DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Mật Của Hoàng Thượng
Chương 2: Phần 2

6.

Khi còn nhỏ ta và Chung Dực có quen biết mà cũng không tính là quen biết, tuy rằng có hôn ước nhưng thật sự quen biết nhau là sau khi sự kiện hắn rơi xuống hồ nước xảy ra.

Ban đầu ta còn cho rằng đầu óc hắn bị úng nước hỏng rồi, không muốn gả, sau đó không biết trong khoảnh khắc nào đó bỗng nhiên phát hiện dường như ta có chút thích hắn.

Cho dù hắn đối xử với ta lúc lạnh lúc nóng, thậm chí nói với ta rằng đã yêu thích người khác, nhưng ta vẫn không thể kiềm chế được mà thích hắn.

Hắn đưa ta bong bóng, bắt đom đóm cho ta, dạy ta chơi bài, lén ra khỏi cung gặp ta, không cần lý do mà đứng bên cạnh ta…

Làm sao ta có thể không động tâm với hắn cho được?

Chung Dực đỡ ta dậy, nhẹ nhàng thổi hơi nóng trong chén thuốc, đút từng muỗng cho ta uống, uống xong còn đút hai viên mứt hoa quả vào miệng ta.

Ta vẫn luôn lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt dời xuống bên hông phát hiện hắn không đeo khối ngọc bội hình trăng non kia.

Cẩn thận nghĩ lại, mỗi đêm hắn tới chỗ ta đều không mang khối ngọc bội kia, chỉ có ban ngày nhìn thấy hắn mới có thể thấy.

“Hoàng thượng, nếu Phi Nhi tặng túi thơm cho người thì người có làm mất không?”

“Đương nhiên không, ta sẽ giữ thật tốt, dù cho đánh mất chính mình cũng sẽ không làm mất túi thơm tiểu Phi Nhi tặng.” Giọng điệu của hắn rất tự nhiên.

Ta trầm mặc một hồi sau đó chớp đôi mắt cười nói với hắn: “Vậy lần sau hoàng thượng đừng làm mất ngọc bội nữa.”

Hắn hơi ngơ ngẩn, rồi sau đó giữ chặt ta biểu cảm phức tạp nói: “Xú bảo, mắt không thấy tim không đau.”

Ta nằm trên giường mất hơn nửa tháng,m rốt cuộc cơ thể của ta cũng được coi là khỏi hẳn.

Lúc Chung Dực tới là lúc ta đang đọc sách nhàm chán, hai mắt bỗng nhiên bị che lại, bên tai là giọng nói của Chung Dực: “Đoán xem ai nào?”

Ta buông sách xuống, trong lòng không khỏi mắng hắn là đồ ấu trĩ, đang định nói chuyện thì lại bị hắn bế lên ngồi trên đùi một phen.

“Hoàng thượng, tấu chương ở bên kia.” Ta chỉ vào cái bàn bên cạnh nhắc nhở hắn.

Chung Dực yên lặng liếc nhìn sau đó giả bộ không nghe thấy, hắn móc một lọ thuốc mỡ từ trong ngực ra.

“Đây là ta sai người đi tìm thuốc mỡ, thoa lên có thể làm mờ sẹo.”

Nói xong hắn lột áo trên vai ta xuống, lộ ra một vết sẹo dài.

“Hoàng thượng ghét bỏ nơi này xấu vì có sẹo sao?”

Hắn xoa xoa trên vết sẹo của ta, ngẩng đầu nhìn sau đó nghiêm túc nói: “Vết sẹo của tiểu Phi Nhi là vết sẹo xinh đẹp nhất thiên hạ, chỉ là mỗi lần ta thấy vết sẹo này là sẽ nhớ tới ngày ấy nàng thiếu chút nữa…”

Thiếu chút nữa đã chết.

Miệng vết thương đã sớm lành lại, sau khi thoa thuốc mỡ có hơi nóng lên, ngón tay Chung Dực đặt trên vai dịu dàng vuốt v3, sau đó hắn đột nhiên nói: “Xú bảo, trên người nàng dùng hương gì mà khiến ta mê đến đầu óc choáng váng, tim đập hỗn loạn.”

“Trên người thần thiếp không có sát hương.” Ta kỳ quái nhìn hắn.

