DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
Chương 238: Thoái vị [HẾT BỘ THỨ NHẤT]

Edit: Chiêu Hoàng Thái phi

Beta: Tuệ Quý phi

Hiện tại trong kinh thành, hoặc là nói trong toàn bộ Đại Tề, nữ tử mà mọi người hâm mộ nhất, đó chính là Hoàng Thái tử phi Tống thị.

Phó Thục phi phong hậu, tất nhiên cũng làm cho mọi người vô cùng hâm mộ, nhưng dù sao Phó Hoàng hậu cũng đã lớn tuổi, làm phi tử mấy chục năm trong hậu cung mới hết khổ.

Nhưng Tống thị thì khác. Nàng còn trẻ tuổi đã được phong thẳng làm Thái tử phi, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Tề, còn sinh hạ đích trưởng tử cho Thái tử, địa vị ở Đông cung được củng cố.

Quan trọng hơn là, vị Thái tử mới sắc phong này, lại là mỹ nam tử nổi danh trong kinh thành.

QUyền lực, địa vị, trượng phi, con nói dòng, Tống thị đều có tất cả... Hơn nữa lại còn là đứng đầu.

Rất nhiều nữ tử cùng tuổi với Tống thị đều hâm mộ nàng, lại còn ghen ghét. Có người hối hận lúc trước sau không ra sức đánh một trận, tranh vị trí Thập nhị Hoàng tử phi, bây giờ nói gì thì cũng đã chậm rồi.

Dù sao trên đời này có rất ít ngươi không ham danh lợi, có bao nhiêu nữ tử quý tộc không muốn làm Thái tử phi, làm Hoàng hậu chứ?

Ngoại trừ hâm mộ Tống thị, cũng có rất nhiều người hâm mộ Chung thị.

Giống như suy nghĩ của Phó thị và Nam Kiều, với xuất thân của Chung thị, có thể lên phân vị Lương đệ cao nhất dưới Thái tử phi, ngồi ngang hàng với Phó thị xuất thân từ Vinh Quốc Công phủ, vận may này thật sự là quá tốt.

Những nữ tử có xuất thân không khác Chung thị là mấy, hiện giờ đã không cùng một đẳng cấp với nàng.

Dường như từ sau khi Bùi Thanh Thù được phong làm Thái tử, các đại thần đều ra sức muốn thân cận với Bùi Thanh Thù, hiện tại rất nhiều gia tộc đang ra sức muốn đưa nữ nhi vào Đông cung làm phi.

Trước không nói bản thân Bùi Thanh Thù có điều kiện tốt thế nào, chỉ là nữ quyến ở Đông cung thưa thớt, địa vị cao trống rất nhiều, việc này đã đủ hấp dẫn rất nhiều người.

Vì tuổi của Hoàng đế đang dần lớn, lại vì Lệ Phi mà không có muốn tuyển tú, việc tuyển tú vốn vô cùng quan trọng đối với nữ tử chưa xuất giá của mỗi gia tộc ở Đại Tề, đã dần khiến mọi người không còn hứng thú nữa.

Nhưng hiện tại thì khác rồi, Thái tử được sắc lập, hứng thú mới lại bắt đầu.

Những gia đình trước đó muốn đưa nữ nhi vào cung, vốn đã sắp chết tâm rồi, nhưng hiện giờ, bọn họ lại cháy lên hy vọng lần nữa.

Vì tuyển tú năm Duyên Hòa thứ hai mươi bảy, bọn họ chuẩn bị mọi thứ, cố gắng để cho cô nương nhà mình trổ hết tài năng giữa đông đảo các mỹ nhân, thành công vào Đông cung, hầu hạ Thái tử điện hạ.

Đương nhiên, cũng có một số gia tộc ngoại lệ.

Ví dụ như Anh Quốc Công phủ yên lặng đã lâu, bọn họ hoàn toàn không có tư cách đưa nữ nhi tiến cung.

