DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tóc Mây Thêm Hương
Chương 51: Phu thê bình thường

Phàm là người thường xuyên ra ngoài kiếm ăn, phơi gió phơi nắng, gương mặt phần lớn sẽ bị cháy nắng, đỏ ửng một mảnh.

Cho nên phần lớn những người hiển quý không có đặc điểm này, chủ yếu là người làm nghề nông hoặc chạy thuyền.

Hàn Dao vốn được nuông chiều từ bé, da thịt dĩ nhiên mềm mại. Đáng tiếc trên đường từ Lương châu tới đây, mặc dù xe ngựa đã che mặt trời, nhưng cũng bị cháy nắng chút ít.

Vốn dĩ mấy ngày nữa sẽ hết, nàng ta còn bôi phấn che lại, vốn không quá dễ thấy.

Nhưng nhờ Phương Cẩm Thử, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên làn da treo sương trên gương mặt nàng.

Đỏ ửng sương gió, lại có mấy phần hương vị của thôn phụ, thế là có người kia không cẩn thận, nhịn không được mà bật cười.

Hàn Dao chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, được nuông chiều ở Lương châu, sao mà chịu được cảnh này? Lúc ấy hai gò má liền nóng lên, có chút không nói nên lời, gương mặt càng thêm đỏ.


Hết lần này tới lần khác chung quanh không thiếu người xu nịnh, họ thấy Phương nhị tiểu thư đúng là không vừa mặt người của Bắc Trấn Vương phủ, thế là liên tiếp dùng lời ngon tiếng ngọt, bình phẩm cách ăn mặc của Hàn Dao không hợp chốn kinh thành.

Ngôn từ vui cười, hoàn toàn xem tiểu Quận chúa là bia ngắm dựng sẵn, một kíp nổ chọc cười giải sầu.

Cuối cùng, ngay cả Phương gia đại tỷ cũng nghe không vào.

Ngay lúc Phương nhị không chịu buông tha, gây khó dễ cho người khác, Hằng Vương phi lạnh mặt ho khan một tiếng, nhắc đến chuyện lục Hoàng tử vì nạn lũ lụt ở Ngạn huyện, đã khai đàn thủ trai, cầu phúc cho bách tính, nhờ vậy mới dẫn chủ đề của mọi người sang chỗ khác.

Thế nhưng cảnh tượng nhị tiểu thư phủ Lỗ Quốc công bày ra trước mắt như thế, người của phủ Tuấn Quốc công sao có thể không nhìn thấy?


Bà bà tương lai của Hàn Dao là Tuấn Quốc công phu nhân mặc dù mặt mỉm cười, kỳ thật trong nội tâm lại nóng như lửa đốt.

Đáng giận công công năm đó đã tự chủ trương, định mối hôn sự không ra gì này cho lão tam.

Hàn Dao này còn chưa qua cửa, đã không được tỷ muội Phương gia thích.

Tương lai một khi một trong hai tỷ muội này leo lên Hậu vị, vậy chẳng phải phủ Tuấn Quốc công sẽ gặp chuyện không may sao?

Cho nên khi có người hỏi khi nào hai nhà thành hôn, phu nhân phủ Tuấn Quốc công ngay trước mặt Hàn Dao, lạnh lùng nói: "Hiện tại thế đạo không được tốt, bách tính phía dưới mấy năm liên tục gặp thiên tai, Quốc công ưu quốc ưu dân, có nói với ta nên đẩy lùi chuyện của nhi tử xuống sau, chờ thế đạo tốt rồi lại nói. Mấy ngày nay, ta cũng đã viết thư cho Bắc Trấn Vương phủ, thương lương có nên trì hoãn hôn kỳ lại hay không."


Thế đạo mặc dù không yên ổn, nhưng Hàn Dao đã sớm vào kinh, chính là có ý chuẩn bị thành hôn. Không ngờ rằng Tuấn Quốc công phu nhân vậy mà lại không hề thương lượng gì với Bắc Trấn Vương phủ, tiện lấy mặt của mọi người để đề xuất trì hoãn hôn kỳ.

Người sáng suốt đều biết, đây chính là Tuấn Quốc công phu nhân không hài lòng lắm về mối nhân duyên này, ẩn ẩn có ý định muốn hối hôn.

