Hàn Lâm Phong cũng không biết. Mặc dù hắn có nghe nói hàng xóm tốt bụng mở cửa hàng, nhưng lại không biết cửa hàng ở đâu, lại càng không biết mình lại trùng hợp đi tới đây.
Quách Yển không đợi Hàn Lâm Phong đáp lại, hắn ta liền dẫn đầu ngựa lại gần chút, khi tới gần, nhìn thấy kệ hương liệu, lúc này mới có chút giật mình.
Ngay lúc Quách Yển dự định rời đi, không khéo trông thấy lối vào cửa hàng, một nha hoàn đang đỡ Tô Lạc Vân.
Vì cửa hàng mới khai trương nên Lạc Vân cố ý mặc một bộ y phục màu sắc. Tuy vậy trong những dịp lớn như vậy, nàng lại đeo mạng che khuôn mặt lại.
Vừa hay gió xuân nghịch ngợm, run rẩy xốc mạng lên, lộ ra gương mặt nàng – váy hồng màu má, tóc đen, gương mặt hoa đào.
Đúng lúc này, tiểu nhị của cửa hàng gọi nàng là đông gia...
Hôm đó Quách Yển ngủ thϊếp đi sau khi nhìn thấy kinh hồng của cửa hàng vào một ngày mưa. Lúc hắn tỉnh dậy, cơn mưa đã qua đi, Tô tiểu thư mỹ mạo kia đã ngồi xe ngựa của Hàn Lâm Phong sớm quay trở về kinh thành.
Thấy tiểu nhị cửa hàng gọi Tô tiểu thư là đông gia, Quách Yển rốt cuộc giật mình nhận ra Tô tiểu thư là ai.
Khó trách hắn ta không biết, đây là... nữ tử thương hộ đê tiện! Hơn nữa còn bán hương liệu, trách không được có thể gặp được Ngư Dương Công chúa yêu hương như mạng...
Quách Yển sau khi hiểu rõ, nhịn không được trừng mắt nhìn Hàn Lâm Phong một chút, hành động thầm kín như vậy, là sợ hắn ta đoạt giai nhân sao?
Vây xung quanh Quách Thế tử, loại nữ tử ca cơ vũ cơ không đếm hết. Nhân tình là bích ngọc tiểu gia nhà lành cũng có vài người.
Nữ tử của tiểu môn tiểu hộ nhà lành mặc dù không phong tình như ca cơ, nhưng để điều hòa khẩu vị, tất nhiên không thể thiếu.
Theo cái nhìn của Quách Thế tử, nữ tử thương hộ cả ngày đều xuất đầu lộ diện, so với những nữ tử dựa cửa bán rẻ tiếng cười kia có gì khác?
Huống hồ gì thương nhân đều muốn trục lợi, một nữ tử xuất thân thấp hèn như thế, nếu có thể kết bạn với hầu môn quý tử, há không thể liều mạng nịnh bợ hay sao?
Mỹ nhân xinh đẹp giống như hoa nở đúng vào mùa xuân, cho chút chỗ tốt, liền có được dễ như trở bàn tay!
Giữ chặt lấy tự tin mê ly như vậy, Quách Yển dẫn đầu xuống ngựa, vội vàng chào hỏi Tô Lạc Vân.
Lạc Vân đã sớm quên Quách Thế tử là vị nào. Cho đến lúc nghe hắn ta đề cập đến nhà tranh tránh mưa, lúc này nàng mới nhớ ra, vị gia này là một trong những hồ bằng cẩu hữu bên cạnh Hàn Lâm Phong.
Tô Lạc Vân buộc chặt mạng che mặt, cúi đầu giữ lễ tiết nói: "Chỉ là một cửa hàng hương liệu bình thường, cửa nhỏ tiểu điếm, nào có thích hợp với quý nhân?"
Quách Yển nhếch miệng cười nói: "Trách không được gọi là Sấu Hương Trai! Ta biết, ngửi hương tiểu thư bán, eo nhỏ càng trở nên mảnh mai, không chịu nổi một nắm!"
Quách Yển vừa nói vừa nhìn vị Tô tiểu thư này.
Chậc chậc, thân thể mềm mại, nói chuyện cũng ôn ôn nhu nhu, lại thêm mắt không thể nhìn thấy, càng lộ vẻ mềm yếu dễ bắt nạt, thật sự càng nhìn lòng càng ngứa ngáy.
Mắt thấy Tô Lạc Vân quay người định rời đi, hắn ta liền vươn tay định nắm lấy, dự tính mượn cơ hội thêm chút dầu nước, mở miệng mời Tô tiểu thư đến trà lâu gần đó uống trà.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp lại gần, đã bị nam nhân cao lớn sau lưng kéo lại.
Hàn Lâm Phong nhếch môi cười, ngữ khí ôn hòa nói: "Quách Thế tử, Triệu Phò mã ghét nhất là đến trễ, ngươi lại trì hoãn như thế, e rằng sẽ bị phạt!"
Nghe Hàn Lâm Phong nhắc nhở, Quách Yển lúc này mới nhớ ra mình còn có chuyện đứng đắn.
Nếu đã biết sản nghiệp của thương hộ tiểu thư này rồi, về sau hắn ta sẽ đến một mình!
Nghĩ đến đây, Quách Yển lại thâm sâu nhìn giai nhân một chút, thỏa mãn cười chưa dứt, trở mình lên ngựa, tiếp tục cùng Hàn Lâm Phong chạy tới giáo trận luyện võ.
Nhưng Hàn Thế tử có vẻ không hăng hái lắm, vừa rồi chẳng những không đến hàn huyên với Tô mỹ nhân, bây giờ hình như đối với hắn ta sắc mặt có chút lạnh lùng.
Quách Yển hoàn toàn thất vọng: "Làm sao? Sao lại trưng bộ mặt đó ra? Coi như là ngươi nhìn trúng trước, nhưng cũng không cần phải giấu kín như thế? Một nữ tử thương hộ nhỏ bé, vui một mình không bằng cùng chung vui!"
Hàn Lâm Phong không đáp lời, dường như nghe không hiểu ám chỉ trong lời nói của Quách Yển.