Chuyện Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, Anh Quốc công cũng không biết. Cộng thêm Uông Gia Ý đã hòa ly với Diệp Hàm, đúng là may mắn tránh khỏi một kiếp.

Có điều hiện giờ, trong lòng Uông Gia Ý cũng không dễ chịu gì.

Nàng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, nàng hâm mộ Tống thị, ghen ghét Tống thị, ghen ghét đến mức sắp nổi điên.

Đều là nữ tử tuổi như nhau, Tống thị có tất cả mọi thứ, còn nàng thì sao? Lại trở thành một khí phụ (người bị chồng bỏ) bị người đời chế nhạo, thậm chí là dâm phụ!

Rõ ràng nàng là nữ nhi của Quốc công, xuất thân còn cao hơn Tống thị!

Hiện tại Uông Gia Ý hối hận vô cùng, nếu lúc "theo đuổi" Bùi Thanh Thù trước đây, nàng có thể chú ý dùng một ít biện pháp, đừng cao cao tại thượng thì tốt rồi.

Đáng tiếc, hiện giờ có nói gì thì cũng đã muộn.



Sau khi Bùi Thanh Thù lại một lần nữa vào trong cung sống, địa vị và đãi ngộ hoàn toàn khác với trước đây.

Trước đây hắn là Hoàng tử, tuy cũng vô cùng tôn quý, nhưng nhi tử của Hoàng đế rất nhiều, sau Hoàng đế lại cố thị thể hiện ra ngoài là không thương yêu hắn, cho nên Bùi Thanh Thù không được nhiều đãi ngộ đặc thù.

Nhưng hiện tại thì khác, hắn là Thái tử, mặc kệ là xếp hàng thứ mấy, hắn đều là người tôn quý nhất trong tất cả các huynh đệ.

Cung nhân thấy hắn đều cung kính từ nội tâm, không thể nào so sánh với trước đây.

Sau khi Bùi Thanh Thù vào ở Đông cung, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Phó Hoàng hậu và Thập tứ.

Dù hiện tại Bùi Thanh Thù vô cùng bận rộn, không thể nào ngày ngày sớm tối đều đến Khôn Nghi cung thưa hầu, nhưng nếu so với khi hắn ở ngoài cung, số lần Phó Hoàng hậu có thể nhìn thấy nhi tử rõ ràng là nhiều hơn.

Thập tứ lại càng hơn thế, khi biết ca ca lên làm Thái tử sắp dọn về cung, tiểu mập mạp mừng như điên.

Bây giờ nếu không có việc gì thì hắn sẽ chạy đến Đông cung, chỉ tiếc hiện tại Bùi Thanh Thù còn bận rộn hơn lúc làm Vương gia, thời gian ở cùng với Thập tứ vô cùng có hạn.

Nhưng dù là như vậy, Thập tứ vẫn rất vui. Ít nhất hiện tại hắn có cơ hội lúc nào cũng có thể ôm bắp đùi của Bùi Thanh Thù. Trước đây hắn muốn tìm Bùi Thanh Thù, nếu như không ai mang hắn theo, ngay cả hoàng cung Thập tứ cũng không ra được.

Từ sau khi lên làm Thái tử, chuyện ở bên Binh bộ, tất nhiên Bùi Thanh Thù tạm thời buông tay.

Hiện tại mỗi sáng, hắn đều phải nghe Nhạc An giảng dạy, truyền thụ đạo làm vua.

Nhạc An chính là Nội các Thủ phụ hiện giờ, là nãi huynh đệ [1] năm đó của Hoàng đế.

[1] Nãi huynh đệ: Nhạc An là con của bà vú của Hoàng đế, nên gọi là nãi huynh đệ của Hoàng đế.

Sau khi Bùi Thanh Thù được sắc phong Thái tử, Hoàng đế phong Nhạc An là từ nhất phẩm Thái tử Thái sư, Tống Nghiêu là Thái tử Thái phó.