Bị một đám quý nữ cười nhạo bình phẩm từ đầu đến chân nửa ngày, Hàn Dao lần này cũng không chịu được nửa, cố nén nước mắt tràn mi, đứng dậy nói thân thể mình không khỏe, xin cáo lui sớm.

Không đợi ra khỏi đại môn phủ Phò mã, tiểu Quận chúa đã lấy tay áo che mặt, khóc rống nghẹn ngào, lúc vào xe ngựa thì đã khóc đến không thở nổi.

Hề ma ma ở một bên cũng sốt ruột phát hỏa, dịu dàng an ủi Quận chúa, nhưng Hàn Dao lại oán hận nói: "Đừng nói nữa, để ta yên!"
Chờ trở về ngõ nhỏ Thanh Ngư, nàng lập tức xuống xe ngựa, đẩy đám nha hoàn bà tử sau lưng, một mình chạy về phòng, đóng cửa phòng lại khóc.

Tóm lại, Hàn Dao Quận chúa sau khi đến kinh thành, buổi thịnh yến đầu tiên chính thức tham dự, cứ như vậy mà ảm đạm kết thúc.

Hôm đó sau khi trở về, Quận chúa ở trong phòng khóc thật lâu, thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn.

Buổi tối lúc cùng nhau ngâm chân, Tô Lạc Vân hỏi Hàn Lâm Phong có muốn đi qua thăm tiểu cô hay không.

Hàn Lâm Phong để nha hoàn chà chân, rồi mang giày vào, cho người mời muội muội đến thư phòng của hắn.

Huynh trưởng đã gọi đến, Hàn Dao không thể không đi, nhưng cổ họng của nàng ta bị khàn, nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể ngồi trên ghế khóc thút thít.

Hề ma ma ở bên cạnh nói những chuyện đã xảy ra trên yến hội cho Hàn Lâm Phong nghe. Lời trong ý ngoài, ủy khuất của tiểu Quận chúa là do hôn phối thấp kém của Thế tử gây ra.
Nếu lúc trước hắn chịu cưới nhị cô nương phủ Lỗ Quốc công, thì tiểu Quận chúa làm sao đến mức bị người ta chế nhạo như thế?

Nghe Hề ma ma nói lời này, Hàn Lâm Phong ngược lại dùng một ánh mắt sâu nhìn bà ta một cái, không nhanh không chậm nói: "Bây giờ ngươi không chỉ muốn làm trưởng bối của Quận chúa, thậm chí còn muốn quản cả chuyện của ta và Thế tử phi. Đã như thế, Hề ma ma có muốn ghi tên lên gia phổ hoàng thất Hàn gia, danh chính ngôn thuận làm chủ tử không?"

Hề ma ma vốn là muốn mượn chuyện này để nhắc nhở Thế tử, có một Thế tử phi như vậy, về sau con đường tương lai sẽ long đong, liên lụy đến cả phủ. Không ngờ Thế tử lại mở miệng trách cứ bà ta, lòng không được vui.

Nhưng Thế tử đã nổi giận, bà ta cũng chỉ có thể quỳ xuống, giữ khí tiết của một nguyên lão hai triều, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Lão nô biết mình vượt quá giới hạn, nhưng lời thật thì khó nghe, vì Bắc Trấn Vương phủ, coi như có liều chết, vẫn muốn nói thẳng khuyên can. Bây giờ bởi vì Thế tử phi kia, chúng ta xem như hoàn toàn đắc tội với Lỗ Quốc công phủ, tiếp đến là Tuấn Quốc công phủ cũng không vui. Nếu Thế tử không nghĩ ra biện pháp khiến Phương nhị tiểu thư nguôi giận, vậy thì sau này ngài cùng tiểu Quận chúa làm sao có thể sống bình an trong kinh thành?"
Hàn Lâm Phong bị thái độ liều chết can gián của lão thần Hề ma ma này chọc cho cười, hắn cười khẽ hai tiếng, mở miệng hỏi Hàn Dao: "Hôm nay Thế tử phi có nhờ người gọi muội tới, sao muội lại không tới?"

Hề ma ma lại cướp lời nói: "Là lão nô đã ngăn cản Quận chúa, lúc đó người đang nói chuyện với tức phụ của đại nhi phủ Tuấn Quốc công."