“À, phải không? Ta ra ngoài hóng gió bình tĩnh một chút.” Hắn nói xong liền đặt ta lên trường kỷ, đứng dậy đi ra tới ngoài cửa.

Ta nhìn bóng dáng của hắn, cầm lọ thuốc mỡ trên bàn đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng gọi: “Hoàng thượng, mùi hương người nói có phải là mùi từ thuốc mỡ này không?”

Bỗng nhiên hắn nghiêng mặt, ánh mắt quét từ trên mặt từ từ chuyển xuống bờ vai chưa kéo áo của ta, bình tĩnh lau sạch máu mũi vừa chảy ra.

Không thèm xem lọ thuốc trong tay ta, thanh âm khàn khàn: “Cũng có thể.”

7.

Vừa đến buổi tối, Chung Dực như trở thành một con người khác là bí mật ta đã phát hiện ra từ lâu.

Từ lúc được cứu lên sau khi bị rơi xuống nước cũng đã có loại tình trạng này, chỉ là mọi người đều cho rằng hắn ăn nói nhảm nhí, sau này khi lớn lên, có lẽ Chung Dực cố ý giấu đi rồi.

Mà những hành động đối tốt với ta chính là Chung Dực kỳ lạ kia, còn thích Lạc Oanh có lẽ là Chung Dực bình thường.

Làn váy bị kéo kéo, ta lấy lại tinh thần cúi đầu nhìn xuống, là con mèo nhỏ mấy ngày trước Chung Dực đưa tới, tên là nhãi con.

Ta cúi người ôm nó vào trong ngực, để nó li3m lông.

Đêm đó, lúc Chung Dực ôm con mèo tới, hắn nói về sau ta chính là mẫu thân của Nhãi con, còn hắn là cha của nó, lời này tuy có chút kỳ lạ nhưng vô tình lại khiến ta cảm thấy rất vui vẻ.

Vuốt v3 nhãi con, ta lâm vào trầm tư, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng cười của Chung Dực.

“Tiểu Phi Nhi nghĩ đến cái gì mà xuất thần vậy?” Hắn tự rót cho mình ly trà.

Ta rũ mắt nhìn phối sức bên hông hắn, vẫn không có miếng ngọc bội kia.

“Hôm nay thần thiếp cho người đào rượu trong viện lên, hoàng thượng có muốn nếm thử không?” Ta vừa nói vừa đi lấy một bình rượu mở ra.

“Chà…ta đây phải nếm thử cho thật tốt mới được.”

Giây phút mở nắp bình rượu, hương rượu lập tức tản ra.

Rót một ly, hắn uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Rượu ngon!”

Sau khi uống được vài chén, hắn bỗng nhiên hỏi ta: “Tiểu Phi Nhi, nàng hối hận khi vào cung không?”

Ta nhợt nhạt nhấm nháp ly rượu, cảm thấy có chút cay nồng, ngay sau đó trầm mặc.

Hối hận sao?

Năm ấy dưới cơn mưa tuyết, hắn nói cùng ngắm tuyết đầu mùa sẽ được bên nhau cả đời, hiện tại cũng có thể coi là ta và hắn ở bên nhau cả đời.

Ta lắc đầu: “Không hối hận.”

Chung Dực tựa như vô cùng hài lòng với đáp án này, ngồi ở thềm đá uống thêm một ly, nhẹ giọng nói: “Ta có một bí mật muốn nói cho nàng nghe.”

Hắn hơi say, tiến gần đến mặt ta, mùi rượu trên người càng ngày càng nồng.

Ta duỗi tay chống lại hắn, nhìn dung mạo tuấn tú của hắn nói: “Hoàng thượng, Phi Nhi cũng có một bí mật muốn nói cho người.”

“Không được không được, để ta nói trước, kỳ thật ta là…siêu nhân! Siêu nhân biến hình!!!

Ta: “…”

Cái quái gì đây?

Đột nhiên Chung Dực hưng phấn như vậy, ta yên lặng đứng lên nói: “Hoàng thượng, ddeer thần thiếp cho truyền thái y.”

Cả người bị kéo mạnh, Chung Dực một tay bế ta ném lên giường, hai tay chống ở hai bên eo ta, ánh mắt như đang săn mồi.