Quách Yển trong lòng hừ một tiếng, cảm thấy Hàn Lâm Phong đã trở nên xấu xa, hẹp hòi như vậy sao! Chẳng lẽ hắn đã có hẹn ước gì với Tô tiểu thư kia, không muốn người khác vấy bẩn?
Nghĩ đến đây, hắn ta liền làm ra bộ dạng hào phóng, cười hắc hắc nói: "Ngươi ta tình như huynh đệ, nếu như ngươi thật sự coi trọng nữ tử kia cũng không sao, đối phó với một tiểu nương nhà lành, ta là có thủ đoạn nhất, ta cược với ngươi, chưa đến ba ngày, ta liền có thể thu nàng ấy vào tay. Nàng ấy chỉ là một kẻ mù lòa, không cần phải bịt mắt, đợi ta tiêu khiển. Nếu đổi lại thành ngươi, nàng ấy cũng chưa thông báo ngươi là tình lang..."
Quách Yển nói xong, nhịn không được cười xấu xa, thế nhưng nam nhân bên cạnh hắn ta lại dùng một ánh mắt ớn lạnh khó tả nhìn hắn ta chằm chằm.
Quách Yển cười một trận, bị Hàn Lâm Phong nhìn chằm chằm không nhịn được mà rùng mình, không khỏi nói: "Lâm Phong huynh, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Hàn Lâm Phong chậm rãi nhếch miệng, cười đến ý vị thâm trường: "Trước kia chỉ cảm thấy ngươi sa vào hưởng lạc, chẳng qua là để phung phí thôi. Hôm nay mới phát hiện, ra là huynh đài đây còn có loại tâm tư thủ đoạn này..."
Quách Thế tử coi Hàn Lâm Phong là đang khích lệ mình, nhịn không được cười to, trong lòng ngược lại đang nghiêm túc tính toán, làm sao có thể đem mỹ nhân mù kia mau mau thu vào tay...
Đến giáo trận, bọn hắn quả nhiên đến muộn.
Triệu Đống là phu quân của Ngư Dương Công chúa, là Phò mã của đương kim Bệ hạ Ngụy Huệ đế, cũng là võ tướng Bệ hạ nể trọng.
Y nhận ủy thác của Bệ hạ, tập kết các đệ tử quý tộc tuổi tác tương đương trong kinh thành, huấn luyện kỵ xạ cho bọn hắn, chuẩn bị cho cuộc săn bắn đầu xuân.
Theo tập tục của Đại Ngụy, cuộc đi săn mùa xuân gần với tế tổ. Nhớ lại lúc trước khi đồi đài của Ngụy Tông đế bị vây, Ngụy Tuyên đế Hàn Úc đã qua đời đã thay mặt nghị hòa, cắt nhường hai mươi châu Bắc địa.
Nỗi nhục quốc thể này trên dưới Ngụy triều chớ có thể quên!
Mặc dù bây giờ vùng biên cương hai nước coi như thái bình, nhưng thỉnh thoảng lại có phản tặc làm loạn, trong triều văn võ cũng ít có người nhắc đến chuyện thu phục đất đai đã mất, khắp nơi ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng vẫn cần phải có dáng vẻ tinh thần thượng võ.
Cho nên cuộc săn bắn mùa xuân hằng năm tương đương với một cuộc diễn binh lớn. Đám đệ tử tô son điểm phấn trong kinh thành cũng phải rửa sạch duyên hoa, tháo giày cao ra, ngoan ngoãn bò lên trên lưng ngựa, kéo dây cung một lần.
Triệu Đống trước kia quanh năm đóng quân trong doanh trại, cùng tướng sĩ màn trời chiếu đất đồng cam cộng khổ, coi như trở lại kinh thành, không cần phải đóng quân ở quân doanh, nhưng thói quen trong quân vẫn như cũ chưa đổi.
Y ghét nhất là những người trì hoãn đến muộn. Mắt thấy Hàn Lâm Phong cùng Quách Yển khoan thai tới muộn, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhất thời không thuận mắt lắm, nhìn như không nhìn hai người kia.
Quách Yển biết vị Phò mã gia này, là một người ngay cả Công chúa lão bà của mình cũng không để trong mắt. Thế là hắn ta tranh thủ kéo Hàn Lâm Phong đang xám mặt ngồi xuống, chờ Phò mã gia phát biểu.
Triệu Đống ngửi mùi tiêu thơm ngát thoang thoảng trên người một lát, sau khi bình tâm tĩnh khí một chút, mở miệng nói: "Nửa tháng nữa là lúc Bệ hạ đi săn mùa xuân, chư vị nhi lang đều là trụ cột của triều đình sau này, chỉ cần tinh thần phấn chấn, luyện tốt kỵ xạ, để Bệ hạ nhìn thấy, Ngụy triều thượng võ chúng ta có người kế tục..."
Nói nói, buồn bực trong lòng Triệu Đống lại bùng lên: Mỗi người ngồi trước mặt đây đều là danh môn quý tử, tô son điểm phấn, thậm chí có người còn hái hoa cài lên tóc, không hề có chút khí khái nam nhi!
Dạy những người này cưỡi ngựa đi săn? Còn không bằng đem bọn hắn ném tới hoa liễu trong ngõ bán đi!
Nhìn bọn giả nương này, mấy lời cổ vũ sĩ khí của Triệu Phò mã như xương mắc trong cổ họng.
Triệu Đống đen mặt, quyết định dùng mấy ngày này, rèn luyện thật tốt bọn công tử người đầy son phấn sống an nhàn suиɠ sướиɠ này!
Nghĩ đến đây, y lập tức tuyên bố nội dung học hôm nay là cưỡi ngựa lấy tiễn.
Tên như nghĩa, sau khi bắn tên vào không trung, giục ngựa cúi người, nhặt lấy tiễn rơi dưới đất.
Chỉ là lưng ngựa rất cao, muốn đang ở trạng thái ngựa không ngừng, trượt sang một bên lưng ngựa, nhặt được mũi tên như mò kim đáy bể, ngẫm đến cũng thấy vô cùng khó khăn.
Bọn công tử các phủ ngồi trên bàn tiệc, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, lòng nghi ngờ Phò mã gia đang kể chuyện cười với bọn hắn.