Hàn Lâm Phong dựa vào ghế tiếp tục nói với muội muội: "Muội đường xa mà đến, không biết trong trường hợp nào nên tiến lui ở kinh thành. Tẩu tử muội có ý tốt muốn nhắc nhở muội đi cùng, tránh người của phủ Lỗ Quốc công. Nhưng muội thân là chủ tử trong phủ, hoàn toàn không biết tự đưa ra chủ ý, càng không quan tâm đến ý tốt của tẩu tử muội. Đã quyết định ở lại, muội lại không chịu nổi mấy lời chế nhạo của người khác, thất thố rời đi, còn ra đường đường một Quận chúa nữa không? Hàn Dao, muội cảm thấy coi như cưới được người phủ Tuấn Quốc công, chính muội có thể đứng vững ở kinh thành bằng gót chân của mình không?"
Hàn Dao không khỏi ngước đôi mắt sưng đỏ lên, ngẩng đầu nhìn ca ca.

Nghe thấy sự việc gây tức giận như thế, nhưng ca ca vẫn không quan tâm đến dáng vẻ hơn thua của mình. Nàng ta không khỏi nhớ tới cách đây chưa lâu phụ vương từng trừng phạt ca ca bướng bỉnh, dây lưng dài như vậy quất lên thân thể thiếu niên, gương mặt của hắn vẫn thờ ơ không biểu lộ gì...

Hàn Dao trong lòng rất kính phục vị huynh trưởng này của mình, mặc dù nàng ta ở Lương châu có chút thiếu hiểu biết, nhưng không thiếu mắt nhìn.

Bây giờ một lần ở cùng một chỗ với phủ Lỗ Quốc công, nàng ta cũng coi như là biết ma ma bên người không biết thời thế đến cỡ nào.

Chính nàng ta đã nghe theo lời một bà lão Lương châu, không chỉ khiến người ngoài nhìn cô tẩu ở phủ Thế tử như một trò cười, lại còn nghe theo lời khuyến khích của Hề ma ma, đi nịnh bợ phụ họa người của phủ Tuấn Quốc công, mất đi khí tiết khiêm tốn của một quận chúa Bắc Trấn Vương phủ.
Cho nên khi huynh trưởng nói đến đây, nàng ta cuối cùng cũng ngừng khóc, dùng cuống họng khàn khàn nói: "Không thể trách tẩu tẩu, là muội không hiểu chuyện, ham chơi ở lại, tự rước lấy nhục... Muội có thể phiền huynh trưởng viết một bức thư cho phụ vương, nói rõ chuyện hôm nay, không cần chờ phủ Tuấn Quốc công hối hôn, chính chúng ta hãy giải trừ hôn ước trước đi!"

Ngay khi những lời này nói ra, Hề ma ma ở một bên kinh ngạc trước tiên, bà ta cảm thấy tiểu Quận chúa tính tình quá trẻ con, chẳng lẽ nàng ta không biết Vương phi năm đó đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới trèo lên được gia tộc này sao?

Hàn Lâm Phong nghe muội muội nói, tán thành gật đầu: "Mối hôn sự mà phủ Tuấn Quốc công năm đó định ra, cũng là ý của lão Quốc công, không được phu phụ Tuấn Quốc công hài lòng, nếu muội có thể nghĩ thoáng thì tốt, nhưng muốn giải trừ hôn ước, cũng phải nghe theo quyết định của gia trưởng hai bên, không phải là chuyện mà muội và ta có thể quyết định trước. Mấy ngày nay muội tạm thời không ra ngoài, nếu muốn giải sầu, có thẻ cùng tẩu tẩu muội ra biệt viện ngoài kinh chơi."
Lúc này, Hề ma ma lại muốn nói, nhưng Hàn Lâm Phong lại thản nhiên mở miệng: "Ta có chọn mua hai thuyền vải vóc, còn có cả dược liệu, vốn muốn đưa về Lương châu, những món đồ này đều quý gia, nếu không có người am hiểu ở trên thuyền, ta cũng không yên lòng, phiền ma ma ngươi đi một chuyến, đưa hai thuyền đồ này về Lương châu."

