Trans: Mướp Đắng
Lúc buông tay anh cũng kinh ngạc, vội chụp lại.
Nhưng mà vẫn chậm một bước.
“Áu” kèm theo tiếng kêu của chó nhỏ, là một cục bông đen trắng rớt xuống đất.
Cũng may là lúc này bọn họ đang đứng trên tuyết, cả người Mạc Linh Chi c4m v40 trong tuyết, gần như cả thân hình tròn xoe đều vùi trong tuyết, chỉ sót lại cái đầu bên ngoài.
Cô ngước nhìn anh, vẻ mặt mê man.
Chuyện gì đã xảy ra?
Sao cô lại rơi xuống đất?
Hạ Vân Trù: “...Xin lỗi.” Anh vội vàng kéo cô ra.
Mạc Linh Chi nghiến răng hét lên: “Áu!!” Người nhận nuôi anh thật xấu xa!!
Hạ Vân Trù mỉm cười kéo cô lên, trong tiếng pháo hoa anh nói lớn: “Anh xấu xa, anh sai rồi, vừa nãy anh… anh nhất thời hoa mắt.”
Ngừng một chút, anh bổ sung một câu: “Anh vô ý nhìn lầm em thành một người khác, một người đã từng gặp.”
Lúc nói chuyện, anh nhìn cô chăm chú.
Thật ra, đến bây giờ Hạ Vân Trù vẫn còn nghi ngờ là hiện tượng siêu nhiên, thậm chí trực giác thì nghi ngờ, mà lý trí lại vẫn luôn nói với bản thân rằng không có khả năng, đó đều là mơ thôi.
Bây giờ, đối tượng khiến anh hoài nghi này, đôi mắt bỗng nhiên lại trùng lặp với cô gái kia.
Rất khó để không dò xét thêm.
Chó nhỏ: “Áu?” Gì cơ?
Cô ngây thơ vô số tội.
Chột dạ cái gì? Cô cũng đâu phải người!
Khoan…
Sao giống như đang chửi người vậy nhỉ?
Cô là “Linh”, không phải loài người, vốn dĩ sẽ không chột dạ!
Mạc Linh Chi trừng mắt nhìn anh, dịch người tới, cọ tuyết trên người mình lên người anh, bộ dáng không vui.
Hạ Vân Trù không thể diễn tả tâm trạng hiện giờ của mình, giống như rối rắm, lại giống như thả lỏng.
Thấy vẻ mặt cô vẫn không vui như cũ, anh xoa đầu cô: “Xem pháo hoa đi, không phải nhóc vẫn luôn muốn xem à?”
“Bùm!”
“Bùm…”
Từng tiếng pháo hoa nổ ra, gần như át mất âm thanh của Hạ Vân Trù.
Mạc Linh Chi vẫn nghe thấy, cô nằm trong lòng anh, ngẩng đầu xem pháo hoa, đây là màu sắc sặc sỡ mà cô chưa từng nhìn thấy lúc còn ở trên núi, vẻ đẹp mỹ lệ nổ tung phủ kín cả bầu trời cao.
Đây là năm mới đầu tiên cô trải qua cùng Hạ Vân Trù, Hạ Vân Trù đón năm mới cùng cô, Mạc Linh Chi cùng anh hồi tưởng lại năm mới.
Lúc một người một thú trở về thì đã là một giờ rưỡi sáng.
Chó nhỏ vẫn hào hứng như cũ: “Áu áu áu!”
Pháo hoa đẹp quá, sau này vẫn muốn xem nữa!
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ: “Mùa xuân năm nay chúng ta lại đi bắn pháo hoa nhé.” Đã qua không giờ rồi, cũng nên gọi là năm nay rồi.
Mạc Linh Chi cười toét miệng vui vẻ: “Áu!” Cô rất thích đón năm mới!
Hạ Vân Trù hỏi cô: “Còn chưa chịu ngủ hả? Trễ lắm rồi, nhóc không buồn ngủ sao?”
Nghe anh nói vậy, Mạc Linh Chi lại cảm thấy hơi buồn ngủ, bình thường vào thời gian này cô đã sớm mơ được một giấc mộng đẹp rồi, hôm nay là lần đầu tiên thức khuya đón giao thừa.