Nhưng Triệu Đống lại không cảm thấy buồn cười. Trên chiến trường, tuy đã chuẩn bị nhiều cung tiễn, nhưng cũng sẽ có thời điểm hết đạn cạn lương, nhân khe hở trong lúc chiến đấu, nhanh chóng nhặt lấy mũi tên, tự cấp tự túc, đây chỉ là chương trình học của kỵ binh lúc nhập môn mà thôi.
Sau khi y nói xong, trước mặt mọi người bước đến võ trường, tự mình trèo lên lưng ngựa, sau khi kéo cung tùy ý bắn lên không mấy mũi tên ra bốn phía, liền giục ngựa quấn trận, tiêu sái lưu loát nhặt mũi tên lên.
Biểu diễn xong, Phò mã gia vung tay lên, ra lệnh Hàn Lâm Phong cùng Quách Yển ra khỏi hàng, dựa vào cách y đã làm thử một lần.
Quách Yển mặt trắng bệch, con mẹ nó quả thực là gánh xiếc, muốn hắn ta làm, chẳng phải là muốn hắn ta té gãy cổ sao?
Hắn ta quyết định giả vờ đau bung, tránh trận công kích đầu tiên.
Không ngờ tôn tử Hàn Lâm Phong này lại bước trước hắn ta một bước, nhíu mày rậm ôm bụng nói muốn đi giải quyết, nói xong liền dẫn gã sai vặt nhanh chân đi hậu viện.
Thủ đoạn tiểu tiện này đã có người dùng, lúc Quách Yển dùng lại thì bị Triệu Phò mã một kiếm gác ngay trên cổ: "Ta nhận mệnh của Bệ hạ dạy các ngươi, giống như nhận quân lệnh. Nếu như có kẻ kiếm cớ bại hoại, bị phạt quất ba mươi roi!"
Quách Yển không ngờ Triệu Phò mã vậy mà làm thật, chỉ đành bày vẻ cầu xin trèo lên lưng ngựa. Hắn ta thử chậm rãi thúc ngựa, muốn chậm một chút rồi trượt xuống nhặt tiễn, coi như nếu không cẩn thận ngã xuống, cũng không có gì đáng ngại...
Kỳ thật Triệu Phò mã cũng không trông cậy vào đám quý tử kim chi ngọc diệp này có thể làm một lần là thành công, cho nên cũng không thúc hắn ta tăng tốc độ lên.
Nhưng vào lúc này, không biết từ đâu bay tới một cục đá, bắn lên mông ngựa của Quách Thế tử.
Con ngựa trừng mắt đau đớn, tung vó chạy như bay. Xóc nảy như thế, khiến Quách Yển không chút phòng bị, sau vài lần liền bị ngã khỏi ngựa điên.
Sau một tiếng hét thảm, chân Quách Yển tựa hồ bị ngã gãy. Hắn ta co quắp nằm trên mặt đất kêu thả, không thể động đậy.
Cái này, Triệu Phò mã gia thầm kêu không hay rồi, vội vàng cho người gọi lang trung.
Bởi vì sự cố ngoài ý muốn này, buổi tập hôm nay tạm kết thúc.
Lúc Hàn Lâm Phong vừa ra khỏi nhà xí, được cho hay bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhóm quý tử có thể dẹp đường hồi phủ, ngày mai lại đến huấn luyện. Hàn Lâm Phong lớn tiếng an ủi Quách Yển đang được đưa lên cáng cứu thương, nói đợi khi hắn ta bình phục, nhất định sẽ bày yến tiệc chúc mừng.
Thật tiếc Quách Thế tử cưỡi ngựa tiêu sái mà đến, lại trở về Vĩnh An vương phủ trên bộ cáng cứu thương khóc chít chít.
Hàn Lâm Phong đưa mắt nhìn bạn rượu bị thương, đang chuẩn bị quay đi, lại bị Triệu Phò mã gọi lại.
Hàn Lâm Phong quay người cười, hỏi Triệu Phò mã có chuyện gì phân phó.
Triệu Đống ánh mắt phức tạp nhìn nam tử cà lơ phất phơ bôi đầy phấn trên mặt này, im lặng hồi lâu.
Y đã từng mang bình dừng chân tại Lương châu hơn tháng.
Khi đó Triệu Đống mặc dù là Phò mã Đại Ngụy, lại thích cả ngày ăn uống cùng với quân tốt hơn. Lúc ấy y có được vài con ngựa tốt, lần nhờ mấy người kỵ thật cao minh thuần phục ngựa.
Khi đó lúc thuần phục ngựa trên bãi tập, có vài đứa trẻ dán vào hàng rào vây lại xem. Trong đó có một thiếu niên nhìn mấy cao thủ kia bị ngựa điên hất xuống, mở miệng chế nhạo: "Khó trách Đại Ngụy phải vứt bỏ hai mươi châu Bắc địa. Trong quân doanh đều là dạng rượu túi gói cơm thế này, không bằng về nhà cho con bú đi!"
Thủ hạ bị tên tiểu tử chọc giận, hỏi lại hắn dám huấn luyện con ngựa hoang này không?
Thiếu niên kia tuy chỉ có vẻ mười hai mười ba tuổi, song lại không chút sợ hãi, lưu loát trèo qua hàng rào, sau khi vào sân, trèo lên lưng ngựa.
Tiếp đến, cảnh tượng Triệu Đống nhìn thấy chính là một đứa trẻ có kỵ thuật cao siêu, giống như một con khỉ nhỏ nhạy bén, bám chặt trên lưng ngựa, làm kiệt sức con ngựa hoang khỏe nhất.
Cuối cùng con ngựa hoang khó chịu kia ngoan ngoãn chở thiếu niên chạy quanh bãi tập...
Triệu Đống lúc ấy nhìn thấy cảnh tượng đó tinh thần phấn chấn, gặp đứa trẻ kiệt ngạo kinh động như gặp thiên nhân, trực giác cho biết thiếu niên này dũng cảm cao mình, là một người tài. Về sau y mới biết, đứa nhỏ này lại là tôn bối của tiên đế - nhi tử của Bắc Trấn Vương.
