Hoàng hôn đang chìm dần, bất giác đã về đêm.
Ra ngoài đã lâu, có lẽ sư phụ đã bắt đầu mong hắn trở
Nghĩ tới đây, Hình Đan giống như một mũi tên, tự mình thu dọn một chút, hắn cầm kiếm lên và tìm đường trở về.
Tốc độ kiếm của hắn rất nhanh, một lúc sau, hắn đã nhìn thấy đỉnh Vân Lộng trong tầm mắt.
Nhưng kỳ lạ là nơi đây đáng lẽ thường được thắp đèn sáng nhưng lúc này lại tối om.
Toàn bộ đỉnh Vân Lộng một chút nhân khí cũng không có, xung quanh im lặng đến chết người.
Hình Đan thầm nghĩ không ổn, trong lòng lo lắng, dùng hết sức thúc giục thanh kiếm bay dưới chân, lại đột ngột thêm một lần tăng tốc.
Dần rút ngắn khoảng cách, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy dấu vết ma thuật vẫn còn sót lại trong đại điện.
Đã xảy ra chuyện.
Hô hấp của hắn dần dần hỗn loạn, linh áp tăng vọt, kiếm khí bay vút qua bầu trời tiến thẳng vào đại điện.
Bên ngoài đại điện vẫn còn kết giới mờ nhạt, thi thoảng xuất hiện rồi biến mất. Vừa hạ xuống, hắn đã cảm nhận được rõ ràng hơi thở còn sót lại của Ngu Dư, trái tim vốn đang bất an lại thêm chìm xuống.
Tay cầm kiếm của Hình Đan nổi đầy gân xanh,đầu ngón tay trắng bệch do dùng sức quá mạnh, hắn hít sâu một hơi, thả lỏng một chút rồi đưa tay ra mở cánh cổng điện.
Cánh cổng gỗ nặng nề mở ra, lộ ra đại điện rất yên tĩnh, sạch sẽ, cùng với thân hình quen thuộc mà xa lạ.
Nhìn thoáng qua tình hình trong đại điện, thân thể Hình Đan hơi cứng lại, nhanh chóng dựng lên một kết giới mới, hắn khống chế không cho ma khí bị rò rỉ.
Sau đó bước lên vài bước, quỳ xuống trước mặt Ngu Dư đang bất tỉnh, đưa một tay ra nắm lấy bàn tay nàng, truyền linh khí của bản thân cho nàng.
Hắn rất ít khi được gần sư phụ như thế, chỉ cảm thấy nơi tiếp xúc da thịt nóng và tê dại, nhưng hắn không thể buông tay, vì vậy, phải cứng đờ tại chỗ.
Trong bóng tối, Ngu Dư cảm thấy một luồng linh lực cực lớn mát lạnh tiến vào thân thể, nàng nhíu mày, vô thức chống trả.
Hình Đan nắm lấy bàn tay nàng run rẩy, máu trào trong lồ||g ngực, nhưng trong tiềm thức vẫn chú ý sức mạnh của tay mình có làm nàng bị thương không.
Nhận ra Ngu Dư chống cự, hắn chỉ có thể thay đổi cách khác, không còn giữ nguyên truyền linh lực, mà là thăm dò từ từ, dẫn dắt nàng chủ động chiếm lấy.
Dường như cảm thấy đối phương không có ác ý, mặc cho nàng chiếm lấy, Ngu Dư dần dần thả lỏng, thậm chí còn giữ chặt lấy tay của hắn, như con cá lớn nuốt lấy tu vi của hắn.
Khi linh lực dần dần mất đi, cảnh giới của hắn cũng không ngừng giảm sút, chỉ trong một vài nhịp thở trở về nguyên hình.
Ngay cả nguyên hình của hắn cũng bắt đầu không ổn định. Cơ thể hắn dần mờ nhạt đi.
May thay, Ngu Dư đã nhanh chóng tỉnh lại, nàng buông bàn tay đang giữ lấy hắn, rồi mở mắt ra.
Những đường ma thuật trên trán nàng dần dần mờ nhạt, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ đậm.
Hắn mất đi sự chống đỡ của nàng, suýt nữa đã ngã thẳng xuống đất, tu vi mất đi quá nhanh khiến hắn không thể nén được thương tích trong người, hắn vừa muốn nói thì lại phun ra một ngụm máu.
Đôi mắt của Ngu Dư chuyển đến vũng máu trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngàu rủ xuống, không thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì.
Hình Đan kiềm chế để không phun ra một ngụm máu nữa, trước mắt hắn tối lại, không nhìn thấy gì nhưng vẫn mò mẫn muốn nhặt thanh kiếm lên.
Ngu Dư mặt vô cảm nhìn hành động của hắn, nhưng lại không có ý muốn ngăn cản.
Tu vi của hắn mất đi rất nhiều, đối với nàng sớm đã không còn có uy hiếp.
Keng –
Âm thanh của cây kiếm không vỏ vang lên trong đại điện.
Ngu Dư đứng lên, từ trên cao nhìn hắn đang chật vật nhặt thanh kiếm, rồi giao tới cho nàng.
“Sư phụ, giết đồ nhi đi.” Hình Đan không nhìn rõ vị trí của nàng, đôi mắt nhắm lại, đối mặt với khoảng không “Việc này không được để cho kẻ khác biết.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tâm Ma - Đường Tí La Bắc
Chương 8
Chương 8