuốc này về ngắm, nghĩ xem hút thuốc sẽ trông như thế nào.”
“…” Lâm Chiết Hạ muốn trợn tròn mămts.
Nhưng lần này qua đây còn có chuyện quan trọng hơn nên cô không tiếp tục chủ đề này.
Cô và Trì Diệu đi về phía chung cư.
“Anh về nhà luôn sao?” Lâm Chiết Hạ hỏi, “Không ghé nhà ăn à?”
Trì Diệu nói: “Về gọi đồ ăn sau.”
Lâm Chiết Hạ ‘Ồ’ một tiếng.
Đi đến gần chung cư Trì Diệu mới phát hiện cô vẫn đi cùng mình: “Em không về kí túc sao?”
“Không về,” Lâm Chiết Hạ đan tay anh, nắm chặt, “Em về cùng anh.”
Trì Diệu vẫn chưa hiểu rõ được cảm xúc của mình, muốn tạm thời bình tĩnh một chút, vì vậy tuỳ tiện doạ cô: “Nếu ở chỗ anh có thể ngày mai em sẽ không dậy nổi để kịp tiết học sớm.”
Không ngờ lần này Lâm Chiết Hạ lại không hề sợ.
Vành tai cô đỏ ửng, nhưng miệng vẫn nói: “Vậy thì đi muộn.”
“Dù sao,” Giọng cô ngày càng nhỏ, “Đi muộn một lần không sao, muộn ba lần mới bị trừ điểm.”
Yết hầu Trì Diệu căng lên.
Một hồi sau, anh nói: “Em biết mình đang nói gì không?”
Lâm Chiết Hạ cùng anh đi vào thang máy: “Đương nhiên là biết rồi, hơn nữa em còn có chuyện muốn nói với anh.”
Trì Diệu không nghĩ ra được cô sẽ nói gì với mình.
Lúc đẩy mở cửa phòng, anh muốn bật đèn nhưng lại bị Lâm Chiết Hạ ngăn lại.
“Có thể đừng bật đèn không,” Cô căng thẳng nói, “Em sợ em sẽ ngại.”
Bàn tay Trì Diệu khựng lại trong không khí, cuối cùng không nhấn bật đèn.
Thực ra cho dù có không bật đèn thì trong phòng cũng mờ mờ sáng, ánh sáng từ ngoài cửa sổ phản chiếu vào, tô nên hình bóng các nội thất trong nhà.
Rất nhiều lời không biết nên bắt đầu từ đâu, Lâm Chiết Hạ mở miệng, trước mắt bỗng vụt qua ký ức thời cấp ba. Không phải cô cố tình không nói, chỉ là ban đầu khi Trì Diệu nói đã thích mình từ lâu, cô không biết nên nói thế nào, vậy nên đã bỏ lỡ thời tốt nhất để bày tỏ. Sau đó muốn nói cũng vẫn chưa tìm được dịp thích hợp.
Cuối cùng cô khẽ nói: “Thực ra lúc anh theo đuổi em, em rất vui.”
“Em không ngờ anh sẽ thích em, em tưởng rằng mình chỉ có thể tiếp tục thầm thích anh mà thôi.”
Rất ít khi Trì Diệu phản ứng chậm chạp như vậy.
Môi anh căng lên, bắt được trọng điểm trong lời cô: “Cái gì mà là…tiếp tục thích anh?”
Qua màn tối Lâm Chiết Hạ đi tìm đôi mắt anh, vào giây phút xuyên qua bóng tối, cô nói: “Bởi vì em đã thích anh từ hồi cấp ba rồi.”
“Ban đầu em vẫn chưa biết đó là thích, chỉ là cảm thấy mỗi ghi anh sát gần em đều cảm thấy rất kì lạ, sau đó…” Lâm Chiết Hạ bỏ qua những tình tiết thật dài sau chữ ‘sau đó’, chỉ nói, “Nhưng anh là bạn tốt nhất của em, em không thể thích anh, càng không thể để anh phát hiện ra điều đó được.”
“Vì vậy lúc anh theo đuổi em, em đã rất vui.”
Cô tỉ mỉ đếm những việc đã từng xảy ra mà chỉ có mình cô biết: “Lúc cùng anh chụp ảnh đôi em rất căng thẳng. Vào ngày Valentine có anh ngồi cạnh em đã có chút muốn cảm ơn Hà Dương.”
“Lúc anh đồng ý biểu diễn, khi ở nhà xem anh chơi đàn em đã rất muốn bảo anh đừng đi nữa, bởi vì em không muốn người khác nhìn thấy anh.”
Trước giờ cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ nghiêm túc tỏ tình với Trì Diệu trong tình huống như lúc này.
Cảm giác tỏ tình rất kì diệu.