Mặc dù tiếc nuối không thể chiêu mộ một thiếu niên anh tài như vậy dưới trướng, nhưng đã nhiều năm như vậy, Triệu Đống vẫn một mực ký thác kỳ vọng đối với vị hậu duệ hoàng tộc này.
Không ngờ chưa đến mười năm trôi qua, một thiếu niên từng can đảm hơn người vậy mà cũng nhiễm phải xu thế lả lướt ở kinh thành, làm ra hành động bôi thoa nữ tính.
Hai năm này Triệu Đống cũng thỉnh thoảng rời kinh trấn thủ biên cương, không kịp cùng Hàn Thế tử đây trò chuyện lâu. Hôm nay cuối cùng cũng có được cơ hội, y có mấy lời muốn nói với Hàn Lâm Phong.
So với mấy công tử từ nhỏ bị nuôi phế đi kia, thiếu niên đã từng ngạo nghễ này lại nhanh chóng sa đọa như vậy, mới khiến cho Triệu Đống đau lòng nhức óc.
Cho nên tuy biết hy vọng xa vời, Triệu Đống vẫn mong mình có thể khuyên tỉnh đứa trẻ này, chớ có làm bạn với những người như Quách Yển, lãng phí cuộc đời của mình.
Nghe Triệu Đống nhắc đến chuyện cũ thời niên thiếu hắn từng thuần phục ngựa hoang, Hàn Lâm Phong chỉ bất đắc dĩ cười cười: "Khi còn nhỏ đã nghịch ngợm không biết giới hạn, ý vào bản thân mới luyện kỵ thuật mấy ngày, đã làm ra chuyện không biết tốt xấu như thế. Phụ vương ta sau khi biết, đã dùng roi mấy hung hăng trách phạt ta. Từ đó về sau, ta không bao giờ chạm vào dây cương nữa."
Triệu Đống nhíu mày, tiếp tục nói: "Nếu Thế tử thích, ngươi có thể tới quân doanh ta luyện tập kỵ xa. Lấy thiên tư của ngươi..."
Không đợi Triệu Đống nói xong, Hàn Lâm Phong đã mỉm cười ngắt lời y: "Đa tạ ý tốt của Phò mã, chỉ là ta đã không còn là con nít nữa, sao còn muốn vũ đao lộng thương đùa giỡn? Bây giờ thái bình thịnh thế, Phò mã ngài cũng không cần quá căng thẳng... Đúng rồi, rượu ở tửu lâu trên hồ Diêm Tử ngon say lòng người, Phò mã nếu rảnh, ta nguyện cùng Phò mã đến đó uống..."
Cái gọi là lời không hợp ý không hơn, Triệu Phò mã lạnh giọng nói không rảnh, lập tức quay người phẩy tay áo bỏ đi.
Nụ cười trên mặt Hàn Lâm Phong dần dần phai nhạt. Những lời hắn vừa nói kia chỉ là nửa thật nửa giả.
Chân thật nhất, là chuyện chịu phạt.
Năm đó hắn ở binh doanh có danh tiếng, trở về khoe với phụ vương, lại bị phụ vương dùng roi mây hung hăng quất hơn ba mươi roi.
Còn nhớ rõ năm đó phụ vương vừa quất vừa gầm thét: "Đứa con ngu dốt, chỉ biết mù quáng cậy mạnh mà không để ý đầy phủ trên dưới hơn trăm mạng! Lời ngày thường ta nói, ngươi xem như gió thoảng bên tai sao? Nhớ kỹ! Sinh ra ở địa giới Lương châu này, sống phóng túng thì không ai sẽ quan tâm ngươi, nhưng nếu ngươi sinh ra ý đồ long phượng, muốn thể hiện tài cán, vậy vẫn còn kịp để tìm một đầu sông, nhảy xuống đầu thai lần nữa đi!"
Ba mươi roi kia, không giữ lại chút lực nào, nếu không phải mẫu thân lúc ấy khóc nhào lên người hắn nhận vài roi thay, phụ vương rất có thể đã đánh chết hắn ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, hắn chưa từng ở trước mặt người khác cưỡi ngựa, luyện đao kiếm...
Chờ lúc Hàn Lâm Phong trở lại thư phòng Vương phủ, Khánh Dương không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Tiểu chủ công, ngài luôn giao hảo với Quách Thế tử, vì sao hôm nay lại..."
Hắn ta luôn ở bên cạnh Hàn Lâm Phong suốt thời gian qua, mắt thấy tiểu chủ công nấp ở một nơi hẻo lánh, đá một viên đá vào mông ngựa của Quách Thế tử.
Tiểu chủ công mặc dù không cùng hạng người với Quách Yển, nhưng dù sao bọn họ cũng đã sống phóng túng với nhau đã lâu, cũng không cãi vã, vì sao hôm nay đột nhiên lại trở mặt?
Hàn Lâm Phong rũ mắt, thản nhiên nói: "Nhịn hắn đã lâu, nếu chỉ sống phóng túng sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục, không ngờ hắn vậy mà lại nổi lên ý đồ vũ nhục nhà lành, dạng tai họa vô pháp vô thiên này, té gãy chân, cũng có thể ở yên được mấy ngày."
Khánh Dương trừng mắt nhìn, lòng nghi ngờ tiểu chủ nhân đang thay mặt cho vị Tô cô nương kia.
Nhưng dù gì giữa chủ tử và Quách Thế tử kia hoàn toàn không có tình nghĩa gì cả. Dù sao hắn ta cũng chưa từng thấy mãnh thú và chó ở cùng nhà mà trở thành chí giao.
Quách Yển kia cũng chỉ là một chiêu trò giúp tiểu chủ công sống mơ mơ màng màng trong kinh thành.
Tiên đế kiêng kỵ nhánh của Ngụy Tông đế. Bắt đầu từ thế hệ của đệ nhất Thái tử, con cháu của Bắc Trấn Vương phủ đều kín tiếng, cụp lại cái đuôi để đối nhân xử thế. Tiểu chủ công là người thông tuệ như vậy, càng phải am hiểu sâu đạo lý này.