Tống Nghiêu đã là lão sư vỡ lòng của Bùi Thanh Thù, lại là nhạc phụ của hắn, Hoàng đế cất nhắc ông ta cũng không kỳ lạ.

Còn Nhạc An, Nhạc An thân là Nội các Thủ phụ, dù phẩm cấp thế nào thì địa vị của bản thân đã rất cao.

Nhưng vua nào thần nấy, mỗi khi Tân Đế đăng cơ, Nội các đều sẽ phát sinh biến động rất lớn. Hoàng đế lo lắng cho nãi huynh đệ  của mình, khi nhi tử kế vị sẽ thất thế, nên cố ý phong Nhạc An là Thái tử Thái sư, để cho ông ta sớm bồi dưỡng tình cảm với Bùi Thanh Thù.

Như vậy cho dù sao này Hoàng đế mất, Nhạc An cũng không đến mức quá thảm.

Sau khi hết buổi học buổi sáng, Bùi Thanh Thù sẽ đến các nha môn ở kinh thành để dò xét. Điều này chủ yếu là làm cho hắn hiểu rõ hơn về cơ cấu làm việc của triều đình, đồng thời cũng từng bước quen thuộc, hiểu hơn các trọng thần trong triều.

Nếu như trước bữa tối còn thời gian, Bùi Thanh Thù sẽ đến thỉnh an Hoàng đế hoặc là Hoàng hậu.

Cho dù thế nào, Hoàng đế tại vị hơn hai mươi năm, vẫn có không ít kinh nghiệm làm Hoàng đế.

Bất luận là đúng hay sai, ông đều dần dần dạy những thứ mà ông cho là có ích nhất cho Bùi Thanh Thù.

Chờ sau khi Bùi Thanh Thù có hiểu biết nhất định về các cơ cấu lớn của triều đình, thời gian buổi chiều hắn tiến vào Nội các, học tập các đại thần Nội các xử lý sự vụ trong triều như thế nào.

Thành thật mà nói, ngày đầu tiên Bùi Thanh Thù vào Nội các, đã bị số lượng tấu chương làm cho giật mình.

Không hề nói khoa trương chút nào, những tấu chương đó chất đống, thật sự giống như một ngọn núi nhỏ!

Lúc này Bùi Thanh Thù mới cảm nhận trực quan được rằng làm quan Nội các không dễ.

Hoặc là nói... Làm Hoàng đế không dễ.

Vì tấu chương từ khắp nơi trong cả nước, giống như bông tuyết bay tới vậy, tuy rằng đã sẽ được các đại thần Nội các phân loại xử lý trước, kèm theo các "phiếu nghĩ", nhưng cuối cùng Hoàng đế vẫn phải tự mình châu phê [2].

[2] Châu phê: phê duyệt bằng mực đỏ.

Cho dù là muốn người khác viết thay, Hoàng đế cũng phải xem các tấu chương quan trọng, tự mình ra quyết sách mới được.

Dựa theo quy định, quan viên từ ngũ phẩm trở lên mới có tư cách dâng tấu trực tiếp lên Hoàng đế.

Nhưng dù là như vậy, số tấy chương Thông Chính ti trình lên mỗi ngày, số lượng cũng đủ khiến người ta đau đầu.

Dưới sự chỉ dẫn của Nhạc An và Tống Nghiêu, còn có Thứ phụ Ngụy Thanh Tùng, Bùi Thanh Thù thử viết mấy tờ "phiếu chỉ".

Phiếu chỉ tức là phiếu nghĩ, cũng gọi là điều chỉ. Các tấu chương từ khắp nơi trên cả nước, trước khi chính thức trình trước mặt Hoàng đế, đều sẽ được các quan của Nội các viết kiến nghị phê duyệt trên giấy, hơn nữa còn dán lên trên tấu chương để Hoàng đế tham khảo.

Nếu sau khi xem qua Hoàng đế xác nhận không có sai lầm gì, thì có thể trực tiếp dựa theo ý của quan Nội các mà truyền "thánh ý" xuống.