Bây giờ người đứng trước mặt Trì Diệu là cô, nhưng lại hình như không phải.
Giống cô của năm tháng cấp ba hơn.
‘Cô’ của năm tháng ấy đã từng cẩn thận giấu diếm tình cảm với Trì Diệu, cuối cùng cũng không dám nói.
“Em cũng, thích anh từ rất lâu rồi.”
Lâm Chiết Hạ nói đến đây, cả căn phòng trở nên vô cùng tĩnh lặng.
“Vì vậy em sẽ không,” Cuối cùng cô giống như tuyên thệ mà nói, “Cho dù sau này em có gặp thêm nhiều người hơn nữa, em cũng chỉ thích mình anh.”
Cô nói xong, yên lặng đợi Trì Diệu đáp lời.
Bởi căng thẳng nên cô có hơi thất thần đi đoán xem Trì Diệu sẽ đáp thế nào, là kiểu rất tự luyện như ‘Thích anh cũng rất bình thường’, hay là đã bị cô làm cho cảm động không thôi…
Nhưng Trì Diệu lại không nói lời nào.
Anh mạnh mẽ đưa tay giữ lấy gáy cô, kéo cô sát lại gần mình, anh như đã quen với bóng tối, vô cùng chuẩn xác tìm được vị trí của cô, ở trước mặt anh cô không hề có chút sức phản kháng nào.
Sau đó, nụ hôn của anh rơi xuống.
Nụ hôn này khác với những nụ hôn trước kia, anh chưa từng bất chấp tất cả mà hôn cô như vậy, hai người giống như chú cá trên mặt nước điên cuồng truyền không khí cho nhau.
Không ai nhớ được khi nào thì nụ hôn ấy kết thúc, mãi cho đến khi Trì Diệu nói với cô, anh ập lên người cô, ở bên tai cô hỏi, “Được không em?”
Ba chữ ‘Được không em’ này mang theo ý nghĩa rất rõ ràng.
Lâm Chiết Hạ không đáp, chủ động ngồi dậy đưa tay nhận lấy thứ đồ hình vuông quen thuộc.
Sau khi xé ra, cô chỉ có chút dũng khí giành chiến thắng.
Trì Diệu hướng dẫn cô đổi tư thế, không ập lên người cô nữa mà đổi vị trí của mình cho cô, nhắc cô “Em ngồi lên trên đi”, sau đó cánh tay có đeo chiếc dây buộc tóc màu đen đỡ lấy eo cô.
Eo cô vô cùng mẫn cảm, muốn trốn nhưng lại không trốn được.
Cuối cùng chỉ đành mất khí thế cảnh cáo anh: “…Đừng chạm vào eo em.”
Một giây sau Trì Diệu buông tay cô ra, nhưng lại cầm lấy cổ tay cô: “Được, vậy em sờ anh.”
“…”
Cả người Lâm Chiết Hạ như muốn bốc khói: “Em không muốn sờ.”
“Em không sờ thì để ai sờ?” Trì Diệu nói, “…Vốn dĩ cũng là vì em mà tập luyện.”
Vốn dĩ Lâm Chiết Hạ ngồi ở bên trên, chỉ cần rũ mắt đã nhìn thấy cơ bụng của anh, người anh rất rắn chắc, toát ra hơi thở thiếu niên, cơ bắp chỉ hơi lộ ra, không quácuồn cuộn, nhưng khi bị anh kéo tay đặt lên nơi ấy, cô vẫn cảm thấy sự mạnh mẽ từ đó.
Lâm Chiết Hạ không dám nhìn nữa, cô rời mắt đi, nhìn chiếc khuyên bạc trên vành tai anh, ánh sáng kim loại đem theo cảm giác mờ ảo.
Trong lúc làm, Trì Diệu đột nhiên dừng lại vài giây: “Em nói lại lần nữa đi.”
Giọng Lâm Chiết Hạ có hơi nghẹn ngào, bị anh làm cho không lên xuống được, uỷ khuất hỏi: “Nói…nói gì chứ?”
“Nói em thích anh từ lâu rồi.”
Có lẽ là bởi tư thế, trước kia khi cô xấu hổ đều sẽ núp mình vào trong chăn, vì vậy trước giờ cô chưa từng phát hiện người phía dưới thân mình lúc này, tất cả những dấu vết trên người anh đều thuộc về cô.
Dây buộc tóc màu đen trên cổ tay, khuyên tai, thậm chí là cơ thể.
Trong ngày rộng tháng dài dần dần trôi qua, những thứ ấy vì cô mà tồn tại.
Lâm Chiết Hạ cố gắng khống chế âm thanh nghẹn ngào của mình, nỗ lực nói rõ: “Em thích anh…từ rất lâu rồi.”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đuổi Hạ
Chương 77
Chương 77