“Triệu Phi Nhi, nàng đã chiếm lĩnh trái tim ta, hiện tại ta muốn lột s@ch y phục nàng, ăn nàng sạch sẽ, nàng ngoan ngoãn chịu trói đi!”

Ta: “Hoàng thượng, người có muốn nghe bí mật của ta không?”

“Cho nàng một cơ hội nói chuyện.”

“Ta sẽ không thêu thùa nên sẽ chẳng có túi thơm nào tặng ngài.

8.

Liên tiếp ba ngày Chung Dực không đến chỗ ta. Nhưng cũng không quan trọng, bởi vì núi không tới thì ta đi.

Lúc đi vào ban ngày, Chung Dực đang ở ngự thư phòng đọc sách, ta khẽ lướt qua liền trông thấy bên hông hắn đeo ngọc bội hình trăng non.

Yên tĩnh đứng một bên nhìn Chung Dực đọc sách viết chữ, khi thì giúp hắn mài mực.

Rất nhanh mặt trời xuống núi, Chung Dực dường như cũng mệt mỏi, ngáp một cái.

“Hoàng thượng, nếu mệt mỏi rồi chi bằng để ngày mai viết tiếp đi.” Ta khuyên hắn đi nghỉ ngơi.

Hắn xua tay: “Hoàng hậu về cung trước đi, tối nay trẫm muốn luyện xong chỗ này mới ngủ.”

Ta nhìn chữ viết của hắn một cách tỉ mỉ, nhớ tới lúc trước hắn tặng ta câu “Chắp tay đi tới bạc đầu” quả thật có hơi khác.

Sau khi hành lễ xong ta liền đi ra cửa, nhưng cũng chưa rời khỏi, chỉ lẳng lặng đứng chờ.

Ước chừng sau một khắc, có người mở cửa từ bên trong đi ra, người xuất hiện chính là Chung Dực đã thay đổi.

Ta biết hắn muốn đi đâu, mấy ngày nay, tuy nói hắn không xuất hiện trong cung của ta nhưng chỉ là ta và hắn không cùng ở chính điện, trên thực tế suốt đêm hắn đều đợi ở tẩm điện của ta. Thừa dịp ta ngủ lẻn vào trong.

Nhìn thấy ta, bước chân đang muốn bước ra của hắn dừng lại, ngay sau đó dùng ngữ điệu cực kỳ tự nhiên hỏi: “Đã trễ như thế này, sao tiểu Phi Nhi còn đứng ở đây?”

Ta cười dịu dàng nhìn hắn: “Thần thiếp đang đợi hoàng thượng.”

Chung Dực ho nhẹ, đi tới choàng áo cho ta.

Trên đường trở về, cách một lúc hắn lại hỏi ta có lạnh hay không, lúc khác lại hỏi ta có mệt không, có đói bụng không.

Cuối cùng cũng đi tới tẩm điện của ta, những điều Chung Dực muốn hỏi đều đã hỏi xong.

Ta rót cho cho hắn ly trà, cố ý gọi: “Hoàng thượng?”

“Gọi Chung Dực đi.” Hắn thấp giọng nói.

“Chung Dực” Ta nhẹ nhàng lặp lại, rồi sau đó nhìn về phía hắn: “Nếu ngươi thật sự lo lắng thì đã biểu hiện không cần kiêng kỵ gì rồi, thực chất người cũng không thèm để ý.”

“Ai nói ta không thèm để ý?” Hắn lập tức phản bác, sau đó khi đối diện với tấm mắt của ta hắn lại chột dạ không dám nhìn.

“Mặc dù không biết tại sao ta lại xuất hiện ở đây nhưng năm mười tuổi đó khi ta tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là nàng.”

“Khi đó ta thực sự rất sợ hãi, ai cũng không quen biết lại còn gọi là tà thái tử, một đám đều cực kỳ giả dối, chỉ có nàng là chân thật.”

Nắm chặt cái ly trong tay, ta thực sự không ngờ rằng lúc ban đầu vì không muốn gả cho hắn mà làm loạn tới chỗ hắn lại thành chân thật.