Đây chẳng phải là một cách biến tướng để đuổi người sao? Hề ma ma vội vàng, hôm nay tiểu Quận chúa chịu nhục, mặc dù bà ta cũng có lỗi, nhưng bà ta là được Vương phi phái tới, há có thể nói đuổi là liền đuổi?

Đáng tiếc Thế tử đau lòng muội muội, tựa hồ đem tất cả sai lầm trách lên người bà ta, không thèm nghe bà ta giải thích, chỉ thản nhiên nói: "Mặc dù bà đã già, nhưng không nằm trong gia phổ Hàn gia, vẫn chỉ là nô tỳ của Vương phủ. Nếu không nghe lời ta, vậy ta sẽ về Lương châu một chuyến, xin phụ vương tước phong vị của mình, tìm một người khác để tiếp quản phủ Thế tử rồi nói tiếp."
Trong lời nói này, hiển nhiên không chừa chút mặt mũi nào cho Hề ma ma. Hề ma ma mặt đỏ tới mang tai, chỉ có thể lúng ta lúng túng xin tha, lui xuống.

Thuyền kia cũng đi rất nhanh, chưa tới hai ngày đã xuất phát.

Thế là lão tiên thông thiên Hề ma ma, cùng với hai lão bộc mà bà ta mang theo cùng nhau đóng gói, lên thuyền trở về.

Cứ như vậy, phủ Thế tử mất đi hơi thở của lão tiên, khiến cho người ta cảm thấy thư thái vui sướng.

Nhưng hôn sự với phủ Tuấn Quốc công kia, đúng là rất khó giải quyết.

Lạc Vân cũng không biết tình hình trong thư phòng ngày hôm đó.

Sau đó nàng đã hỏi Hàn Lâm Phong, tiểu cô Hàn Dao kia nên xử lý như thế nào. Hàn Lâm Phong bình thản nói: "Còn thời gian một năm, nếu Hàn Dao được Tuấn Quốc công phu nhân thích, vậy thì cũng còn tốt. Nhưng nếu vẫn nhất định không thích, nói không chừng phủ Tuấn Quốc công sẽ giống với vị hôn thê trước đó của ta, có thể tìm một lý do hoang đường nào đó để từ hôn, đến lúc đó thì ai nấy tự gả cưới phần mình thôi."
Tô Lạc Vân cũng biết đến quá khứ bị từ hôn của Thế tử, nàng chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Nhưng Quận chúa là nữ tử, cũng cần chút mặt mũi, chưa xuất giá mà đã không được bà bà thích, vì sao không phải là Bắc Trấn Vương phủ từ hôn, mà phải chờ người ta hưu mình?"

Hàn Lâm Phong không lên tiếng, Tô Lạc Vân chợt cảm thấy mình vượt quá giới hạn, nàng không phải là tẩu tử thật của Hàn Dao, nói những lời này, có hơi quá.

Thật không ngờ Hàn Lâm Phong lại mở miệng nói: "Hôn ước này, là mẫu thân trước đây đã tốn không ít tâm tư mới cầu được. Tuấn Quốc công mặc dù không quyền cao chức trọng như Lỗ Quốc công, nhưng cũng là thế gia. Có cơ hội để nữ nhi rời khỏi Lương châu, mẫu thân sao có thể để phụ vương từ hôn?"

Chốn kinh thành phồn hoa là nơi mẫu thân lưu luyến nhất. Đáng tiếc bà ta đã gả cho Bắc Trấn Vương phủ, dĩ nhiên không còn liên quan gì đến kinh hoa mây khói trong lâu nữa.
Có thể gả nữ nhi vào kinh thành, là chấp niệm của Bắc Trấn Vương phi.

Tô Lạc Vân hiểu rõ. Vốn là Bắc Trấn Vương phủ muốn trèo cao tới Tuấn Quốc công phủ, chỉ là không biết năm đó Bắc Trấn Vương phi đã dùng thủ đoạn gì mà có thể dựa dẫm được vào gia tộc này.

Khi hiểu ra những chuyện này, nhớ lại cảnh tượng trên yến hội lúc ban ngày, Tô Lạc Vân không thể không thay vị tiểu cô kia mà thở dài.

Mấy ngày sau đó, Hàn Dao nghe theo lời huynh trưởng, không ra ngoài.