Còn nếu Hoàng đế cho rằng phiếu nghĩ của quan Nội các có chỗ cần sửa, Hoàng đế sẽ ngự bút châu phê, sửa đổi trên phiếu chỉ, thậm chí là bác bỏ hoàn toàn.

Đương nhiên, tuy nói là như vậy, nhưng các đại thần Nội các đều là tâm phúc của Hoàng đế, đều tương đối nhất trí với chính kiến của Hoàng đế.

Nếu là chuyện tương đối quan trọng, cách nghĩ của Hoàng đế và các đại thần Nội các khác nhau, Nội các sẽ tiến hành hội nghị tập thể, cùng thương nghị việc này. Sau đó do Thủ phụ đứng ra, tập hợp ý kiến của Nội các rồi thương nghị cùng Hoàng đế, lấy ý kiến chung đạt được.

Bùi Thanh Thù biết phong cách làm việc của Hoàng đế và các đại thần Nội các hiện nay khá bảo thủ, nếu như muốn để Hoàng đế chân chính chấp nhận người nối nghiệp là hắn, không thể quá cấp tiến ngay từ đầu. Dù sao hiện tại còn chưa phải là lúc hắn có thể hoàn toàn dựa theo tâm ý của chính mình, tự do thi triển quyền cước.

Cho nên trước khi chính thức leo lên ngôi vị Hoàng đế, Bùi Thanh Thù không định làm ra cải cách gì quá lớn, đề phòng sinh biến.

Sau một thời gian hắn thử phê duyệt tấu chương, bất luận là Nội các hay Hoàng đế đều cảm thấy vô cùng hài lòng.

Cứ như vậy sau một khoảng thời gian, Hoàng đế bắt đầu mang Bùi Thanh Thù thượng triều buổi sáng, để hắn ở bên cạnh nghe báo cáo và quyết định sự việc.

Lấy thân phận Thái tử vào triều, so với lấy thân phận Hoàng tử vào triều, cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Tuy Hoàng tử không giống quan lại, có địa vị cao, nhưng Đại Tề có quá nhiều Hoàng tử, căn bản là Hoàng đế xem mấy nhi tử như quan viên mà sử dụng.

Trước đây khi Bùi Thanh Thù vào triều, hắn sẽ dựa theo phẩm cấp của quan viên mà đứng trong đám người. Mỗi lần triều sáng, trời chưa sáng hắn đã phải thức dậy, sau khi vội vội vàng vàng tiến cung còn không thể gặp mặt Hoàng đế ngay, phải đợi hồi lâu buổi triều sáng mới chính thức bắt đầu.

Bây giờ thì khác, chờ văn võ bá quan vào Tuyên Chính điện, sau khi được thái giám cao giọng xướng lên: "Thái tử điện hạ giá lâm", Bùi Thanh Thù mới xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc này, các quan lại phải hành đại lễ với Bùi Thanh Thù, hô to: "Thái tử điện hạ thiên tuế".

Chờ sau khi hắn miễn lễ cho các quan lại, Hoàng đế mới đi ra. Bùi Thanh Thù lại cùng với chúng đại thần hành lễ với Hoàng đế, sau đó ngồi xuống vị trí cao nhất bên trái của Hoàng đế.

Trong toàn bộ buổi triều sáng, chỉ có Hoàng đế và Thái tử là có chỗ ngồi.

Lấy thân phận Thái tử vào triều, tuy rằng thân thể không mệt mỏi, nhưng Bùi Thanh Thù ngồi ở bên trên, luôn cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều bị người ta nhìn chằm chằm cho nên cũng không dám lộn xộn, trong lòng còn khẩn trương hơn so với trước đây.

Nhưng phần nhiều hơn, đó là hưng phấn.

Mặc dù hiện tại là Thái tử, nhiệm vụ chủ yếu của hắn là dự thính, nhưng sau này, hắn chính là người ngồi trên ghế rồng kia, tay nắm đại quyền sinh sát.

