DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hối Hận Muộn Màng
Chương 9: 9: Dĩ Nhiên Phải Chọn Vợ


Thấy cô nghiêm túc như vậy anh bất chợt cảm thấy hồi hộp.
- Anh...!anh tính thế nào??_ cô nhìn anh nói.
Đang mông lung không hiểu cô muốn nói gì thì cô lại lên tiếng nói tiếp.
- Anh muốn ly hôn để cho mẹ con cô ấy một danh phận hay đợi cô ấy sinh con rồi chúng ta sẽ cùng nuôi đứa trẻ đó.
Cuối cùng anh cũng hiểu những gì cô muốn nói nhưng anh lại không chả lời được.

Anh không nghĩ cô sẽ nói như vậy.
- Dĩ nhiên là phải chọn vợ rồi.
Đột nhiên có một giọng nói từ phía cửa vang lên, cô và anh đống loạt quay ra thì sững sờ khi nhìn thấy người vừa mới nói.

- Ông nội, mẹ_ cả hai đồng thanh nói.
Đúng vậy, người đến là mẹ và ông nội của anh, còn người vừa nói là mẹ anh.
- Con còn suy nghĩ cái gì, nếu con ly hôn vợ rồi nhận hai mẹ con kia về ta sẽ từ mặt con, con cũng đừng nhận mình là con cháu Lâm gia, Lâm gia ta không có con cháu hoang đường như con._ mẹ anh đe doạ.
- Mẹ con nói đúng đó, nếu con làm trái lời mẹ, thì đừng bao giờ vác mặt về Lâm gia, cũng không cần nhận lão già này là ông nội nữa_ Lâm lão gia lên tiếng ủng hộ con dâu mình.
- Con....!_ anh nhất thời không biết nói gì trước những lời mà mẹ và ông nội anh vừa nói.
- Con còn nhưng nhị cái gì, ta còn chưa hỏi con tội con dám cứu cô ta bỏ con dâu ta một mình với bọn bắt cóc, hừ...!tức chết ta mà_ mẹ anh lớn tiếng trách móc.
- Nếu con dâu và cháu ta có mệnh hệ gì thì con coi chừng cả hai mẹ con cô ta nữa, ta sẽ không bỏ qua đâu_ bà nói tiếp.

- Mẹ à, nhưng Uyên Linh đang mang thai con của con, là cháu của Lâm gia chúng ta_ anh không phục giải thích với mẹ mình.
- Vậy đứa bé trong bụng Tiểu Nghi không phải con của con sao, nó không phải con cháu Lâm gia sao hả? _ bà tức đến đỏ mặt, quát.

Không hiểu sao bà có thể sinh ra đứa con hoang đường như vậy.

Chuyện công việc, kinh doanh thì rành rỏi từng chút, không gì có thể qua mặt được nhưng chuyện tình cảm thì lại nhu nhược, không phân biệt đúng sai.
- Mẹ, mẹ bớt giận, con và đứa bé đã không sao rồi, không còn gì đáng ngại nữa_ thấy mẹ chồng tức giận không thôi, cô ngồi im nãy giờ mới lên tiếng xoa dịu bà.
- Con còn bênh vực nó, nếu chậm chút nữa thôi thì...!haizzzz_ bà nói đến đây liền thở dài dừng lại, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ, nếu chậm chút thôi thì bà đã mất cả cháu lẫn con dâu rồi.
- Được rồi_ giọng nói uy lực của Lâm lão gia vang lên.
- Vợ cháu và cả cô gái đó đều đang mang thai, nếu cháu khẳng định cô ta mang thai thật sự là con của cháu, là con cháu Lâm gia thì ta sẽ nhận cháu, còn cô gái đó thì không, đợi cô ta sinh con xong thì cho ít tiền rồi bảo cô ta đi thật xa, đứa trẻ cô ta sinh ra Lâm gia chúng ta sẽ nuôi dạy cùng với con của cháu và Tiểu Nghi, ta tuyệt đối không cho hai đứa ly hôn, nếu cháu muốn bỏ vợ để đón hai mẹ con cô gái đó về trừ khi ta chết, nếu không thì đừng mơ cô ta được bước chân vào Lâm gia._ Lâm lão gia nghiêm nghị nói.
- Vâng cháu đã biết_ ông nội đã nói đến như vậy, anh cũng không tiện nói gì thêm, đợi ông nguôi giận rồi tính tiếp.
- Được rồi, ta và mẹ hai đứa về trước, cháu ở lại chăm sóc vợ cho cẩn thận, Tiểu Nghi nghỉ ngơi cho tốt, khi khác ta lại đến thăm cháu.
Nói rồi ông đứng dậy, gọi con dâu mình cùng rời đi.
- Cháu đã biết, ông và mẹ đi đường cẩn thận ạ_ cô cười lễ phép chào hai người.
Khi hai người họ khuất bóng sau cánh cửa, nụ cười trên mặt cô cũng tắt dần, cô mệt mỏi nằm xuống giường, nhìn đồng hồ ở điện thoại đã ba giờ sáng, cô lại khiến mẹ và ông nội lo lắng rồi, trễ như vậy họ không nghỉ ngơi còn vào viện thăm cô, nghĩ đến đây cô lại thầm cảm thấy may mắn vì được mẹ chồng và ông nội chồng yêu thương..


Đọc truyện chữ Full