Hiện tại Hề ma ma đã đi, không còn ai xúi giục, nàng ta ngược lại mỗi ngày cùng tẩu tử ở một chỗ, nói chuyện hơn trước rất nhiều.

Lạc Vân cũng không giấu giếm gì, mượn mấy ngày này kể cho tiểu Quận chúa nghe một chút thế cục của từng phủ trạch trong khinh thành. Nếu như lần sau lại có yến hội, sẽ không đến mức hai mắt tối mù.
Nhưng Hàn Dao bởi vì lần kích động trước, có chút sợ sệt, nên mỗi ngày chỉ lui tới tiểu viện ngõ Điềm Thủy.

Còn hai ngày nữa là kì thi diễn ra, Lạc Vân mỗi ngày đều bảo nhà bếp hâm nước canh bổ dưỡng, đưa đến sách vách. Hàn Dao nhàn rỗi vô sự, cũng đi theo nhìn xem.

Hàn Lâm Phong không thích quay tới quay lui vướng víu, quyết định đục một cái lỗ ở tường ngăn hai phủ, cứ như vậy, canh đưa đi vẫn còn nóng hổi!

Đến ngày thi, Hàn Lâm Phong cùng đi them tiểu cữu tử cùng nhau đến trường thi.

Đồ của Quy Nhạn đến là Lạc Vân nhờ Hương Thảo cùng Điền ma ma lần lượt kiểm tra qua, sợ có cái gì sai sót.

Đồng thí của Đại Ngụy không giống ân khoa chính thức, chỉ cần thi liền ba ngày ba đêm. Nhưng thời gian cũng không tính là ngắn, cái chăn phòng lạnh cũng cần chuẩn bị đề phòng trở trời.
Cho nên nhà nào có chút điều kiện, thì sẽ có xưa ngựa nhỏ đưa đón, trước trường thi ngựa xe hỗn loạn như nước, căn bản cũng không lo được nhà nào có điểm nghi ngờ.

Sau khi xuống xe, Hàn Lâm Phong chắn ở trước người Tô Lạc Vân, kêu Khánh Dương cùng hai tên thị vệ hộ tống tiểu cữu tử vào trường thi.

Thời gian còn lại, bọn hắn cũng lười hồi phủ, liền đến khách đi3m chờ. Bởi vì những năm qua thường có thí sinh bị hôn mê được mang ra, cho nên thân nhân lo lắng cho thi sinh, bình thường sẽ không rời trường thi quá xa.

Hiện tại các gian phòng khách đi3m gần trường thi có vàng bạc cũng khó thuê được. May mắn Hàn Lâm Phong một sáng đã sai người đặt một gian phòng ở chỗ này, không đến mức để nữ quyến của mình bị cái nắng thiêu đốt.

Tiếng trống ở trường thi vang lên, khoảng thời gian học hành gian khổ, thành quả nằm ở lần thi duy nhất này.
Lạc Vân sáng nay dậy thật sớm, theo đệ đệ bận rộn cả một buổi sáng, trong lòng kỳ thật như có lửa đốt, khí huyết nhất thời không cung cấp được.

Mà mấy ngày này, không biết Hàn Lâm Phong mời lang trung ở nơi này châm cứu trị chứng bệnh đau đầu cho nàng, sau mỗi lần châm cứu đều có cảm giác mệt mỏi.

Cho nên sau khi vào gian phòng khách đi3m, Tô Lạc Vân đã cảm thấy buồn ngủ, khép hờ hai mắt, hận không thể lập tức thϊếp đi.

Lúc vào phòng, nàng được Hàn Lâm Phong dìu đến bên giường, cởi giày nằm xuống, vốn chỉ muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút.

Thật không nghĩ đến, vừa nhắm mắt lại cứ như vậy mà thϊếp đi.

Đợi đến khi nàng đã ngủ đủ, đột nhiên cảm thấy phía dưới quai hàm cái gối đầu có chút cứng cáp, lúc nàng duỗi tay lần mò, lại cảm thấy ấm áp một mảnh...
Mặc dù nhìn không thấy, nhưng nhiệt độ quen thuộc trong hơi thở khiến nàng biết, hình như mình đang dùng lồng ngực dày của Thế tử làm gối đầu.