Bùi Thanh Thù biết mình thân là nhi tử, hắn không nên mong chờ ngày kia nhanh chóng đến.

Nhưng hắn vẫn giống đông đảo các Thái tử trong lịch sử, không tự chủ được mà mong chờ ngày bản thân kế vị.



Tháng ba năm Duyên Hòa thứ hai mươi bảy, lại đến thời gian tuyển tú.

Từ lâu Hoàng đế đã không để ý đến hậu cung, lần này cũng sẽ không nạp người mới.

Nhưng ông bảo Phó Hoàng hậu làm chủ, đặc biệt tìm kiếm mấy người mới cho các Hoàng tử, nhất là Thái tử.

Mặc dù từ hai năm trước hắn đã từng nói với Hoàng đế, đừng tùy ý đưa nữ nhân cho hắn, nhưng xưa đâu phải nay, hiện tại Bùi Thanh Thù đã là Thái tử rồi.

Hắn cưới thê nạp thiếp đã không đơn giản là chuyện của cá nhân hắn, còn dính đến thế cục trong triều, vấn đề cân bằng giữa tiền triều và hậu cung.

Cho nên đối với chuyện sớm muộn gì Đông cung cũng sẽ có người mới, Bùi Thanh Thù và nữ quyến Đông cung đã sớm chuyển bị tốt tâm lý.

Nhưng Bùi Thanh Thù vẫn cảm thấy, hắn không muốn có quá nhiều nữ nhân. Con người tinh lực có hạn, hiện giờ hắn bận rộn như vậy, Bùi Thanh Thù không muốn khiến cho bản thân quá mệt mỏi, còn làm chậm trễ cô nương nhà người ta.

Vì vậy hắn đã nói với Phó Hoàng hậu, đừng chọn quá nhiều người cho hắn. Trước khi chính thức sắc phong tú nữ, hãy bàn bạc trước với hắn rồi quyết định. Phó Hoàng hậu thương yêu nhi tử, tất nhiên là đồng ý.

Sau khi trải qua hết vòng này đến vòng khác, tháng năm năm Duyên Hòa thứ hai mươi bảy, đại tuyển tú nữ rốt cuộc cũng kết thúc.

Ở Đông cung, nữ nhi của Định Quốc công - Tạ thị được phong làm chính tứ phẩm Thái tử Lương viện. Nữ nhi của Vĩnh Xương bá - Mạnh thị, nữ nhi của Nội các Thứ phụ Ngụy Thanh Tùng - Ngụy thị được phong làm chính ngũ phẩm Thừa huy.

Mấy vị thông gia này đều xuất phát từ mục đích chính trị.

Trừ lần đó ra, Phó Hoàng hậu còn chọn hai người không có xuất thân cao như vậy, nhưng tướng mạo thuộc loại tốt nhất, thoạt nhìn là nữ tử dễ sinh dưỡng, phong làm chính cửu phẩm Phụng nghi.

Tuy hiện tại Bùi Thanh Thù đã có hai nhi tử một nữ nhi, nhưng với một Thái tử, con nối dòng của hắn vẫn chưa đủ nhiều.

Sau khi đại tuyển tú nữ kết thúc không bao lâu, Bùi Thanh Thù còn chưa kịp làm quen với những người mới này thì ngoài cung đột nhiên truyền đến một tin dữ - bệnh tình của Công Tôn Việt nguy kịch.

Công Tôn Việt triền miên trên giường bệnh đã nhiều năm, lúc nghe bệnh tình của ông nguy kịch, Bùi Thanh Thù cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, nhưng không kìm lòng được mà cảm thấy khổ sở.

Bùi Thanh Thù biết rất rõ, lời nói của Công Tôn Việt có phân lượng rất nặng trong lòng Hoàng đế. CÓ thể nói nếu như không phải có Công Tôn Việt cực lực khuyên bảo Hoàng đế lập Bùi Thanh Thù làm Thái tử, Bùi Thanh Thù sẽ không thuận lợi ngồi lên vị trí Thái tử như vậy.

