Nếu Ma thần ngày càng mạnh mẽ, vậy thì không thể chậm trễ thêm một khắc nào nữa.
Vũ Hoằng Vĩ đã liên hệ với hai cao thủ Đại Thừa khác, cộng thêm sức mạnh của các đại môn phái, đoàn người chuẩn bị tiến về phía Tây.
Sức mạnh hỗn độn trên cơ thể Quân Lạc Trần không bộc lộ ra ngoài như ma khí, hơn nữa, với sự cố ý trấn áp thì ngay cả Ma thần trong Ma Vực cũng khó lòng mà nhận ra, những người khác càng không thể cảm nhận được sự khác thường của hắn.
Nhưng Ngu Sở vẫn không trực tiếp đưa hắn đi. Mặc dù Quân Lạc Trần có thể che giấu thân phận, nhưng sẽ rất kỳ lạ nếu hắn không làm bất cứ điều gì trong suốt chặng đường.
Trước lúc khởi hành, Ngu Sở để Vũ Hoằng Vĩ và Quân Lạc Trần gặp mặt. Là chưởng môn của môn phái đứng đầu, Vũ Hoằng Vĩ rất có tiếng tăm và được kính trọng trong giới tu tiên, đồng thời ông cũng là đồng minh duy nhất của Ngu Sở.
Với địa vị như vậy, nếu vẫn luôn nghi ngờ Quân Lạc Trần thì sẽ là một chuyện rất phiền phức.
Đây là thời điểm thích hợp để cả hai gặp nhau trước cuộc chiến và xóa bỏ thành kiến mà Vũ Hoằng Vĩ dành cho Quân Lạc Trần.
Cũng vì trong lần đầu tiên họ gặp mặt, Vũ Hoằng Vĩ đã bị Quân Lạc Trần đánh cho bất tỉnh, cả hai lần hai người gặp nhau đều ở trong thế đối địch.
Khi gặp nhau, tâm trạng của Vũ Hoằng Vĩ rất phức tạp, nhưng Quân Lạc Trần lại rất bình tĩnh, hắn một thân bạch y, trông như một chính nhân quân tử, giống người tu tiên hơn cả những người tu tiên thực thụ khác, không mang chút khí chất hắc ám nào.
“Khi đội quân diệt Ma thần tiến đến phía Tây, nhất định sẽ gặp phải chướng ngại là Ma tướng cao thủ, rất khó để tiếp cận Ma thần.” Ngu Sở nói, “Ta tính toán thế này, nếu mọi người bị kìm chân, vậy ta và Quân Lạc Trần sẽ tự thâm nhập vào Ma thành, huynh ấy sẽ hiện rõ sức mạnh nhằm thu hút sự chú ý của Ma thần, khiến hắn ta hiện thân.”
“Chỉ hai người các cô?” Vũ Hoằng Vĩ cau mày nói, “Ngu chưởng môn, ta không có ý hoài nghi năng lực của cô, nhưng như vậy quả thật là đi tự sát rồi.”
Ngu Sở cười cười.
“Yên tâm, ông đã quên sức mạnh của huynh ấy rồi sao?” Ngu Sở nói, “Chúng ta đi lần này là để tìm hiểu, để huynh ấy lộ diện ở Ma giới đối kháng.”
Ngu Sở nhắc đến đại Quân Lạc Trần khiến Vũ Hoằng Vĩ nhớ lại chuyện này, khi nhìn Quân Lạc Trần, ánh mắt ông đã thay đổi rất nhiều, không còn phức tạp và cảnh giác như trước, mà niềm nở hơn hẳn.
Nếu đứng trên lập trường là kẻ thù, Quân Lạc Trần là kẻ thù vô cùng phiền phức. Nhưng nếu hắn đứng về phía họ, hắn lại là một đồng minh cực kỳ mạnh mẽ.
“Được, được!” Vũ Hoằng Vĩ kích động nói, “Với thực lực của ngài Quân đây có lẽ thật sự có khả năng giao đấu với Ma thần.”
Vũ Hoằng Vĩ hiểu rõ dù có sức mạnh đến đâu thì ông cũng chỉ ở đỉnh cao của Nhân giới, còn chưa đạt đến trình độ của tiên nhân thì sao có thể sánh được với Ma thần? Cho dù có thêm vài cao thủ Đại Thừa đi cùng, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ có thể viết nên một câu chuyện bi thảm mà thôi.