Cô ngáp một cái rồi nhìn anh.
Ý là… đi tắm, rồi đi ngủ.
Hạ Vân Trù mỉm cười xoa đầu cô, đem cô nhóc này vào phòng tắm.
…
Có lẽ là do tối hôm qua mượn men rượu để kể về chuyện trước kia, nên tối nay Hạ Vân Trù mơ thấy Trình An và ông bà ngoại.
Trong mơ họ không nói gì với anh, cũng không phải khuyên giải hay nhớ nhung anh, chỉ là một giấc mơ vô cùng bình thường.
Trong mơ, anh trở về lúc còn nhỏ.
Bà ngoại đang nhóm lửa nấu cơm, ông ngoại đang làm gia công, công việc mới của ông lại bị người ta sa thải rồi, tuy rằng rất tức giận, nhưng mà bọn họ vẫn phải tiếp tục sống.
Nhân lúc rảnh rỗi khi đang tìm công việc mới, ông sẽ làm chút đồ thủ công để kiếm tiền.
Mà Hạ Vân Trù nhỏ bé sau khi làm xong bài tập thì trực tiếp chạy vào bếp.
Bà ngoại vừa cằn nhằn, vừa vớt quả trứng gà ngâm trong nước lạnh đưa cho anh.
Hạ Vân Trù không nỡ ăn, muốn nói gì đó, bà ngoại liền nói: “Vân Trù con đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn đi cho mau lớn, sau này mới trở thành một nam tử hán khỏe mạnh được.”
Vì muốn nhanh chóng trưởng thành, anh bóc trứng ra.
Vừa ăn trứng gà vừa đi đến bên cạnh ông ngoại để giúp ông, ông ngoại nói: “Vân Trù con cứ chơi ngoan là được rồi, đợi ông ngoại làm xong chỗ này sẽ làm cho Vân Trù của chúng ta một chiếc xe nhỏ có được không?”
Mắt Hạ Vân Trù rạng rỡ, mạnh mẽ gật đầu.
Sau khi anh ăn xong trứng gà, vẫn đi đưa đồ giúp ông ngoại.
Gương mặt ông ngoại đều là yêu thương, cười lên hiện ra vài nếp nhăn.
Đúng lúc này, có người mở cửa.
Hạ Vân Trù lập tức đứng dậy, gọi to: “Mẹ ơi!!”
Trình An với gương mặt phủ đầy dấu vết sương gió mỉm cười bước vào, bà ấy vẫn còn mặc đồng phục công nhân vệ sinh, một sinh viên đại học mà lúc này phải làm nhân viên quét dọn thật sự rất mất mặt, nhưng bà ấy không tìm được công việc khác, bà ấy mỉm cười, làm thật tốt công việc có thể làm tạm thời này.
“Hôm nay Vân Trù có ngoan không nào?” Trình An hỏi.
Hạ Vân Trù gật gật đầu: “Ngoan lắm ạ.”
Trình An cười híp mắt nói: “Vậy mẹ thưởng cho Vân Trù một món quà nhé! Tada!”
Bà ấy lấy một cái bánh kem từ đằng sau đặt trước mặt Hạ Vân Trù.
Mắt Hạ Vân Trù càng thêm sáng lạn, phấn khích mà nhảy nhót tung tăng.
“Bánh kem nhỏ nè!!”
Cả nhà vui vẻ ngồi quanh bàn ăn, căn phòng cũ kỹ, bàn ghế đã rất lâu đời, thức ăn vô cùng đơn giản, nhưng tất cả mọi người đều rất vui vẻ, mãn nguyện.
Cho dù ông bà ngoại và mẹ từ chối thế nào đi nữa, thì Hạ Vân Trù vẫn chia bánh kem nhỏ ra làm năm phần, mỗi người một phần.
Anh ngơ ngác nhìn một phần bánh kem còn sót lại, đây là…
Tiếp đó, mắt anh sáng lên, cậu bé Hạ Vân Trù đã biết miếng bánh kem này là dành cho ai rồi.
Anh gọi với vào phòng: “Chi Chi, nhanh đến ăn bánh kem nè!!”
Một cục bông đen trắng với đôi mắt to tròn lao ra, cô cười toe toét, lao thẳng về hướng anh, Hạ Vân Trù cũng cười híp mắt, đưa tay ra đón lấy cục bông đen trắng.