“Cho nên…Nếu nhất định phải ở lại nơi này, ta nghĩ để nàng ở bên cạnh, huống hồ ta và nàng còn có hôn ước. Nhưng ta không ngờ được mấy năm sau, ta lại có thể đi đi về về, chỉ có điều ta chỉ có thể ở đây buổi tối.” Càng về sau giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ.

Ta cười khẽ hỏi hắn: “Đây là lý do ngươi đối xử tốt với ta?”

Cũng là nguyên nhân khiến ta thích ngươi phải không?

“Không phải, ta đối tốt với ngươi…Ở chỗ chúng ta, chỉ khi theo đuổi một cô gái nào đó thì mới có thể đối xử tốt với cô ấy như vậy.” Bỗng nhiên hắn nhìn ta, ánh mắt sáng quắc.

Đối mặt trong chốc lát, ta là người đầu tiên rời mắt đi, cúi đầu nói một câu khẳng định: “Ngươi sẽ rời đi.”

“Ta…” Hắn há miệng thở d ốc, cũng không phủ nhận.

9.

Chung Dực nói hắn đến từ một nơi rất xa, cụ thể là nơi nào ta cũng không biết, nhưng tóm lại là hắn sẽ không ở nơi này.

Nói không chừng ngày nào đó hắn đột nhiên biến mất, mà ta…cũng vĩnh viễn không gặp lại được hắn.

Buổi tối, lúc ta đang nghĩ tới những lời nói của hắn ngày đó thì bên ngoài bỗng nhiên có người kêu to cháy rồi.

Rất nhanh, trong nội viện chìm trong ánh lửa, như là bị tưới dầu từ bên trong tràn ra ngoài.

Bên ngoài cung nữ gào khóc: “Nương nương còn ở bên trong…”

Đúng là lúc nghỉ ngơi ta thường không thích để các nàng ở bên người, chỉ chừa một người lại là được, nhưng đêm nay bởi vì Nhãi con bỗng nhiên bị nôn mửa nên ta sai cung nữ kia ôm đi tìm thái y.

Trong tầm mắt đều là một mảnh ánh lửa, ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhớ lại lúc trước Chung Dực dạy ta khi gặp đám cháy phải làm những gì.

Đầu tiên, lấy một mảnh vải thấm nước che miệng và mũi.

Nhưng trong tẩm điện không có nước.

Hình như hô hấp trở lên khó khăn, thực sự không ổn rồi, ngày đó ta không nên nói chuyện với Chung Dực như vậy, rõ ràng hắn thích ta như vậy, sao ta lại giận giữ với hắn vô cớ thế?

Xét đến cùng cũng chỉ là do ta sợ hắn sẽ rời đi thôi. Nếu có thể có một cơ hội quay lại buổi tối hôm đó, ta nhất định sẽ nói cho hắn biết, nếu hắn rời đi ta nhất định sẽ chờ hắn, mãi mãi chờ hắn.

Ánh mắt dần trở lên mơ hồ, trong khoảnh khắc đó dường như ta nghe thấy giọng nói của hắn.

“Triệu Phi Nhi!”

Chung Dực liều lĩnh xông vào trong đám cháy, còn ta ngay cả sức lực để cười với hắn cũng không có.

Ký ức dừng lại ở chỗ Chung Dực thay ta đỡ xà ngang rớt xuống từ trên cao.

Ta không bị thương, Chung Dực bảo vệ ta rất tốt, chỉ bị ngạt khói tĩnh dưỡng mấy ngày là được.

Nhưng Chung Dực lại hôn mê ròng rã bảy ngày.

Lúc tỉnh lại là đã nửa đêm, ta vừa mới lau mặt cho hắn, hắn liền nhẹ giọng gọi: “Lạc Oanh…”

Trong nháy mắt trái tim ta trùng xuống, không phải hắn.

Được thái y điều trị, Chung Dực từ từ khôi phục lại, hết thảy trở về nguyên dạng.

Chỉ là từ ngày xảy ra hỏa hoạn, hắn không còn xuất hiện nữa, có đôi khi ta đột nhiên nghe được giọng nói của hắn gọi ta Xú bảo, nói muốn đưa ta đi thả diều, đi xem pháo hoa.

Nhưng vừa mấp máy môi liền tỉnh lại, nhìn lòng bàn tay trống không, giật mình thì ra chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Thời gian Chung Dực không ở đây, ta vô cùng yên tĩnh, ngay cả thời gian tựa như cũng chậm lại.