Bùi Thanh Thù có thể có được hôm nay, không thể không có công của Công Tôn tiên sinh.

Cho nên sau khi vừa nghe được tin tức này, Bùi Thanh Thù đã lập tức đến Công Tôn phủ.

Không ngờ động tác của Hoàng đế còn nhanh hơn hắn, khi Bùi Thanh Thù đến thì Hoàng đế đã ở bên trong.

Bùi Thanh Thù chỉ có thể cùng Công Tôn Minh chờ ở bên ngoài.

Cũng không biết rốt cuộc là quân thần hai người nói chuyện gì, chờ đến khi Hoàng đế ra khỏi phòng của Công Tôn Việt, vậy mà mắt của ông đã ửng đỏ.

Ánh mắt ông nhìn Bùi Thanh Thù cũng không giống như trước đây. Bùi Thanh Thù khó nói rõ là không giống chỗ nào, nhưng chính là có chỗ không giống.

Đối với cuộc nói chuyện giữa Hoàng đế và Công Tôn Việt, tất nhiên Bùi Thanh Thù vô cùng tò mò. Chỉ tiếc là sau khi hắn và Công Tôn Minh đi vào không được bao lâu, Công Tôn Việt đã mãi mãi ngừng thở.

Công Tôn Minh thoạt nhìn luôn tùy tiện, không tim không phổi, không nhịn được mà khóc rống lên.

Bùi Thanh Thù không rảnh lo đến chuyện thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, im lặng ở cạnh hão hữu (bạn tốt) của mình.

Sau khi Công Tôn Việt qua đời, tóc bạc trên đầu Hoàng đế hình như lại nhiều hơn trước đây một chút.

Lúc Bùi Thanh Thù đến Càn Nguyên điện thỉnh an ông, đã xin Hoàng đế nén bi thương mà thuận theo biến hóa, cần phải bảo trọng thân thể.

Hoàng đế nhìn nhi tử trẻ tuổi, thở dài: "Thù nhi, con có biết, trước khi đi Sở Văn quân nói gì với trẫm không?"

Trong lòng Bùi Thanh Thù mơ hồ có một suy đoán, nhưng cũng không dám chủ động nói ra, chỉ nhìn Hoàng đế nói: "Nhi thần không biết."

Sắc mặt Hoàng đế trở nên nặng nề: "Hắn nói trước đây không lâu, hắn dùng tử vi tinh bàn tính ra, trẫm... Vị Hoàng đế này, không chống nổi qua năm Duyên Hòa hai mươi tám."

"Phụ hoàng!" Mặc dù lòng Bùi Thanh Thù rất rõ, trong ký ức kiếp trước của hắn, năm Duyên Hòa thứ hai mươi tám sẽ đổi triều, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy, từ sau khi một nhà Công Tôn Minh xuất hiện, có rất nhiều chuyện đều đã bị thay đổi.

Với tình trạng thân thể của Hoàng đế, cũng không nhất định không chống qua được năm Duyên Hòa thứ hai mươi tám đâu?

Đương nhiên với chuyện này, Bùi Thanh Thù cũng không chắc chắn. Nhưng ở trước mặt Hoàng đế, hắn vẫn bình tĩnh nói: "Phụ hoàng đang tuổi tráng niên, thân thể khỏe mạnh, sao có thể gặp chuyện đó được chứ?"

Hoàng đế lắc đầu nói: "Thù nhi, con đừng an ủi trẫm nữa. Thật ra từ sau khi xử lý Diệp gia, không buổi tối nào trẫm ngủ được yên giấc. Con biết không, trẫm mơ thấy Lục ca của con, mơ Lục ca con hỏi trẫm, rốt cuộc là trẫm thương nó, hay là hại chết nói..."

"Phụ hoàng đừng suy nghĩ nhiều, mơ đều là ngược lại. Từ trước đến nay Lục ca luôn hiếu thuận, chắc chắn huynh ấy sẽ không hỏi ngài như vậy."