Đừng nhìn tiên đế trước đó mắng chửi Hàn Lâm Phong vài ngày là thôi, ai không biết, ở địa vị con tin như Hàn Lâm Phong, bị chửi thành giá áo túi cơm, còn tốt hơn được khen ngợi là nhân tài trụ cốt.
Bệ hạ sau khi mắng chửi hắn xong, qua mấy người lại thưởng cho Thế tử gia, bảo đây là cách giúp hắn ăn cơm khách dễ dàng hơn.
Nghĩ đến đây, Khánh Dương cảm thấy tiểu chủ công không phải là vì manh nữ Tô cô nương kia mà ra mặt, có lẽ hắn ngụy trang đã lâu, thực tế cảm thấy phiền chán tên Quách Yển không ra gì này, cho nên lúc đó mới trừng phạt Quách Yển, cho thoải mái tâm tình một chút chăng?
Hàn Lâm Phong đọc sách một hồi, cảm thấy con mắt mệt mỏi, một mình dạo chơi ở hậu hoa viên.
Sau khi bị Ngụy Huệ đế quở trách một trận, phủ Thế tử đã lâu không tổ chức yến hội. Quản sự cảm thấy trong sân có chút trống trải, liền mua chút cây xanh, nhân dịp mùa xuân ấm áp, trồng trong sân.
Hàn Lâm Phong trong lúc rảnh rỗi, thích một người một mình, đi dạo tĩnh tâm ở một rừng xanh um.
Hắn thuở nhỏ vụиɠ ŧяộʍ tập võ, tự hình thành nội khí, cho nên đi đường có chút nhẹ hơn so với người bình thường. Cho nên nếu như trong viện sát vách có người, cũng sẽ không phát giác được hắn.
Ngay lúc Hàn Lâm Phong đi đến chỗ tường Bắc viện, nghe thấy cách hai bức tường viện hình như có hai người chủ tớ đang nói chuyện.
"Đại cô nương, người không nhìn thấy bộ dạng lác mắt của Quách Thế tử kia đâu, cái ánh mắt giống như đang nhìn chằm chằm vào da thịt của người đó. Lần sau người gặp lại hắn, đừng có nói chuyện với hắn, nô tỳ thấy hắn không phải loại người đứng đắn gì!"
Ngay sau đó Hàn Lâm Phong nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc của nữ tử kia: "Không cần nhìn cũng biết là người thế nào. Nghe nói hắn từng đùa giỡn với con dâu Uy Viễn Hầu, bị người ta nhốt vào phòng riêng đánh. Nếu không phải ỷ vào lão tử nhà hắn, e rằng hắn cũng không thể nhảy nhót tưng bừng rêu rao khắp ơi... Hàn Thế tử sao lại giao hảo với loại người này..."
Câu cuối cùng đó, ngữ điệu nói ra giống như đang nói một mình.
Nha hoàn bên cạnh nàng kia không hiểu, hỏi: "Mấy Thế tử này không phải đều là cá mè một lứa sao? Mặc dù bộ dáng của Hàn Thế tử ngày thường so với tên lùn Quách Thế tử kia tốt hơn nhiều, nhưng đều nhiễm cách sống phóng túng, có thể chơi cùng một chỗ, không phải rất bình thường sao?"
Tô Lạc Vân tựa hồ không thể phản bác, chỉ ung dung thở dài một tiếng, nói thật nhỏ: "Chẳng qua là cảm thấy hắn... quá đáng tiếc..."
Mặc dù mắt không thể thấy, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, Tô Lạc Vân lại cảm thấy Hàn Lâm Phong cũng không nông cạn như cách hắn biểu hiện ra.
Nhất là mấy lần hắn kín đáo giúp đỡ không để lộ ra, rõ ràng là một người tâm tư thông thấu, khôn ngoan khi hành động.
Dạng người này, sẽ cùng một kẻ háo sắc như quỷ trở thành chí giao sao? Tô Lạc Vân thật là có chút không hiểu được.
Nàng cũng không biết, một câu cảm thán "quá đáng tiếc" kia của mình, theo một cơn gió xuân, rải rác qua bức tường ngoài sân đầy cành hồng, lọt vào tai người đứng dưới bức tường kia.
Hàn Lâm Phong nghe nhưng mặt không có cảm xúc gì, chỉ thấy tiếng bước chân hai người chủ tớ xột xoạt đi xa.
Hắn từ ngày vào kinh thành, ngày đêm diễn trờ, suýt chút nữa thì quên mất mình vốn là người như thế nào.
Mà lời trào phúng hắn ngoài sáng trong tối của thế nhân cũng thỉnh thoảng truyền đến tai hắn.
Hàn Lâm Phong tự dặn mình không được quan tâm hơn thua, nhưng không ngờ có người lại không cần mắt, đã cảm thấy hắn không phải là một kẻ không ra gì hư thôi cực độ, hoàn toàn quên mất, kỳ thật nàng đây mới thực sự là một người nên "quá đáng tiếc"...
Hắn chậm rãi nhắm mặt lại, trong làn gió mắt, tựa hồ ngửi thấy mùi hương thanh khiết nhàn nhạt trên người nữ tử, thấp giọng thì thầm: "Bóng trúc cùng thi sâu, hoa mai nhập mộng hương..."
Nghĩ đến cái tên "Sấu Hương Trai" của cửa hàng nàng, là xuất phát từ câu thơ cổ thanh nhã này chăng? Nữ tử trong sáng đó, không phải giống một cây mai lạnh lẽo đang mọc đầy kiêu hãnh và cô độc trong sân viện sao?"
Không biết hương mai phi thường ngày, tương lai sẽ đưa ai vào nhập mộng đây?
Kỳ thật không cần Hương Thảo nhắc nhở, hôm đó Tô Lạc Vân gặp Quách Yển, sau khi bị hắn đùa giỡn, cũng âm thầm cảnh giác, mấy ngày sau đó cũng không đến cửa hàng mới.
Nhưng Quách Yển lại không dây dưa như nàng nghĩ, tất thảy đều gió êm sóng lặng.
Về sau trước khi nàng tới thăm cửa hàng thì từ miệng của Xảo Chi và Lục Linh Tú mới biết, vị Thế tử Quách gia kia bị quẳng xuống từ trên lưng ngựa, không chỉ bị gãy chân mà còn bị chấn thương hông.
