DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuồng Long Ở Rể
Chương 37: 37: Số Không


Những người gác đêm còn gọi là Thủ dạ nhân, đây là một tổ chức bí ẩn này của Hoa Trung, là tập hợp những người có sức chiến đấu vượt trội hơn người thường!Mà người gác đêm số không chính là người mạnh nhất trong tổ chức.Diệp Mộ Phàm 18 tuổi ra nhập Những người gác đêm, 21 tuổi trở thành người gác đêm số không.

Từ khi ở vị trí này anh chưa từng bỏ rơi người khác, cho đến khi anh bị mất trí nhớ.Mà số không là vị trí  không thể nào để trống, tự nhiên sẽ có những người khác sẽ phải thay thế.Diệp Mộ Phàm hiện nay cũng không xác định rõ được sức chiến đấu, cho nên hiện tại số không phải rơi vào tay người khác.Và bây giờ Số Không mới này sẽ tới đây để đón Chiết Thu Vũ cùng một loạt người gác đêm rời khỏi Giang Thành.Nói đến việc này, Minh Nam Phương  trên mặt lộ ra một chút vẻ lúng túng nói: "Cũng vì ba năm qua anh mất tích.

Vị trí số Không không thể bỏ trống.Diệp Mộ Phàm cười xoa xoa đầu cô rồi nói: "Cô nghĩ gì vậy, tôi vốn không quan tâm đến cái danh hiệu này.

Nếu như nó thuộc về ta thì ta nhất định sẽ đoạt lại, chẳng qua..."Nói tới chỗ này, anh có chút cảm động nói: "Mọi người lần này rời khỏi Giang Thành chắc chắn là đi thực hiện nhiệm vụ khó khăn.

Không những điều động cả Số Không mà còn mang theo cả Chiết Thu Vũ..."Bác sĩ Chiết ngước mắt lên liếc anh một cái, nhưng không nói gì."Tôi không muốn hỏi chuyện này.

Dù sao, mọi người xin hãy bảo trọng, chú ý an toàn.


Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, hãy liên hệ với tôi càng sớm càng tốt.

Tôi nhất định chạy ngay đến." Diệp Mộ Phàm nhìn Chiết Thu Vũ và nói một cách nghiêm túc.

.Chiết Thu Vũ thở ra một hơi nói: "Anh cũng vậy, tại Giang thành tất cả người gác đêm cũng sẽ rút lui, chỉ có một mình anh thôi, cẩn thận một chút."Diệp Mộ Phàm toét miệng cười lạnh nói: "Tôi chỉ mong đám người Hồng Liên cùng nhau tới để ta giải quyết luôn một lượt đỡ phiền toái !"Chiết Thu Vũ biết rõ thực lực của Diệp Mộ Phàm nên cũng không nói thêm gì nữa.

Cô trở lại phòng, kéo một cái cặp đi ra nói: Vậy chúng ta đi thôi!Diệp Mộ Phàm thở dài cũng đứng dậy đi xuống lầu dưới.Ngoài cổng chỗ vườn hoa khu nhà  có mấy chiếc ô tô đậu thành hàng, phía trước có một chiếc xe địa hình Land Rover màu trắng bạc, từ cửa xe có một chiếc đầu bẹp dúm đang đứng.

Trên người mặc một chiếc áo vest rẻ tiền màu đen và quần dài đi biển.


Đúng là kiểu thanh niên đi dép tông.Anh ta  nhìn khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi năm tuổi, da ngăm đen, đầu không cao.Nếu là lúc bình thường, nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy người này đúng là hơi đần độn.Nhưng khi anh ta ngồi trên chiếc Land Rover to lớn và sang trọng, mọi người lại nhìn anh khác hẳn.Người này chính là Số Không của người gác đêm hiện tại.

Lục Nguyên Dương!Anh ta đứng ở cửa, yên lặng chờ, trong ánh mắt mang một chút vẻ chờ mong.Từ vườn hoa trong khu nhà, Diệp Mộ Phàm đang kéo hai chiếc vali lớn của Chiết Thu Vũ và Minh Nam Phương đi ra, anh tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Hai người nói người này mới vào Những người gác đêm ba năm?""Vẫn chưa tới ba năm." Minh Nam Phương nói: “Anh ta đến trước khi anh biến mất, nhưng có lẽ anh chưa từng gặp qua.