Trái tim như được lấp đầy, anh cười vô cùng vui vẻ.
Trước nay chưa từng vui như vậy.
Hạ Vân Trù mở mắt ra, trời cũng đã sáng rồi, anh nhìn lên trần nhà, rất lâu cũng chưa tỉnh táo lại.
Bao nhiêu năm nay giấc mơ chỉ toàn một màu đỏ máu, đây là lần đầu tiên mơ thấy một cảnh ấm áp đến vậy.
Bọn họ đều đi rồi, chỉ còn sót lại một mình anh.
Không, không phải chỉ có mình anh.
Anh nhìn cún con đang ngủ ngon lành ở bên cạnh, khóe miệng chầm chậm giương lên.
Anh vẫn còn có cô.
Chi Chi ở bên cạnh anh, ông bà ngoại và mẹ ở trong tim anh.
“Chi Chi, dậy thôi.” Anh nhẹ nhàng gọi.
Mạc Linh Chi lăn người: “Hừ hừ hừ…”
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ, đưa tay ra ấn ấn mũi cô: “Heo.”
…
Mùng một tháng giêng, ngày đầu tiên của năm mới.
Mạc Linh Chi và Hạ Vân Trù đều ngủ một giấc thật ngon, hơn chín giờ sáng mới thức dậy.
“Ư ư…” Cô còn hơi miễn cưỡng, rầm rì lẩm bẩm.
Hạ Vân Trù: “Dậy mau, nhóc không muốn xem tiểu phẩm tiếp à? Hôm nay chúng ta cùng xem tiểu phẩm, rồi tự tay gói một ít sủi cảo.”
Mạc Linh Chi: “Ư ư…” Không gì có thể ngăn cản được giấc ngủ của cô!
Hạ Vân Trù: “Tiện thể nướng một ít bánh ngọt.”
Mạc Linh Chi lập tức trợn mắt, cơn buồn ngủ mất sạch, tai run run, miệng hé ra: “Áu?” Thật sao?
Hạ Vân Trù gõ đầu cô một cái: “Nhắc đến ăn là nhóc lập tức phấn chấn đúng không?”
Giọng nói bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo ý cười.
Mạc Linh Chi hoàn toàn tỉnh táo, không đợi được mà động đậy chân nhỏ, ý muốn làm vệ sinh cá nhân.
Hạ Vân Trù mang cô tới phòng vệ sinh.
Sáng nay bọn họ ăn chè trôi nước, cuộc sống trước đây của Hạ Vân Trù lúc còn ở Hoài thành, mùng một bà ngoại sẽ nấu một nồi chè trôi nước, lúc đó anh vẫn rất thích món ăn ngọt ngào này.
Sau này lớn lên lại cảm thấy chè trôi nước có hơi ngấy, nhưng rất nhiều trẻ nhỏ đều thích mùi vị này.
Mạc Linh Chi cũng rất thích.
Lần đầu tiên cô được ăn chè trôi nước, cắn một cái vào nhân vừng ngọn ngọt, lập tức nở nụ cười.
“Áu” Ngon quá!
Trên mặt tràn đầy mãn nguyện.
Hạ Vân Trù lại chỉ vào viên trôi nước mà cô cắn, cười hỏi: “Nhóc xem cái này có giống nhóc không?”
Mạc Linh Chi: “?” Mờ mịt.
Hạ Vân Trù: “Tròn vo, vừa đen vừa trắng.”
Cô lập tức đen mặt, đôi mắt trừng anh: “Áu”
Nói nhăng nói cuội, rõ ràng là cô đã giảm cân rồi!
Gầy đi tận hai vòng, hai vòng đó!!
Sau đó cô cúi đầu nhìn vào chén, bất động, vào lúc Hạ Vân Trù tưởng cô đang “bi thương”, Mạc Linh Chi liền ngẩng đầu, chớp chớp mắt, khổ sở đáng thương…
“Chít.” Thật sự là tròn vo luôn sao?
Hạ Vân Trù: “...Phụt.”
Anh lập tức đưa tay che miệng, bộ dáng nghiêm túc nói: “Trêu nhóc đó, nhóc đã gầy đi rất nhiều rồi.”