Thỉnh thoảng ta sẽ chơi bài địa chủ với cung nữ và công công, hoặc là đọc thoại bản.

Gần đây ta sai người đi kiếm mấy cuốn thoại bản về, nhưng nhìn tới nhìn lui đều là thanh mai trúc mã hạnh phúc mỹ mãn bên nhau, không có gì thú vị, truyện thực ra cũng chỉ là truyện, nội dung phía sau mỗi một câu chuyện đều giống như lúc đầu Chung Dực nói với ta.

Có nhiều lúc ta ôm Nhãi con chơi xích đu, chờ một người có khả năng sẽ không bao giờ trở về.

10.

Đã từng có một năm Chung Dực lén lẻn vào sân viện của ta, nói buổi tối có sao băng, nếu cầu nguyện một điều lúc sao băng vụt qua thì sẽ thành hiện thực, sau đó hắn lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, bên trên đều là nguyện vọng của hắn.

Vốn cho rằng hắn tới nhắc nhở ta cầu nguyện nhưng mà không phải.

“Triệu Phi Nhi, lát nữa có khả năng ta cầu không kịp, nàng cùng cầu giúp ta, ta cầu từ trên xuống còn nàng từ dưới lên, phải cầu nguyện hết trước khi sao băng biến mất.”

Ta tùy ý nhìn thoáng qua tờ giấy lít nha lít nhít chữ của hắn.

Hy vọng những người làm công có thể lên chức?

Hy vọng 007 không bị tàn phá?

Hy vọng Kiều Phạn có thể thắng hạng nhất?

Đối mặt với những nguyện vọng kỳ lạ kia, ta định hỏi nó có ý nghĩa là gì thì ngay lập tức nghe thấy giọng hưng phấn của hắn: “Sao băng!” Tiếp đó hắn vội vàng nhắm mắt cầu nguyện: “Điều ước đầu tiên cho Triệu Phi Nhi, hy vọng mọi ước nguyện của nàng đều có thể thực hiện.”

Ước nguyện của ta?

Ta hy vọng hắn có thể…

Lúc bị Chung Dực đánh thức, ta mới phát hiện thì ra chính mình đang nằm mơ, mở mắt ra liền nhìn thấy nụ cười của hắn, trong nhất thời không phân biệt được hắn là ai.

“Tiểu Phi Nhi, ta đã trở về.” Hắn khẽ búng trán ta.

Cánh tay bị ép có chút tê dại, ta nhìn hắn không nháy mắt, ước nguyện trong đầu rõ ràng còn chưa cầu.

Hắn ôm ta đến đặt ở trên ghế quý phi, cười khẽ: “Ngủ đến mức choáng váng không nhận ra hả?”

Sau đó, ta ngơ ngác nhìn hắn sắp xếp đồ ăn, bồi ta ăn cơm, nói ta gầy, mãi đến khi hắn xoa mặt ta hỏi có nghĩ đến hắn khi hắn không có ở đây không, lúc đó mới nhịn không được nhào vào trong ngực hắn khóc thật lâu.

Hắn xoa đầu an ủi ta nói về sau sẽ không rời khỏi nữa, sẽ mãi bên cạnh ta.

Thời gian sau đó, mỗi ngày Chung Dực vào triều, phê tấu chương, giúp ta từ chối tuyển tú.

Trong ngự thư phòng, những bức tranh vẽ Lạc Oanh trước kia đều không thấy, ngọc bội hình trăng non kia ta cũng không nhìn thấy nữa.

Tựa như những dấu vết về Lạc Oanh đều biết mất.

Chung Dực thật sự chỉ chuyên tâm đối tốt với ta, ngày ấy ta nois muốn gặp cha mẹ, thế là ngày hôm sau hắn lập tức đưa ta ra khỏi cung.

Sau khi về thăm cha mẹ xong hắn dẫn ta đi dạo phố, chen chúc trong đám đông trên đường, hắn luôn nắm lấy tay ta tựa như lúc trước hắn đưa ta đi xem pháo hoa, không hề buông tay.