Nhưng Quân Lạc Trần lại không giống vậy, hắn có khả năng là người mạnh nhất Ma giới, hắn có hy vọng này.
Sau khi Quân Lạc Trần nhập ma thì bắt đầu lộ rõ cái tôi thật sự, không còn đeo mặt nạ cho người khác xem nữa. Trong lòng hắn chính là lạnh lùng không thích nói nhiều, chỉ khi ở cùng Ngu Sở mới có thể nói nhiều hơn một chút thôi.
Thật ra hắn cũng không muốn nói lời liên quan đến Vũ Hoằng Vĩ, huống hồ chi, hai lần trước hắn xuất hiện, Vũ Hoằng Vĩ này đều ở bên cạnh Ngu Sở, vừa nhìn đã biết là quan hệ giữa họ rất tốt.
Quân Lạc Trần không muốn thừa nhận từ tận đáy lòng mình, hắn có chút ghen tuông nên mới không muốn quan tâm tới ông ấy.
Ngu Sở liếc sang, nhưng Quân Lạc Trần không nói gì. Ngu Sở dùng đốt ngón tay ấn nhẹ vào sau eo hắn, bấy giờ Quân Lạc Trần mới lên tiếng.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ tận lực.” Hắn điềm đạm nói, “Dù sao thì ta cũng hy vọng tam giới hòa bình.”
Vũ Hoằng Vĩ liên tục gật đầu.
Ngu Sở nói, “Nếu đã như vậy thì chúng ta vẫn nên chia hai đường. Đội quân diệt ma của mọi người xuất phát trước, chúng ta đi theo sau.”
“Được.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Chuyện của ngài Quân đây không tiện để người khác biết, bọn họ sẽ không tin tưởng cô. Vậy cứ chia nhau ra hành động, giữ liên lạc.”
Cứ thế, Ngu Sở rút lui khỏi hành động của đội quân diệt ma.
Đợi sau khi đội quân diệt ma do đại năng tu tiên và thủ lĩnh ma nhân – Kiều Vu hợp thành rời đi, Ngu Sở và Quân Lạc Trần mới xuất phát một canh giờ sau đó.
Hai người nhanh chóng đi đến Ma Vực.
Bọn họ càng thâm nhập sâu về phía Tây, sức mạnh hỗn độn trong không khí càng nặng nề và lấn át. Trên đường đi, khắp nơi đều là những thánh đồ hoặc những ma nhân tìm cơ hội công kích và thâm nhập vào Trung Nguyên.
Những thánh đồ kia thấy họ thì tụ lại tấn công ngay lập tức, nhưng không biết bản thân đụng phải đinh cứng, hoàn toàn có đi mà không có về.
Sức mạnh hỗn độn giờ đây đã ảnh hưởng đến toàn bộ Đại Lục, cả thiên không vốn chìm trong âm u nay hoá vàng, gió thổi đầy u ám.
Càng tiến về phía Tây, sự áp chế của sức mạnh hỗn độn ngày càng mạnh. Ngu Sở là người kế thừa sức mạnh của ánh sáng nên nàng không hề khó chịu, nhưng Quân Lạc Trần đã trấn áp sức mạnh của bản thân, trông có vẻ hơi không thoải mái.
Lúc sắp tiếp cận Tây Vực, hai người đều cảm nhận được động tĩnh phía trước.
Vẫn chưa nhìn thấy người, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất, những âm thanh công kích lẫn nhau không ngừng vọng tới.
Hai người ẩn thân lặng lẽ tiếp cận, phía trước quả nhiên là đội quân diệt ma và sáu, bảy Ma tướng có vẻ đã đạt đến kỳ Đại Thừa hoặc kỳ Độ Kiếp đang giao đấu.
Lúc bọn họ giao đấu, trời rung núi chuyển, tia chớp tứ phía, sa mạc dưới chân cũng đầy những vết lõm và hỗn loạn.
“Kiều Vu, tên phản đồ nhà ngươi!” Có một Ma tướng nhận ra Kiều Vu, hắn ta mắng rõ to, “Ngươi lại trở thành con chó cho bọn tu tiên kia, ngươi có xứng với Ma Vực hay không hả?”