Giống như anh, anh ta cũng thăng tiến lên nhanh chóng, hiện tại là Số Không của Người gác đêm.

Tốc độ thăng tiến của anh ta còn nhanh hơn anh."Diệp Mộ Phàm gật đầu, không tới ba năm trở thành Người gác đêm Số Không, cái tốc độ này, quả thật so với anh i nhanh hơn một chút, thực tế, anh đã mất 3 năm 17 ngày để trở thành Người gác đêm Số Không.“Hì, thật thú vị.” Diệp Mộ Phàm nhếch miệng cười.Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến cổng khu Hoa Viên, đến cổng, Lục Nguyên Dương nhanh chóng chào hỏi, mặc kệ Chiết Thu Vũ và Minh Nam Phương, anh ta đi đến trước mặt Diệp Mộ Phàm, nhìn thẳng vào Diệp Mộ Phàm và nói: "Anh là Diệp Mộ Phàm?"Diệp Mộ Phàm gật đầu một cái nói: "Ngươi chính là Lục Nguyên Dương? Bây giờ chính là Số Không?"Lục Nguyên Dương trên mặt đầy vẻ ngạo nghễ  nói: "Chính là tôi."Diệp Mộ Phàm nhìn từ trên xuống dưới hắn, trong lòng âm thầm kinh ngạc, người này.

.

.


quả thực không giống như là một cao thủ, với cách ăn mặc như vậy thật khó hình dung thực lực."Đáng tiếc, nếu như không phải là người ở đây quá nhiều, tôi thật muốn cùng anh động thủ đánh một trận." Lục Nguyên Dương nói: "Mặc dù tôi trở thành số không số, nhưng trong nội bộ Những người gác đêm vẫn không ít người cảm thấy tôi không phải đối thủ của anh.

Tôi cảm thấy bản thân phải chứng minh cho họ thấy rằng bây giờ tôi mới chính là Người gác đêm Số Không."Diệp Mộ Phàm nghe nói như vậy, lông mày hơi kích động một chút.

Sau đó sờ một cái lên mũi nói: "Thật ra thì bọn họ nói không sai, anh quả thật không đánh lại tôi!"“Thật sao?” Lục Nguyên Dương háo hức muốn thử."Hai người định phá nát cái cổng này sao?" Chiết Thu Vũ trừng mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Mộ Phàm nói: "Tốt lắm.

Anh mau trở về đi thôi, chúng ta đi, nhớ chuyện anh đã đồng ý với tôi, anh ở Giang Thành đừng lộ ra sơ hở gì."Diệp Mộ Phàm gật đầu.Lục Nguyên Dương bĩu môi nói: "Đáng tiếc, lần sau chạm mặt, tôi nhất định đánh cho anh răng rơi đầy đất!""Lần sau chạm mặt,  có lẽ anh sẽ xếp vị trí số một,” Diệp Mộ Phàm thở dài nói. Chiết Thu Vũ cảm giác nếu như hai người nói tiếp sợ rằng sẽ thật sự đánh nhau tại đây, vội vàng kéo cái vali ra xe.Lục Nguyên Dương nhìn Diệp Mộ Phàm hồi lâu, sau đó trở lại xe, chiếc xe khởi động, một đoàn bốn năm chiếc xe chậm rãi rời khỏi Giang Thành!Nhìn chiếc xe rời đi, Diệp Mộ Phàm cũng lao thẳng về nhà.Mới vừa về đến nhà, Giang Quốc Trường gọi điện thoại đến."A lô!" Diệp Mộ Phàm nhận nghe điện thoại."Có phải Diệp Mộ Phàm đấy không? Chiết Thu Vũ mới cho tôi số điện thoại của anh." Giang Quốc Trường khách khí nói: "Lần này lại phải phiền anh giúp tôi một chút.""Đây chẳng qua là việc tôi phải làm mà thôi." Diệp Mộ Phàm cười nói."Vị trí mà tôi sắp xếp cho cậu là Trợ lý Phó chủ tịch.