Mắt Mạc Linh Chi dựa theo lời anh nói, càng ngày càng sáng.
Hạ Vân Trù lại cho cô thêm hai viên trôi nước: “Ăn đi, nhóc gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút.”
Mạc Linh Chi cúi đầu, ngậm lấy một viên trôi nước, ngoe nguẩy đuôi.
Đúng vậy, cô gầy rồi, cô nên ăn nhiều một chút.
Hạ Vân Trù âm thầm cười híp mắt.
Thật dễ dỗ.
Buổi sáng cô ăn hết một chén chè trôi nước, buổi trưa lại ăn một bữa cơm trưa, lượng ăn của cô vẫn y như cũ, buổi chiều lại ăn hai cái bánh ngọt nhỏ.
Cô gầy rồi, vậy nên cô sẽ ăn bất chấp tất cả.
Tivi đang chiếu tiểu phẩm, Hạ Vân Trù đang gói sủi cảo, chân Mạc Linh Chi cũng được rửa sạch sẽ, vừa xem tiểu phẩm vừa ở bên cạnh nghiêm túc “giúp đỡ cùng phá hoại”.
Anh học theo trong video, bóp chặt hai tay, một chiếc sủi cảo xinh đẹp xuất hiện.
Cô học theo người nhận nuôi, bóp chặt hai chân, nhân bánh liền bốc hơi.
Mạc Linh Chi: “...”
Hết cách rồi, cuối cùng cô chỉ có thể làm được “bánh kếp nhỏ” thôi.
Hạ Vân Trù nhịn không được mà rửa tay, lấy điện thoại, quay video.
Anh cầm thìa xúc một ít nhân đặt vào trong miếng bột trước mặt Mạc Linh Chi, cô lại nghiêm túc đưa chân ra, dùng chân để vo tròn cái bánh thực sự rất khó, cố gắng hết sức để không bị lộ nhân ra ngoài, nhưng thật ra là lộ rồi…vậy thì cho lộ luôn đi.
Sau đó, cô đặt cục bột dính chặt vào nhau ở trên chân xuống, vô cùng trang trọng mà đưa móng vuốt ra, đập xuống.
Một chiếc bánh kếp nhỏ mang “dấu ấn bàn chân” cứ vậy mà ra đời.
Nhìn thành phẩm, cô rất có cảm giác thành tựu, khóe miệng chầm chậm tách ra, tai run run, nhìn Hạ Vân Trù với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng, giống như đang nói…
Mau khen tôi đi, perfect!!
Hiếm khi Hạ Vân Trù mới đăng video này lên weibo, lập tức nhận được một loạt comment "Áu áu áu", anh cũng không xem những bình luận như hận không thể trộm cún con về của mấy người kia, tắt điện thoại đi.
Sau đó, bộ dạng chính trực nói: "Ừm, Chi Chi rất giỏi."
Mạc Linh Chi hào hứng, lại tiếp tục phấn đấu, mỗi loại nhân đều kẹp ra hai cái bánh kếp nhỏ.
Buổi tối bọn họ ăn sủi cảo.
Cô cũng không thích ăn bánh kếp nhỏ lắm, Hạ Vân Trù lại không hề ghét bỏ.
Cô thích ăn mấy cái sủi cảo mà vỏ mỏng nhân to của người nhận nuôi gói kia, ăn hết một đĩa, lại đẩy chiếc đĩa trống không về hướng người nhận nuôi…
“Áu!” Muốn ăn nữa!
Bữa tối tự tay mình làm, khi ăn khẩu vị cũng tốt hơn.
Hạ Vân Trù: “...Đủ chưa?”
Mạc Linh Chi: “Áu!” Muốn nữa!
Cô gầy lắm rồi, có thể ăn thêm một chút mà!!
…
Video của Hạ Vân Trù được đăng lên, rất nhanh đã chễm chệ trên bảng hot search.
#Gấu trúc Chow Chow Chi Chi gói sủi cảo#
Bây giờ Chi Chi rất nổi trên mạng, người biết sẽ lập tức mở xem, người không biết nhìn thấy tiêu đề này cũng sẽ không nhịn được mà mở ra xem thử, sau đó chính là…
“Ha ha ha, nhân tài đó!”