Đừng nói đến "điều phong lộng nguyệt", Quách Thế tử hiện tại ăn uống ngủ nghỉ đều ở trên giường, cả ngày k3u r3n không thôi. Nghe nói Vương phi của Vĩnh An Vương phủ sốt ruột cho ái tử, tức giận dẫn người tới cửa tìm Triệu Phò mã tính sổ.
Nhưng bà ta cũng bị Ngư Dương Công chúa, một người cũng yêu thương phu quân không khách khí chút nào đuổi trở về. Thế là hai nhà giằng co, thậm chí còn ầm ĩ tới chỗ của Hoàng đế.
Bệ hạ không muốn thiên vị Phò mã nhà mình, nhưng cũng không thể vì tai nạn ngoài ý muốn này mà khiến trách Triệu Đống được. Dù sao cũng là do Quách Yển quá ốm yếu, hoàn toàn không có chút võ phong để xông pha chiến đầu giống tiền bối nhà hắn ta.
Cuối cùng bệ hạ đành phải tuyên bố, hủy bỏ buổi biểu diễn cưỡi ngựa của nhóm hầu môn quý tử trong cuộc săn mùa xuân năm nay. Thế là bọn công tử không thể trèo lên ngựa kia ngược lại thở dài một hơi, mười phần cảm tạ cái chân gãy của Quách Yển.
Đồng thời cũng có người tiếc nuối, nếu như lần này Quách Thế tử có thể một hơi ngã chết, nói không chừng có thể miễn được giày vò của cuộc săn mùa xuân mấy năm sau.
Tô Lạc Vân nghe nói Quách Yển ngồi phịch ở trên giường không thể ra cửa, cũng thở phào một hơi vì không phải bị loại không ra gì không chút kiêng dè này quấn lấy, muốn thoát khỏi cũng khó khăn.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi từ tận đáy lòng cảm tạ Triệu Phò mã, lúc chuẩn bị hương cho phủ Phò mã, cũng cho nhiều hơn định mức vài phần.
Cửa hàng mới của Lạc Vân dù mới khai trương, nhưng cũng đã góp nhặt được một lượng lớn đơn đặt hàng của khách. Đơn đầu tiên chính là của Ngư Dương Công chúa.
Bây giờ rất nhiều hương phẩm trong phủ Công chúa từ Thủ Vị Trai danh tiếng lâu năm chuyển sang Sấu Hương Trai.
Điều hay nhất khi làm ăn với khách quý đó chính là không thiếu tiền bạc cũng không phải ký sổ. Lúc Tô Lạc Vân một mặt ngược nghịu đề cập với quản sự của phủ Công chúa, cửa hàng vừa mới khai trương, không có tiền bạc để xoay xở, chỉ cần giao tiền đặt cọc trước, vậy mà quản sự thậm chí không chút do dự trực tiếp thanh toán toàn bộ ngân lượng.
"Tô đại cô nương, Công chúa bây giờ nhìn đến người, hương của nhà khác đều không ngửi lấy một chút. Nếu người điều ra được hương phẩm tốt, về sau người sẽ kiếm được tiền!"
Tô Lạc Vân dĩ nhiên đồng ý, mau để cho Hương Thảo chuẩn bị một hồng bao dày, cảm ta quản gia thay nàng nói ngọt trước mặt Công chúa.
Quản sự không khách khí nhận lấy, cười tủm tỉm nói: "Ta thấy đại cô nương có thể thành công, ngoại trừ quý nhận, thì ba phần là dựa vào bản thân, bảy phần là nhờ đạo lý đối nhân xử thế. Cô nương người lĩnh hội thông thấu cả..."
Kỳ thật những thủ đoạn khéo đưa đẩy này, Tô Lạc Vân là học được từ kế mẫu Đinh thị.
Lúc trước khi Đinh thị vào cửa, dựa vào việc được gặp gỡ mọi người, chưa được mấy ngày đã mua chuộc hầu hết thân hữu trên dưới tộc, hầu như chẳng còn ai.
Khi còn bé, Lạc Vân cảm thấy thân tộc bạc tình bạc nghĩa, đợi sau này dần trưởng thành, mới hiểu được trong làm ăn thì lòng người là trọng yếu. Bây giờ nàng sống một mình, thiếu đi chỗ dựa của phụ thân, càng phải học được cách khéo đưa đẩy cẩn thận, dùng các mối quan hệ để chống đỡ mạng sống của mình.
Quản sự vừa rồi được nàng cho tiền vui vẻ như vậy, ắt sẽ cho nàng chỗ tốt.
Tô Lạc Vân không dám keo kiệt, số tiền cho quản sự kia thật sự rất nặng. Quản sự cảm thấy tiểu nha đầu này tuổi tác không lớn, vậy mà có thể ra tay còn xa xỉ hơn so với kế mẫu kia của nàng, dĩ nhiên cũng vừa lòng thỏa ý.
Nàng cười đưa tổng quản ra ngoài, sau đó mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Trước mắt, cảnh túng quẫn tiền bạc cuối cùng cũng giải quyết xong. Nhưng sau đó là vấn đề cung ứng hương liệu.
Tô gia không chỉ có cửa hàng Thủ Vị Trai, mà còn nắm được nguồn cung hương liệu tốt nhất.
Tô Hồng Mông có thể vào Các Dịch viện cũng là vì có phương pháp thần thông quảng đại như thế.
Sấu Hương Trai là cửa hàng mới thành lập, nhập hàng chính là đại sự cần giải quyết đầu tiên.
Nếu là hương liệu bình thường thì còn tốt, sắp tới sẽ có phiên chợ cung ứng nguồn hàng lớn, Tô Lạc Vân chỉ cần dùng nhiều bạc thì luôn mua được.
Nhưng mấy loại như hoàng bá, trầm hương đều là hàng ngoại nhập, cần nguồn cung từ hải ngoại. Đây đều bị Các Dịch viện lũng đoạn, thỉnh thoảng có vài loại thứ đẳng chuyển xuống, xuất hiện trên thị trường nhưng cũng rất khó cầu.