Giống như tất thảy đều trở nên mỹ mãn hơn, có chuyện gì xảy ra hắn cũng hỏi ý ta trước, vô cùng chú ý tâm tình của ta, cùng chơi các loại trò chơi với ta, tặng ta lễ vật…

Cây trâm của ta mà hỏng hắn sẽ lập tức cho người đưa tới những loại đẹp mắt hơn để ta lựa chọn, trang phục cũng cách vài ngày là đưa đồ mới tới. Tất cả giống như trong thoại bản viết, thanh mai trúc mã trung thành thân thuộc.

Chỉ là…

“Mỗi ngày giả bộ là hắn như vậy có lẽ người cũng rất mệt.” Ta chống cằm nhìn hắn ngồi ở bàn phê tấu chương.

Nghe vậy, hắn hạ bút xuống nghi hoặc hỏi: “Tiểu Phi Nhi nàng nói gì?”

“Hoàng thượng, hẳn là hắn chưa từng nói với người cây trâm hoa lê Phi Nhi làm rớt kia chính là do hắn tự làm.”

Năm ấy hắn nhét trâm hoa lê vào tay ta, kiêu ngạo nói đây là hắn tự học làm ra còn hỏi ta hắn có lợi hại hay không.

Nhìn bàn tay đầy thương tích sau ống tay áo kia ta nắm cây trâm thật chặt: “Ngươi lợi hại nhất, về sau không cần tự làm những đồ độ khó cao như vậy.”

“Không được! Chờ chiếc trâm này hỏng rồi ta sẽ khắc cho nàng một chiếc khác.”

Trên người thiếu niên tràn đầy tinh thần phấn chấn, cẩm y màu đen càng tôn lên vẻ tuấn dật của hắn, hắn rút cây trâm trong tay ta ra, cẩn thận cài lên tóc ta.

Cảnh tượng như vậy ta nghĩ cả đời không thể nào quên.

Đặt cây trâm bị gãy lên mặt bàn, ta nhìn thấy hắn nhíu mày, nhẹ nhàng cười:

“Hôm đó cây trâm bị gãy, ta buồn bực không vui, nếu là hắn chắc chắn sẽ không quản ngày đêm mà vì ta làm ra một cái nữa, chứ không phải…làm giống như người, đưa tới rất nhiều cây trâm quý trọng đẹp mắt khác.”

Có đôi khi ta cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng lúc đầu ta không phân biệt rõ được hai người, hiện giờ hắn diễn tốt như vậy mà mỗi thời khắc ta đều có thể phân biệt được?

Khi hắn phê sổ con sẽ không an tĩnh như vậy, lúc thì sờ cái này, lúc thì xem cái kia, dường như ngoài sổ con, bất cứ thứ gì trên bàn đều trở nên thú vị đối với hắn.

Mỗi lần hắn thấy ta sẽ không từ tốn bước từng bước một đến chỗ ta mà từ trước giờ đều trèo tường vào viện nhà ta, sau đó đều là hấp tấp vọt tới trước mặt ta.

Lúc hắn uống say sẽ nói chính mình là siêu nhân, lải nhải không ngừng cái trò biến hình, mà không phải trầm mặc không rên một tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn ánh trăng.

“Hoàng thượng, người diễn rất giống nhưng không phải là hắn.”

11.

Chung Dực bỏ lỡ sinh nhật của ta.

Mùa thu sắp đi qua, lá khô trong nội viện rụng từng tầng từng lớp.

Nhãi con được nuôi dưỡng rất tốt, chỉ là hơi nghịch ngợm, không phải bò lên nóc nhà thì cũng là lăn lê ở trong các bụi cây suốt ngày, có đôi khi muốn tìm phải mất nửa ngày mới tìm thấy.

Thỉnh thoảng Chung Dực sẽ đến thăm ta trong chốc lát, kể cho ta nghe một chút chuyện về cô gái kia.

“Nàng ấy cũng đang đợi người sao?” Ta hỏi.

“Có lẽ có, có lẽ không, nếu nàng ấy phát hiện người kia không phải ta.”

Một thời gian trong nháy mắt trôi qua, thời tiết dần dần lạnh lên, ngày ấy ta đang ở trong phòng học thêu thùa, bỗng nhiên nghe thị nữ nói tuyết rơi.