“Ngươi theo Ma thần hung ác kia thì xứng với Ma Vực ư?” Kiều Vu chất vấn, “Ngươi tự mở mắt ra mà xem, Ma Vực đã bị các ngươi biến thành bộ dạng gì rồi, thành Hư Vô đã biến mất, hàng ngàn hàng vạn ma nhân phải lưu lạc không chốn nương thân, người vẫn còn mặt mũi đến chất vấn ta sao?”
“Ngươi đúng là chấp mê bất ngộ!” Ma tướng kia nói, “Nếu đã như vậy, ta sẽ chặt đầu ngươi xuống, sau đó đem treo trên cổng thành các ngươi!”
Đôi bên không ai vừa ai, bắt đầu khai chiến ngay lập tức.
Đội quân diệt ma tổng cộng có mười lăm người đại năng, sáu, bảy tên Ma tướng này đương nhiên không phải là đối thủ. Bọn họ đánh càng kịch liệt, thì có càng nhiều Ma tướng đến trợ uy.
Lợi dụng sự chú ý của những thánh đồ Ma tướng đều đang tập trung trên người bọn họ, Ngu Sở và Quân Lạc Trần đã âm thầm rời đi và thâm nhập vào Ma Vực tối tăm.
Vừa tới biên giới Ma giới, từ xa đã nhìn thấy Đại điện Ma Sơn ở phía chân trời, sức mạnh hỗn độn vô cùng mạnh mẽ, tựa như mắt bão, quét qua những đám mây lơ lửng trên bầu trời và xoắn chúng thành những đám mây hình sợi. Dường như chỉ cần nhìn một lần nữa thôi, cũng đã đủ khiến người ta thấy hít thở không thông.
Hai người nhìn nhau.
Theo những gì mà Kiều Vu mô tả về Ma thần trước đây, thì hắn ta là một kẻ luôn coi con người như con sâu cái kiến, hắn ta sẽ không vì sự tấn công của các đại lão và những người tu tiên mà ra mặt.
Có lẽ cách duy nhất có thể khiến hắn ta ra mặt, chính là để Quân Lạc Trần phát tán sức mạnh hỗn độn của mình, thu hút lòng hiếu kỳ của Ma thần.
Nếu đã như vậy, thật ra hai người cũng không nhất thiết phải thâm nhập vào Ma Vực.
Để không làm thương hại đến những người vô tội, họ rút lui về phía bên kia của sa mạc, và mãi cho đến vùng trung tâm sa mạc, chỉ dừng lại khi đã khuất bóng Ma Vực.
“Làm đi.” Ngu Sở nói.
Quân Lạc Trần gật gật đầu.
Sau khi hắn đứng trên sa mạc, gió thổi nhè nhẹ, những hạt cát chuyển động.
Quân Lạc Trần nhắm nghiền mắt, siết chặt các ngón tay, như thể hắn đang giải trừ thuật pháp khắc chế mà hắn đã đặt trên người mình, và những ký tự thượng cổ trước giờ chưa hề xuất hiện trên cơ thể hắn cứ từng cái, từng cái một lóe sáng lên.
Cơn gió vốn đang thổi hướng Tây Bắc, đột nhiên hướng gió rối loạn, và một cơn bão lấy Quân Lạc Trần làm trung tâm được hình thành, cuộn cát và thổi bay tứ hướng.
Nhưng từ con mắt của những người tu tiên thì đó lại là một cảnh tượng khác.
Vốn dĩ chiếm ưu thế, áp chế linh khí và ma khí, sức mạnh hỗn độn lơ lửng trên không trung tản ra như bông tuyết, tránh va phải Quân Lạc Trần.
Còn bên cạnh Quân Lạc Trần, sức mạnh hỗn độn của hắn bộc phát ra, cơn bão phân tán khắp nơi nơi.
Trong lòng Ngu Sở và Quân Lạc Trần đều hiểu rõ, lúc này đây, chẳng qua hắn chỉ là một mảnh vụn linh hồn, mặc dù hắn cũng mang trong mình một nguồn sức mạnh hỗn độn khổng lồ, nhưng trước sức mạnh Ma thần bao phủ gần một nửa Cửu Châu này, hắn cũng chỉ là một hạt cát giữa sa mạc mà thôi.