Nói cách khác, Tô Lạc Vân cho dùng có tiền, cũng không thể mua những mặt hàng đặc biệt này một cách đại trà được.
Lúc trước phối hương, nàng được lấy cớ để vào khố phòng của phủ Phò mã để xoay xở. Nhưng bây giờ nàng đã tự lập cửa hàng làm ăn, không thể tiếp tục lấy tiền từ khố phòng của Ngư Dương Công chúa được!
Hiểu rõ cửa ải kinh doanh hương liệu này không chỉ có Tô Lạc Vân, Tô Hồng Mông đã sớm dự liệu đến khó khăn mà nữ nhi phải gặp sau khi mở cửa hàng này.
Vào sinh thần của Tô Hồng Mông, ngay cả khi lúc trước phụ tử cãi nhau không thoải mái, Lạc Vân vẫn phải dẫn theo đệ đệ ăn mừng với phụ thân.
Mọi người cùng ăn cơm trên bàn cơm, Tô Hồng Mông cụp mí xuống, dùng đầu đũa chọc lấy một khối giò lớn, nói: "Lạc Vân dạo này có tiền đồ, lấy được mối từ cửa hàng cũ cũng không ít. Nhưng cũng đừng mắt to bụng nhỏ, để mình ăn quá no!"
Nha đầu chết tiệt này thật là có bản lĩnh, cướp mất mấy lão chủ đạo của Thủ Vị Trai. Nàng cũng không biết tính toán một chút, trong giới kinh doanh hương liệu này, không có điểm căn cơ thì có thể đứng vững gót chân sao?
Lại nói, những phú quý kim chủ kia nàng còn đào được, vậy thì còn bảo bối nào nàng chưa từng thấy qua? Chỉ là mới đầu bọn họ bị mấy hoa văn của nàng mê hoặc mà thôi. Đến khi sau này phát hiện nàng không thể mua nổi hương liệu quý giá, cũng biết được rằng "Sấu Hương Trai" cũng chỉ thật tầm thường!
Nói chung nếu không nhờ quý nhân kia, lập cửa hàng chỉ có đốt tiền.
Đến cuối cùng, nha đầu chết tiệt kia ăn hết những gì, đều phải phun ra những thứ đó nguyên vẹn cho ông ta!
Đối mặt với lời châm chọc khiêu khích của phụ thân, Tô Lạc Vân mắt không chỉ mù, mà lỗ tai tựa hồ cũng điếc, chỉ để ông ta chế nhạo, không thấy miệng lưỡi bén nhọn ầm ĩ ở cửa của ngày hôm đó đâu.
Cuối cùng vẫn là Quy Nhạn đau lòng tỷ tỷ, làm bộ đau bụng, lấy cớ đi về nghỉ, lúc đó mới kéo tỷ tỷ ra khỏi cửa đại trạch của Tô gia sớm một chút.
Tỷ đệ ra cửa sân đã là giờ Tý, sau lưng trong đại sảnh truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Thải Tiên, còn có thanh âm của Đinh thị bảo hai huynh đệ ăn từ từ thôi.
Tựa hồ sau khi bọn họ ra ngoài, bên trong sảnh đường kia không còn "người ngoài", bầu không khí mới trở nên sống động.
"Tỷ, chúng ta không nên tới, phụ thân cũng không thích chúng ta tới..."
Nghe giọng nói tinh thần sa sút của đệ đệ, Tô Lạc Vân biết trong lòng hắn khổ sở đến thế nào.
Nàng nhẹ lời trấn an nói: "Dù cho ông ấy đối xử với chúng ta không tốt, nhưng vẫn là thân phụ của chúng ta, nếu không đến chúc thọ, sẽ mang tiếng là bất hiếu. Ta thì không có vấn đề gì, nhưng đệ phải thi cử để được vinh danh, không thể mang vết nhơ bất hiếu được. Dù sao cũng chỉ ngồi nghe vài câu châm chọc thôi, cứ nghĩ rằng đang bị ông ấy càu nhàu là được."
"Phụ thân nói cửa hàng của tỷ sẽ mở không được lâu..." Tô Quy Nhạn cảm thấy để tỷ tỷ hai mắt mù lòa lo liệu gia dụng mệt nhọc như thế, chính là do người làm đệ đệ như hắn kém cỏi, "Tỷ... Nếu không, đệ không thi nữa, để đệ giúp đỡ tỷ làm ăn nhé!"
Nghe lời này, đôi mắt mất đi tiêu cự của Tô Lạc Vân trừng lên: "Nói bậy nói bạ! Nước chảy xuống hạ lưu, người thường lên chỗ cao. Tương lai đệ muốn làm quan, sao có thể đi làm ăn buôn bán? Nếu cách nhìn thiển cận, không muốn tiến tới, mới không hiểu được lòng ta! Đừng lo lắng chuyện cửa hàng, ta tự có biện pháp!"
Mặc dù khoe khoang khoác loác để an ủi đệ đệ, kỳ thật Tô Lạc Vân đối với chuyện nhập hương liệu cảm thấy có chút khó giải quyết. Nghĩ đến phiên chợ sắp đến, cũng đặt hy vọng lớn.
Vừa hay tiểu cữu cữu hộ tống cấp trên ngồi thuyền trở về kinh thành giải quyết việc công, tiện đường tới gặp tỷ đệ Lạc Vân.
Lần này Lạc Vân đã có viện tử, trực tiếp mời cữu cữu vào trong nhà, hâm rượu nóng, cắt thịt trắng, thoải mái mà uống một phen.
Hồ Tuyết Tùng cảm thấy cháu gái vất vả mấy ngày nay, từ tỷ phu keo kiệt kia đòi được một cửa hàng, chỉ biết bội phục uống liền ba ly lớn, đồng thời lại có chút buồn bã nói: "Một nữ hài gia như con, không cần quá coi trọng tiền bạc, nếu có thể tìm được một nam nhân lương thiện để gả, ta mới yên tâm. Bây giờ trong kinh thành tuy rằng đang ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng biên giới phía Bắc chiến hỏa chưa hề ngừng. Đến một ngày nào đó thiên hạ đại biến, lúc khói lửa ngập trời, ai còn quan tâm hương thơm hay là thối?... Nếu con muốn tìm, hãy tìm người có thể bảo vệ vợ con, còn cái loại tay trói gà không chặt, ngàn vạn lần không được chọn..."