Kỳ thật hai người bọn hắn đang ở trong khách đi3m, còn ngủ chung một giường, đương nhiên là có chút không ổn.

Nhưng khách đi3m chỉ có một cái giường như thế, mà Thế tử hình như cũng chỉ mua có một gian phòng. Nha hoàn người hầu đều ở ngoài hành lang chờ lấy, hắn dường như cũng mệt mỏi, hoàn toàn có thể chen chung một cái giường.

Nhưng nàng đã tỉnh rồi, dĩ nhiên phải nhường lại giường cho Thế tử.

Nhưng khi nàng đang cẩn thận từng li từng tí dò dẫm, chuẩn bị trèo qua bước xuống giường, nam nhân đang ngủ say lại đột nhiên cựa quậy, kết quả Lạc Vân lập tức ngã lên người nam nhân.

Cũng không sao lại trùng hợp như vậy, lúc nàng ngã lên người hắn, vừa hay môi nàng cũng dán lên môi hắn.
Lúc cảm nhận được sự mềm mại lành lạnh kia, Tô Lạc Vân muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng đầu của nàng lại bị một bàn tay giữ lại, sau đó lại càng hôn sâu hơn.

Cảm giác này giống như bị sóng lớn dập lấy lý trí, hoa mắt chóng mặt, cả cuộc đời nàng chưa từng trải qua, chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên, hơi thở của hắn cũng nóng đến cháy người.

Đợi đến khi vất vả lắm mới tách ra được, nàng còn chưa kịp mở miệng trách cứ, nam thân dưới người đã vô tội nói: "Sao hôm nay lại nhiệt tình vậy? Ta còn chưa mở mắt, nàng đã xông tới rồi? Đáng tiếc Quy Nhạn cũng sắp ra rồi, chúng ta không kéo dài được quá lâu..."

Lạc Vân cũng coi như miệng lưỡi bén nhọn, nhưng đấu với người này thì cái miệng này cơ hồ cũng ở thế hạ phong.

Hắn đang nói cái quái gì vậy? Giống như nàng đang vô cùng đói khát, rất thèm thuồng vậy!
"Ngài hiểu lầm rồi, thϊếp, thϊếp là không cẩn thận ngã xuống người ngài..."

Hàn Lâm Phong lại hiểu mà ôm lấy nàng, rồi đặt nàng trên giường, thuận tiện ngồi xuống mang giày cho nàng: "Ta là tướng công của nàng, dáng dấp cũng không tệ, nếu như nàng muốn gần gũi với ta cũng là nên mà thôi, không cần phải giải thích... Mau dậy đi, trường thi đã gõ trống ba lần rồi."

Lạc Vân thật sự cảm thấy lồng ngực ngột ngạt – nàng là một kẻ mù lòa, thế mà lại rơi vào tội danh thèm nhỏ dãi nam sắc, coi như tháng Sáu có mưa đá, cũng không rửa sạch được oan khuất của nàng.

Không đúng! Nếu như hắn đã ngủ say, sao có thể nghe được ba lần tiếng trống? Rõ ràng hắn vừa chợp mắt đã không động đậy gì, sao nàng lại ngã lên người hắn được.

Không đợi Lạc Vân công kích vài câu, Thế tử gia đã dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói: "Rồi rồi rồi, là ta thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, có cơ hội là sẽ khinh bạc nàng, được chưa! Đừng nhăn mày nữa, bộ dạng trừng mắt của nàng giống Hề ma ma lắm."
Tô Lạc Vân triệt để bị hắn làm cho không nói nên lời, tức giận đến dở khóc dở cười, chỉ có thể tiếp tục trừng mắt oán thầm: Nếu là Hề ma ma, hắn có thể đùa giỡn mà hôn người ta không?

Hàn Lâm Phong nhìn dáng vẻ kiều thê mắt hạnh trừng to, má phồng lên, quả thực khiến người ta thương thương yêu yêu, hắn nhịn không được lần nữa cúi người, nhanh hôn lấy một cái, sau đó liền kéo lấy tay nàng, cười nhanh chân ra khỏi phòng.

Tô Lạc Vân sống đến từng này mới phát hiện, nam nhân mình gả quả nhiên là bách biến yêu nghiệt!