Bây giờ Minh Anh đã là Phó chủ tịch của tập đoàn chúng tôi.

Nhưng dù con bé có làm gì, thì công việc của cậu cũng rất nhàn rỗi.


" Giang Quốc Trường nói:" Về tiền lương, cậu nghĩ tôi nên đưa cho cậu bao nhiêu? Đưa cho cậu 5% cổ phần thì sao?"Diệp Mộ Phàm không hề từ chối.Anh không thể bảo vệ miễn phí, người gác đêm không có đòi hỏi gì cả, nhưng dù sao thì các thành viên của người gác đêm cũng phải chăm sóc người nhà của chính mình.Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, Diệp Mộ Phàm cũng đã có cổ phần riêng của mình trong nhiều công ty lớn.Năm phần trăm cổ phần, không quá nhiều, nhưng chắc chắn cũng không quá ít."Không thành vấn đề!" Diệp Mộ Phàm gật đầu nói.“Vậy là tốt rồi, sáng mai cậu có thể đến công ty, đến lúc đó cậu sẽ trực tiếp đến gặp tôi, tôi sẽ đưa cậu đến phòng nhân sự đăng ký.” Giang Quốc Trường nói.Diệp Mộ Phàm gật đầu, cúp điện thoại.Ngày hôm sau, Diệp Mộ Phàm ngủ đến gần mười giờ thì bò dậy, sau bữa sáng đơn giản, anh chậm rãi đi tàu điện ngầm về phía công ty của Giang Quốc Trường.Ngay sau đó, anh từ cầu thang trong công ty đi thẳng đến quầy lễ tân.Trong quầy lễ tân, một cô gái xinh đẹp nhìn thấy Diệp Mộ Phàm, hai mắt hơi sáng lên, cô ấy hiển nhiên đã nhận ra, ngọt ngào cười với Diệp Mộ Phàm nói: "Anh tới tìm Giang tổng ạ?"Diệp Mộ Phàm kinh ngạc hỏi: "Cô biết tôi?"Cô gái ở quầy lễ tân cười mơ hồ nói: "Trong công ty bây giờ ai mà không biết anh.

Anh là bạn trai chủ tịch Giang của chúng tôi!"Diệp Mộ Phàm không nói nên lời.Khi đến đây lần trước, Giang Minh Anh đã công khai mình là bạn trai của cô ta, lúc đó rất nhiều người đã quay video lại, đoán là video đã lan truyền trong các nhóm nội bộ của công ty.Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái nói: "Được rồi!"Cô gái ở quầy lễ tân lại mỉm cười với anh, cầm một tấm thẻ từ đưa cho Diệp Mộ Phàm và nói: "Quẹt thẻ là anh có thể vào!"Diệp Mộ Phàm gật đầu, anh vừa định lấy thẻ thì đúng lúc này, một bóng người chạy tới, giật thẻ và hét lên: "Cô làm việc ở quầy lễ tân sao? Sao lại cho một người lạ vào công ty.

Nếu như công ty bị mất cắp thứ gì, cô có thể chịu trách nhiệm được không?""Tạ.

.

.

Tạ tổng!" Cô gái trong quầy lễ tân vội vàng cúi đầu nói: "Nhưng...anh ấy là bạn trai của Giang tổng.""Bạn trai cái rắm, tôi làm sao lại không biết Minh Anh có bạn trai hay không?" Tạ tổng quát lên.Diệp Mộ Phàm nhìn anh ta, người trước mặt cao hơn anh một chút, anh ta khá đẹp trai, với bộ âu phục chỉnh tề, trẻ trung đầy triển vọng!Thấy Diệp Mộ Phàm nhìn về phía mình, anh ta cười lạnh một tiếng nói: "Muốn tìm người thì ở bên ngoài chờ, công ty chúng tôi không phải là tùy tiện ai cũng có thể vào, cũng không xem bản thân hình dáng gì, anh xứng đáng với Minh Anh hay sao?"


Đọc truyện chữ Full