Quy Nhạn nghe lời này thì rụt cổ lại, lòng nghi ngờ cữu cữu đang châm chọc thân thể của mình quá gầy yếu, vội vàng cắn một miếng thịt.
Còn Lạc Vân chỉ coi cữu cữu uống nhiều nói lời say. Nàng nào có tâm tư để lấy chồng? Lại nói một nam nhi tốt, ai lại nguyện cưới một người mù lòa làm thê tử chứ!
Ăn cơm xong, Lạc Vân bảo Quy Nhạn về thư phòng đọc sách. Còn nàng muốn nói chuyện riêng với cữu cữu.
Lần này cữu cữu về giải quyết việc công, vừa vặn sẽ đi ngang qua đất Thục. Lạc Vân muốn cữu cữu đến đất Thục tìm người tìm hiểu một chút, liên quan đến chuyện năm đó phụ thân kinh doanh ở đất Thục.
Hồ Tuyết Tùng cảm thấy kỳ quái, liền hỏi Lạc Vân đã nghe được những gì.
Lạc Vân nói: "Con nghe Điền ma ma nói, Đinh Bội cùng phụ thân vào một sáng đã quen biết nhau, nếu cữu cữu có thể tra ra chút chứng cứ xác thực, cũng coi như nắm được điểm yếu của bà ta, ngày sau nếu bà ta lại làm chuyện xấu, con và đệ đệ cũng không để bà ta mặc nhiên xoa nắn nữa."
Chuyện Hương Thảo bị trúng độc khiến Lạc Vân biết được bản tính ngoan độc của Đinh thị. Lúc ngủ không được, Lạc Vân đều nghĩ làm thể nào đến bắt được con độc xà bảy tấc này.
Nàng khắp nơi gạt mình, bản thân không có tay vịn, nói không chừng ngày nào đó sẽ rơi vào cái bẫy của bà ta. Nếu lần này cữu cữu đi có thể thăm dò chút chuyện cũ về Đinh Bội, có lẽ sẽ có ích lợi đối với nàng.
Hồ Tuyết Tùng nghe xong, lập tức trong lòng tức giận. Kỳ thật hắn biết một sáng đó tỷ tỷ hẳn cũng đã nghe thấy gì đó. Nhưng tỷ tỷ quá mức lương thiện, cho tới bây giờ vẫn muốn bao che cho trượng phu, bị ủy khuất cũng không nói cho người trong nhà biết.
May mắn cháu gái tính tình không giống tỷ tỷ. Thế là y lập tức đáp ứng, lần này rời kinh liền sẽ ngồi tàu nhanh chóng đi đến đất Thục.
Sau cuộc hội ngộ ngắn ngủi, liền phải biệt ly.
Thời điểm nàng đưa cữu cữu rời kinh, nghe cữu cữu nói qua gần đây nạn buôn lậu trên thuyền hung hăng ngang ngược, triều đình sẽ dùng toàn lực đến chấn chỉnh bọn người bất chấp vương pháp này. Thủy quân Lưỡng Giang bọn y cũng đều đã tiếp nhận chỉ thị của cấp trên, phải tra rõ những đường dây của bọn chúng. Chỉ sợ năm nay hương liệu ở chợ đen cũng sẽ ít đi rất nhiều.
Hồ Tuyết Tùng biết Lạc Vân mở cửa hàng làm ăn, liên tục dặn dò, lúc nhập nguyên liệu, nhất định phải xem rõ có phải nhãn hiệu do Các Dịch viện cung cấp cho thương gia hay không, tuyệt đối không nên ham thuận tiên, rơi vào buôn hàng lâu, để lại hậu hoạn.
Lạc Vân gật đầu đồng ý, rồi đưa cho cữu cữu chăn bông tự mình làm. Lương Giang toàn là nước, vào đêm gió lạnh thổi từng đợt, cữu cữu phải bảo trọng tốt thân thể, để ngày sau cậu cháu đoàn tụ lần nữa.
Đợi sau khi cữu cữu rời đi, Tô Lạc Vân dành hết tâm sức vào cửa hàng, phần lớn thời gian đều dùng để nghiên cứu giá cả thị trường của hương liệu.
Các mặt hàng hương liệu của Ngụy triều sẽ được bán tập trung mỗi năm một lần. Chỉ cần có thể nhập được một số hàng lớn, không chỉ giá cả hợp lý, mà chủng loại cũng rất đầy đủ.
Kinh doanh hương liệu, nếu không có phương pháp khác, nhất định phải trân quý cơ hội tuyển mua tập trung lần này.
Cuộc họp thường niên này thường tập trung vào đầu năm. Vị trí nằm ở bến thuyền Vân Cận gần kinh thành. Đợi đến khi thị trường hương liệu mở cửa, thương gia ở hải ngoại sẽ vận chuyển hàng hóa hương liệu đến, cầm nhãn hiệu được phê duyệt của Các Dịch viện là có thể trực tiếp dỡ hàng rao bán.
Sau đó, những con thuyền to to nhỏ nhỏ lại đem số lô hàng ngoại nhập này đóng gói, tiêu thụ đến các nơi.
Chỉ là những người đến đó chọn hàng đều là nam tử, đa số là người lớn tuổi, râu ria xồm xoàm.
Dù sao hương liệu cũng giống như dược liệu, đều cần người có kinh nghiệm và trình độ khảo nghiệm. Lạc Vân mặc dù đã đeo mạng che mặt, nhưng một nữ tử co ro chen lấn trước gian hàng rộn rộn ràng ràng, vẫn khiến càng tiểu thương bên đường ghé mắt.
Mới đầu người bán hương liệu còn không tin một nữ tử như thế lại đến để chọn hương liệu. Nhất là khi thấy nàng đều cần đến thị nữ bên cạnh đỡ lấy, dò dẫm tiến lên, rất rõ ràng là một người mù!
Mù lòa nhà ai chạy đến đây xem náo nhiệt thế!
-------------HẾT CHƯƠNG 23-------------