Chỉ có điều, ít nhất như vậy có thể dẫn dụ Ma thần lộ diện, hoặc sẽ dễ dàng hơn so với việc đánh giết suốt dọc đường đến điện Ma Sơn.
Sức mạnh của Quân Lạc Trần đang hoành hành trên sa mạc một cách không thể kiểm soát, trong điện Ma Sơn cách đó hàng trăm dặm, nam nhân nhắm mắt dưỡng thần tại ngai vương tối tăm từ từ mở đôi mắt đỏ như máu ra.
Hắn ta đứng dậy, các thánh đồ Ma tướng trong đại điện đều cung kính cúi người.
Tu vi của các Ma tướng trong đại điện đều đã đạt đến kỳ Đại Thừa.
Dường như, dưới trướng của Ma thần, Đại Thừa chỉ là cấp tu vi rất đỗi bình thường mà thôi.
“Ma thần đại nhân.” Một Ma tướng trong số đó nói một cách tôn kính, “Có phải cuộc giao tranh ở Tây Vực đã phiền đến người? Cần chúng thần phái thêm người đến đó không?”
Nam nhân nọ căn bản chẳng thèm quan tâm những người phái tu tiên đến là người như thế nào, hắn ta cũng chẳng quan tâm liệu họ có đang đánh nhau hay không.
Khiến hắn ta cảm thấy có hứng thú, chính là sức mạnh hỗn độn truyền đến từ trong trung tâm sa mạc.
Trong thế giới này ngoài hắn ta ra, lại còn có kẻ có sức mạnh như vậy ư?
Nam nhân nọ chậm rãi bước xuống đài, trong mắt hắn ta chẳng có những thuộc hạ trong chính điện, cũng không nghĩ đến phải trả lời câu hỏi của bọn họ.
Bóng dáng của hắn ta cứ vậy mà biến mất trong đại điện, chỉ để lại hơi thở lãnh đạm.
Bên kia, trong sa mạc, Quân Lạc Trần ngẩng đầu.
“Hắn ta đến rồi.” Quân Lạc Trần khẽ nói, “Sở Sở, nàng cách xa một chút.”
Ngu Sở khẽ gật đầu, nàng lui sang một bên, đồng thời cũng cảm giác được một luồng sức mạnh hắc ám cực lớn đang lao thẳng về phía bọn họ.
Nàng ngẩng đầu, ngay tức khắc nhìn thấy một nam nhân mặc y phục đen nhánh xuất hiện trước mắt bọn họ.
Hắn ta giống như một bóng ma vậy, sức mạnh hỗn độn xoay quanh hắn ta mạnh mẽ như một cái hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ.
Nam nhân ngước mắt lên, dù đôi mắt màu đỏ của hắn ta có ở dưới ánh mặt trời cũng không thể ấm áp hơn chút nào.
Khi Ngu Sở vừa nhìn thấy Ma thần này thì tám phần chắc chắn hắn ta là nam chính nguyên bản của thế giới này, Đế Thiệu Quân.
Không có lý do nào khác, Ma thần này trông cực kỳ tuấn tú, hơn nữa còn là một thanh niên đã đến tuổi, vừa nhìn đã thấy là vô cùng thích hợp để yêu đương.
Quân Lạc Trần và Đế Thiệu Quân nhìn nhau một cách lạnh lùng, tướng mạo hai người đều khôi ngô, tuấn tú, chỉ có điều, một bên sáng sủa, một bên u ám.
Họ đối mặt cách nhau vài mét, giống như hai mắt bão đối diện nhau, và cát bụi cuộn lại bay tứ tung trong không trung.
“Ngươi là ai, sao lại có được sức mạnh như vậy?” Đế Thiệu Quân hỏi với sắc mặt u ám.
Quân Lạc Trần không hề trả lời, bàn tay hắn xoay nhẹ, sức mạnh hỗn độn bao quanh hắn đột nhiên kết tụ thành một lưỡi kiếm sắc bén và lao về phía Đế Thiệu Quân.
Ánh mắt Đế Thiệu Quân trở nên sắc lạnh, sức mạnh hỗn độn đẩy về phía trước như một bức tường, ngăn chặn sức mạnh của Quân Lạc Trần.