"Nhưng cho dù Diệu nhi không trách trẫm, lòng trẫm cũng không qua được cửa ải này." Hoàng đế nói, vành mắt lại đỏ lên: "Trẫm hồ đồ, là trẫm hồ đồ!"

"Phụ hoàng..." Nhìn Hoàng đế khó chịu như vậy, dáng vẻ tự trách như vậy, trong lòng Bùi Thanh Thù cũng không chịu nổi.

"Nhưng cũng may, trẫm làm đúng một việc, đó là lập con làm Thái tử." Hoàng đế hít một hơi thật sâu, kéo nước mắt lại, nhìn Bùi Thanh Thù thật sâu: "Thù nhi, quốc gia này, trẫm giao lại cho con."

Bùi Thanh Thù nghe ra ý của Hoàng đế, không khỏi khiếp sợ nhìn ông: "Phụ hoàng! Ngày đây là... Muốn làm gì vậy?"

Hoàng đế cười khổ một tiếng, nói: "Quẻ của Sở Văn quân, đến bây giờ chưa tính sai lần nào. Hắn nói năm Duyên Hòa thứ hai mươi tám Tân Đế đăng cơ, vậy thì nhất định không sai được. Hiện tại trẫm chỉ có một con đường sống, chính là thoái vị."

Bùi Thanh Thù thân là Thái tử, đương nhiên không thể khi Hoàng đế nói thoái vị, hắn lập tức nói được. Nếu không Hoàng đế sẽ nghi ngờ Thái tử hắn đã sớm có suy nghĩ thay thế Hoàng đế, vậy thì sẽ rất phiền phức.

Cho nên Bùi Thanh Thù vội vàng khuyên bảo Hoàng đế, đừng nên thoái vị.

Nhưng lòng Hoàng đế đã quyết: "Thù nhi, con đừng nói nữa. Chuyện thoái vị này, trẫm đã suy nghĩ rất lâu rồi, Thật ra trẫm sớm cảm thấy vị Hoàng đế này đã lực bất tòng tâm. Lời của Sở Văn quân, chỉ khiến trẫm hạ quyết tâm mà thôi."

Nhưng mặc kệ Hoàng đế nói như thế nào, Bùi Thanh Thù cũng không đồng ý.

Hắn kiên quyết không đồng ý Hoàng đế kế vị, một lần nữa khuyên Hoàng đế nghĩ lại.

Hoàng đế đi xuống ghế rồng, đứng đối diện với Bùi Thanh Thù, từ ái nhìn nhi tử còn cao hơn mình nửa cái đầu.

Hắn còn trẻ tuổi như vậy, lại có ngũ quan tương tự với Lệ Phi, sinh ra đẹp như vậy, bất luận là từ phương diện nào, Bùi Thanh Thù đều mạnh hơn Hoàng đế.

Quan trọng hơn là, so với những huynh trưởng như Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử độc ác tàn nhẫn, không màng đến thủ túc tình thân, Bùi Thanh Thù không chỉ có năng lực, mà còn có tấm lòng lương thiện.

Nếu như người kế thừa là hắn, Hoàng đế cảm thấy mình có thể yên tâm rời đi, giao giang sơn cho hắn.

"Trẫm hai mươi ba tuổi đăng cơ, đã làm Hoàng đế hai mươi bảy năm. Ngôi vị Hoàng đế này, trẫm ngồi quá mệt mỏi." Hoàng đế nói, tâm trạng nặng nề vỗ vỗ vai Bùi Thanh Thù: "Thù nhi, con để cho phụ hoàng nghỉ một chút đi."

Bùi Thanh Thù cắn răng không nói.

"Còn có, trẫm từng thử nghĩ một lần, mong mẫu phi con có thể cho trẫm một cơ hội cuối cùng. Nếu như nàng đồng ý, trẫm sẽ mang theo mẫu tử nàng và Nhạc Nghi đến hành cung sinh sống."