Mùng một đầu năm, dòng tìm kiếm “chó hotsearch” lại lên hotsearch một lần nữa nhờ vào một đoạn video.
Có rất nhiều minh tinh trong giới giải trí dùng chiêu trò để lên hotsearch cũng đang đỏ mắt ghen tị và ao ước.
Nhưng mà, vẫn chưa hết đâu.
“Chó hotsearch” cũng không phụ lòng với cái danh xưng này của cô, đến buổi tối, khi mà chủ đề trước vẫn đang được tìm kiếm ráo riết, thì thì lại có thêm một chủ đề nữa được đăng lên.
Ngày đầu năm, kỳ ba của “Ngôi Sao Nổi Tiếng” được phát sóng.
Tập này tư liệu thực tế rất rất nhiều, minh tinh nào cũng có điểm thú vị riêng.
Nhưng mà vừa mới bắt đầu không lâu, vào ngày đầu năm như vậy, chủ đề “chó hotsearch” lại một lần nữa dẫn đầu các khách mời khác, “Nhất Kỵ Tuyệt Trần” lại leo lên hotsearch.
Theo đà phát sóng này, cô sẽ không chỉ có một cái chủ đề.
Đạo diễn Chương gọi điện tới “báo hỷ”.
“Chi Chi thật giỏi nha, mới ngày đầu năm mới đã xếp hàng top trên hot search rồi, nếu không phải đứng đầu là chủ đề về chính phủ, nói không chừng tối nay Chi Chi của chúng ta có thể dẫn đầu đó!” Đạo diễn Chương vô cùng vui mừng.
Hạ Vân Trù rất bình tĩnh lướt lướt các chủ đề, sau khi mở ra xem, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Đạo diễn Chương vẫn đang thao thao bất tuyệt mà tán dương: “Không chỉ có trong nước, Chi Chi của chúng ta còn lên hotsearch của nước ngoài nữa, độ hot càng ngày càng cao, người yêu thích Chi Chi cũng ngày càng nhiều, không thể ngờ được, Chi Chi đã đưa chương trình của chúng ta xuất ngoại rồi…”
Bên cạnh, Mạc Linh Chi dựa càng ngày càng gần, khóe miệng càng lúc càng kéo rộng.
Cả người cục bông đen trắng đều toát ra bong bóng màu hồng.
Nhiều người thích cô lắm nha.
Vậy, vậy cũng coi như là có mắt nhìn đi.
Đạo diễn Chương vẫn còn đang tán thưởng độ hot của Chi Chi, đầu của chú chó nhỏ đã dán đến bên cạnh điện thoại luôn rồi.
Hạ Vân Trù không kiên nhẫn nói: "Khen xong chưa, khen xong rồi thì cúp máy đi, buồn ngủ rồi."
Đạo diễn Chương cười hắc hắc: "Còn có… sau khi kỳ ba và kỳ bốn phát sóng, chắc chắn sẽ có kết quả bình chọn "giải thưởng" của cư dân mạng. Hạ tổng hẳn là sẽ thỏa mãn cư dân mạng đúng không?"
Hạ Vân Trù nhướng mày: "Làm sao? Ông biết được gì rồi?"
Đạo diễn Chương lập tức phủ nhận: "Tôi không biết gì cả, giờ vẫn chưa có kết quả mà, hơn nữa chắc chắn sẽ không làm khó Hạ tổng đâu, nếu có gì không hợp lý, ekip sẽ trực tiếp từ chối luôn."
Hạ Vân Trù: "Vậy đợi tới lúc đó rồi tính."
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Đang định cất điện thoại đi thì cún con bỗng ôm chặt cánh tay anh.
Đuôi cô ngoe nguẩy liên tục, cả người hưng phấn, trên mặt như hiện rõ dòng chữ…
[Tôi muốn xem chương trình!!]
Hạ Vân Trù: "..."
E là không thể cho nhóc xem tập này được rồi, nhóc con.
Bởi vì, tiêu đề đang đứng hàng top trên hotsearch của nhóc chính là…
#Quầng mắt của gấu trúc mất rồi#!
Mạc Linh Chi mặc kệ, túm chặt lấy cánh tay anh, vẻ mặt kiên định.
Phải xem, cô nhất định phải xem!
_
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế
Chương 64
Chương 64