Hai người đứng yên tại vị trí cũ, nhưng hai thế lực hỗn độn đang phân tranh cao thấp trên thiên không.
Ngu Sở nhận ra rằng, Đế Thiệu Quân cũng đang thăm dò một người nắm giữ sức mạnh hỗn độn khác đột nhiên xuất hiện này.
Sau vài lần va chạm, dường như hắn ta nhận ra rằng, dù Quân Lạc Trần có sức mạnh tương tự, nhưng hắn rất yếu, vì vậy hắn ta không còn tự áp chế mình nữa, và sức mạnh hỗn độn như thủy triều cứ vậy mà bao vây Quân Lạc Trần.
“Ta cho ngươi một cơ hội nữa.” Đế Thiệu Quân lạnh lùng tiếp lời, “Làm cách nào mà ngươi có được sức mạnh này?”
“Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ta muốn ngươi trả lời ta một vấn đề.” Quân Lạc Trần hỏi, “Ngươi không phải người thuộc thế giới này, người từ đâu mà đến?”
“Ngươi dám mặc cả với ta ư?”
Ánh mắt Đế Thiệu Quân càng sắc lạnh hơn, sức mạnh hỗn độn sau lưng lao về phía Quân Lạc Trần như sóng thần, sức mạnh xung quanh giống như một lưỡi liềm, tấn công từ bốn phương tám hướng, như muốn xé xác Quân Lạc Trần ra thành từng mảnh.
Vào lúc này, một thanh trường kiếm lao ra khỏi không trung, chém vào giữa hai người.
Sức mạnh hỗn độn vốn dĩ vô địch trong Nhân giới lại bị cắt đứt như tơ lụa, đồng tử Đế Thiếu Quân giãn ra, giây tiếp theo, hắn ta quay đầu lại, keng ——!
Ngu Sở tay cầm kiếm trảm ma chém về phía hắn ta, nhưng bị chặn lại giữa không trung bởi sức mạnh hỗn độn mạnh mẽ hơn, và lưỡi kiếm đang dừng lại cách đầu của Đế Thiệu Quân với khoảng cách ba tấc.
Nàng rụt tay lại, Đế Thiệu Quân dùng sức túm lấy nàng trong vô thức, không ngờ rằng, Quân Lạc Trần lại di chuyển nhanh hơn, sức mạnh hỗn độn của hắn đã giữ lấy Ngu Sở và kéo nàng quay lại ngay lập tức.
“Không thể nào!” Đế Thiệu Quân gào lên, “Ngươi lại là ai đây?”
Làm thế nào mà một tu sĩ phàm trần lại có thể chặt đứt sức mạnh của hắn ta chỉ bằng một thanh kiếm??
Hắn ta nhìn Ngu Sở bên cạnh Quân Lạc Trần, chỉ cảm thấy nữ tử trước mặt hắn ta đây dường như có một sức mạnh mà người phàm không nên có, cơ thể nàng như đang toát ra một nguồn năng lượng chói rọi mà hắn ta vô cùng ghét bỏ.
Ngu Sở cầm kiếm lên, nàng nhìn chằm chằm Đế Thiệu Quân một cách đầy lạnh lùng.
Mặc dù nàng biết thân thể của Quân Lạc Trần chỉ là “tiểu” Quân Lạc Trần, dù có chết cũng không làm tổn thương cơ thể thực của hắn.
Nhưng thấy Đế Thiệu Quân muốn sát hại hắn, nàng vẫn xông lên trong vô thức.
Điều này quả thật là hiếm hoi lắm mới xảy ra với nàng, phải biết rằng, trong khi thực hiện nhiệm vụ, Ngu Sở tuyệt đối không phải là người kiến nghĩa dũng vi [*].
[*] Kiến nghĩa dũng vi: Thấy việc nghĩa là muốn làm, thấy việc bất bình chẳng tha, luôn sẵn sàng và nguyện ý cứu giúp người khác.
“Ký chủ Ngu Sở, ngoài phần lớn sức mạnh mà cô dùng để phong ấn ngài Quân Lạc Trần, thì sức mạnh còn lại đã được trả lại cho cô.” Giọng nói của hệ thống vang lên trong tâm trí nàng, “Nhưng xin hãy cẩn thận, bây giờ cô tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn ta.”