Nhìn ra ngoài, đúng là tuyết đang rơi xuống, nhớ tới cảnh tượng năm đó, trái tim ta chua xót một trận.

Hắn gạt ta, cùng ngắm tuyết đầu mùa căn bản sẽ không ở bên nhau được cả đời.

Tới buổi tối, tuyết rơi càng nhiều, xem tình hình này chỉ sợ hôm sau là một mảnh trắng xóa.

Ta nằm trên giường làm cách nào cũng không thể đi vào giấc ngủ được, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh, ta suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn đi xuống giường đến bên cửa sổ nhìn nhìn.

Không có gì cả.

Sáng sớm hôm sau, thị nữ nói không thấy Nhãi con đâu.

Ta cuống quýt rửa mặt sau đó dẫn người đi tìm.

Nhãi con có lông trắng như tuyết, nếu bị lẫn trong tuyết trắng thì càng không dễ tìm thấy.

Sau nửa canh giờ, trên người ta phủ đầy tuyết lạnh, nhưng căn bản ta không cảm giác được, đầu óc chỉ nghĩ đến không tìm thấy Nhãi con thì phải làm sao bây giờ.

Đó là sự gửi gắm duy nhất của ta.

Có phải một khi hắn rời đi, cái gì cũng không thể lưu giữ được hay không? Cây trâm gãy đôi, Nhãi con biến mất.

Không biết ta ngồi xổm trên nền tuyết bao lâu, đột nhiên ta nghe thấy tiếng kêu rất nhỏ: “Meo…”

Lần theo âm thanh đó đi tìm, hóa ra Nhãi con bị kẹt dưới một nhánh cây bị rớt, nhánh cây kia có lẽ bị rụng bởi sức nặng của tuyết.

Ta vội vàng dọn nhánh cây, lúc bế Nhãi con ôm vào trong lòng thì bất ngờ cảm giác được một khối tuyết lớn rơi xuống, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có nhánh cây bị rơi nữa.

Ta hét lên một tiếng, vội vàng ôm Nhãi con bảo vệ ở trong ngực.

Không có đau đớn như dự đoán, cũng không bị tuyết rơi xuống người, mà chỉ có một cái ôm ấm áp.

Nhãi con trong ngực dường như cảm nhận được cái gì nên kêu vài tiếng rồi nhảy ra ngoài.

Ta nhìn khuôn mặt quen thuộc, thần thái quen thuộc, cùng với hành động không màng tất cả ôm ta vào trong ngực bảo vệ, đột nhiên chỉ muốn chạy trốn.

Hồi lâu, ta rút ra khỏi cái ôm của hắn, hành lễ: “Đa tạ hoàng thượng.”

Đang muốn xoay người rời đi thì bị hắn bắt lấy, hắn vội vã gọi: “Triệu Phi Nhi!”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chờ hắn nói chuyện.

Hắn lấy cây trâm từ trong ngực ra đưa tới trước mặt ta: “Lần này là ta thực sự dùng cả đêm để khắc ra.”

Ta vẫn như cũ, nhìn hắn không nói chuyện, có vẻ hắn có hơi sốt ruột: “Nàng còn thích loại này hay không? Nếu không thích thì nói ta, ta có thể học khắc cái khác, hoa mai, hoa đào, hoa sen…Ta đều có thể học.”

Không chờ ta nói chuyện, hắn ôm chặt ta, bên tai truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của hắn: “Để ta ôm một cái.”

Ngón tay ta nắm chặt y phục của hắn, liều mạng khắc chế cảm xúc, hậu quả là giọng nói của ta có hơi khàn: “Ta cho rằng…Ngươi sẽ không trở lại.”

Hắn ôm chặt cánh tay, giọng điệu giả bộ nhẹ nhàng: “Sao có thể, ta luôn tìm cách để về với nàng, vẫn luôn.”

Nói xong bỗng nhiên hắn bế ta lên, cúi đầu hỏi: “Nương của Nhãi con, nghe nói Nhãi con không nghe lời lắm…”

Ta ôm cổ hắn, nhất thời không phản ứng được sự thay đổi của hắn, theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy?”

Hắn ôm ta đi nhanh về phía trước, bình tĩnh nói: “Chúng ta đi sinh một thằng nhóc nghe lời khác đi!”

Đọc truyện chữ Full