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, Hoàng đế có thể chân chính buông chức trách của Hoàng đế xuống, để Bùi Thanh Thù tiếp tục thay ông hoàn thành sứ mệnh Hoàng đế.

Mặc dù lòng Bùi Thanh Thù đã buông lỏng, nhưng hắn cảm thấy, bản thân cũng không thể qua loa đồng ý với Hoàng đế như vậy.

Hoàng đế thấy hắn còn cố chấp, trong lòng đã tức giận, nhưng lại cảm động.

Nhiều hơn nữa, đó chính là tự trách.

Một đứa nhỏ tốt như vậy, tại sao không sớm lập hắn làm Thái tử, còn do do dự dự, suýt chút nữa đã làm lòng hắn bị tổn thương chứ?!

Hoàng đế thật sự không biết, bản thân còn có thể làm gì để bồi thường cho Bùi Thanh Thù.

Thấy Bùi Thanh Thù nhất thời lẩn quẩn trong lòng, Hoàng đế cũng không miễn cưỡng, trực tiếp bắt tay chuẩn vị việc thoái vị.

Ông biết rõ, nếu như mình bỏ gánh không làm, người có tình cảm trách nhiệm như Bùi Thanh Thù nhất định sẽ vào vị trí của mình.

Hiện tại lòng thoái vị của Hoàng đế đã định, so với việc thuyết phục Bùi Thanh Thù kế vị, chuyện khiến Hoàng đế sợ hơn chính là nên đối mặt với Lệ Phi thế nào.

Đã nhiều năm như vậy, ông vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Phi, có bao nhiêu kinh diễm.

Người ngoài đều cho rằng hắn sủng ái Lệ Phi, đều bởi vì gương mặt đó của nàng.

Nhưng thật sự chỉ có như vậy thôi sao?

Nếu như không phải yêu một người từ tận đáy lòng, dù dung nhan có đẹp đến mấy cũng sẽ có một ngày cảm thấy chán chường.

Hoàng đế và Lệ Phi phân phân hợp hợp, dây dưa nhiều năm như vậy, đã sớm không thể xóa dấu vết ra khỏi sinh mệnh. Vị trí của họ trong lòng đối phương, có thể nói là không ai có thể thay thế được.

Hoàng đế đối với Lệ Phi như vậy, Lệ Phi đối với Hoàng đế cũng thế.

Sau khi Lệ Phi biết Hoàng đế có ý nghĩ thoái vị nhường người có tài, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Một mặt là vì những chuyện đã xảy ra, trong lòng bà khó tránh khỏi có khúc mắc với Hoàng đế.

Nhưng về mặt khác, từ góc độ hiện thực mà suy nghĩ, bọn họ có tổng cộng ba đứa con. Nhất là Nhạc Nghi còn nhỏ, Lệ Phi không muốn con bé còn nhỏ như vậy đã không có phụ thân.

Quan trọng hơn, cũng khiến Lệ Phi cảm thấy sợ nhất, chính là ở sâu trong nội tâm, sợ rằng bà vẫn còn tình cảm với Hoàng đế.

Không thì năm đó, bà cũng sẽ không đồng ý hồi cung.

Nhưng bà không biết, không biết sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bà còn có thể ở cùng một chỗ với Hoàng đế hay không.

Lệ Phi chậm chạp không thể đưa ra quyết định.

Nhưng Hoàng đế đã không thể chờ.

Tháng bảy năm Duyên Hòa thứ hai mươi bảy, một năm sau khi Bùi Thanh Thù được phong làm Thái tử, Hoàng đế ban hạ "Tội kỷ chiếu", liệt kê đủ các khuyết điểm trong hai mươi bảy năm mình đăng cơ.

Ngày tiếp theo, Hoàng đế chính thức hạ chiếu thoái vị, truyền ngôi cho Hoàng Thái tử Bùi Thanh Thù.

[HẾT BỘ THỨ NHẤT]

Đọc truyện chữ Full