“Cơ thể này của Quân Lạc Trần bắt buộc phải chết mới có thể quay trở lại?” Mgu Sở vừa nhìn chằm chằm Đế Thiệu Quân vừa hỏi.
“Đúng vậy. Thân thể Nhân giới của ngài ấy không thể cùng tồn tại với thân thể chính, cũng không thể trở lại Ma giới.”
Ngu Sở im lặng.
Đã từng chết một lần và vô số lần trong căn phòng màu trắng, nàng hiểu rõ nỗi đau mà cái chết mang lại. Ngay cả khi nó không phải là một cái chết thực thụ, trong lòng nàng cũng không muốn Quân Lạc Trần phải trải qua nó.
Nàng không muốn để Quân Lạc Trần phải chịu thêm nhiều đau đớn nữa.
Bấy giờ, Ngu Sở Và Quân Lạc Trần nhìn nhau, sau đó dồn toàn lực tấn công Đế Thiệu Quân.
Đế Thiệu Quân phẫn nộ bởi hành động ngạo mạn và lãnh đạm của họ, hắn ta đưa tay ra, dùng sức mạnh hỗn độn trấn áp hai người họ.
Với sức mạnh rít gió như Thái Sơn áp đỉnh, sức mạnh của Ngu Sở và Quân Lạc Trần trông thật yếu ớt, giống như một con thuyền sắp bị sóng lớn đánh nát vậy.
Sức mạnh cuộn trào mãnh liệt của Đế Thiệu Quân ngay tức khắc đã thôn tính sự công kích của cả hai người.
Bọn họ chẳng có chút hy vọng chiến thắng nào cả.
“Sở Sở!” Quân Lạc Trần khẽ gọi.
Hắn nhanh chóng quay người, vòng tay phải qua eo của Ngu Sở, đặt tay trái lên miệng, tự cắn ngón tay của mình, vết máu còn sót lại trên mu bàn tay nhợt nhạt của Quân Lạc Trần tỏa ra luồng ánh sáng khi rơi xuống mặt đất.
Một vết nứt xuất hiện dưới chân hai người họ.
Cùng lúc đó, sức mạnh hỗn độn mãnh liệt của Đế Thiệu Quân đã đến trước mặt, Quân Lạc Trần lấy lưng làm bệ chắn, dùng sức chống cự, rồi đẩy Ngu Sở vào vết nứt đang xoay chuyển.
“Dùng kiếm trảm ma, Ân Quảng Ly sẽ đến đón nàng!” Quân Lạc Trần nói nhỏ.
Trước khi Ngu Sở rơi vào vết nứt đen, nàng đã thấy sức mạnh của Đế Thiệu Quân nuốt chửng Quân Lạc Trần, còn bóng dáng Quân Lạc Trần thì dần biến mất trong sức mạnh hắc ám kia.
Hắn bị xé vụn ra bởi sức mạnh của Đế Thiệu Quân.
“Quân Lạc Trần!” Ngu Sở gào lên.
Vết nứt khép lại, cơ thể nàng vẫn đang rơi xuống, lại như đang dần bay lên. Khoảng cách giữa Nhân giới và Ma giới dường như đã mất đi mọi lẽ thường tình, và một cơn chóng mặt rất ghê gớm bao trùm lên Ngu Sở, khiến nàng phải nhắm nghiền mắt lại.
Thời gian trong vết nứt dường như cực kỳ dài, lại dường như chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.
Bịch ——!
Lưng của Ngu Sở rơi trên một tảng đá cứng.
Nàng lật người, bình tĩnh lấy lại hơi thở, sau đó ngẩng đầu lên.
Những tảng đá màu nâu sẫm, không trung một màu xám xịt, một cảm giác áp bức tà dương buông xuống bao phủ khắp thế giới.
Đây chính là Ma giới?
Ngu Sở ngồi dậy, l0ng nguc nàng phập phồng.
Khi đã khôi phục lại toàn bộ ý thức, vẻ mặt Ngu Sở chợt trở nên sắc lạnh, nghiến răng nghiến lợi, đấm mạnh vào tảng đá, tảng đá màu nâu kia sụp đổ tan tành trong nháy mắt.
—— Lại dám gi3t ch3t Quân Lạc Trần trước mặt nàng, nam chính này chết chắc rồi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ
Chương 161
Chương 161