Mới đầu nàng cho rằng hắn là tay ăn chơi, nhưng về sau lại nhận ra hắn có nhiều bộ mặt khác đang được giấu đi.

Về phẩm hạnh, nàng luôn luôn cho rằng hắn là quân tử khiêm tốn, nhưng sau khi thành thân mới phát hiện, hắn nói không chừng thật đúng là một tên ăn chơi háo sắc!
Lúc trước hắn hồng nhan vô số, ai cũng khó mà nói là giả hay thật.

Thân mật bất thình lình khiến cho người ta có chút trở tay không kịp.

Đến mức thời điểm Tô Lạc Vân ở ngoài trường thi đón đệ đệ, da mặt có chút căng cứng, không thể buông lỏng được.

Nàng nhìn không thấy, dĩ nhiên không biết các thí sinh đi ra vẻ mặt đều khác nhau, phần lớn thí sinh đều như cha mẹ chết, ra gặp thân nhân đều phàn nàn liên tục không ngừng: "Năm nay đề thi rất khó, tiên sinh không ai dạy cả!"

Thậm chí có người còn bắt đầu quỳ trên mặt đất gào khóc, nói rằng mình thì không được tốt, tiếc nuối khoảng thời gian sáng đèn mấy tháng qua.

Hương Thảo trông thấy Quy Nhạn thiếu gia lúc đi tới, vẻ mặt có chút cứng nhắc, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy hơi thấp thỏm, nhỏ giọng nói với Lạc Vân: "Đại cô nương... Thiếu gia có vẻ thi không được tốt, nhìn thần sắc kia có chút không ổn..."
Nghe nàng ta nói vậy, trong lòng Lạc Vân trầm xuống, nhưng mặt ngoài lại nở nụ cười chào đón: "Tốt rồi, rốt cuộc cũng đã thi xong, không nên suy nghĩ gì nữa. Hôm nay đệ đến phủ Thế tử ăn cơm tối đi, Thế tử đã lệnh đầu bếp làm mấy món đệ thích, có thể ở lại uống chút rượu để giải khuây."

Nàng không hỏi một câu về tình hình thi cử thế nào, chỉ hi vọng đệ đệ có thể cố gắng duy trì tâm thái bình thường.

Vốn cho rằng Quy Nhan sẽ bài xích việc nhập phủ, nàng đã nghĩ đến sẽ bảo đầu bếp đến lúc đó hãy mang rượu thịt đưa đến tiểu viện Tô gia.

Không ngờ rằng Quy Nhạn lại không hề phản bác, trông có vẻ cũng không bài xích việc nhập phủ.

Lạc Vân có chút bất ngờ, trong lòng càng trầm xuống, xem ra nó thi còn hỏng bét hơn dự đoán, đứa nhỏ này, sao trông có vẻ bất thường vậy!
Nhưng đợi về đến phủ Thế tử, không đợi thịt rượu bày ra, Quy Nhạn không thể chờ được nhỏ giọng nói với tỷ tỷ: 'Tỷ tỷ, tỷ đoán lần thi này đề là gì?"

Lạc Vân khẽ bật cười: "Ta đâu thể đoán được, đề thi rất hiếm gặp sao?"

Quy Nhạn đè nén kích động trong lòng, nhỏ giọng nói: "Phần văn chương không cần phải nói, tiên sinh bắt học thuộc cả rồi. Nhưng phần thời sự... đề thi chính là về chuyện ruộng đất thủy lợi!"

Lúc bài thi được mở ra, Quy Nhạn vạn vạn không nghĩ rằng lời nói lúc trò chuyện phiếm giữa tỷ phu vô dụng với hắn ta lại thật sự là đề thi lần này.

Mà điều kỳ lạ nhất chính là, đề muốn các thí sinh trần thuật lại trận lũ lụt hiện nay.

Quy Nhan lúc ấy đổ mồ hôi lạnh, lòng nghi ngờ tỷ phu vô dụng của mình ăn gan gấu mật báo, phái người trộm bài thi của quan chủ khảo, trộm tiết lộ đề cho hắn ta.
Thế nhưng sau khi hắn ta lau mồ hôi, hắn bình tĩnh trả lời. Một cách tự nhiên đem lời nói hôm đó của Hàn Lâm Phong, kế sách dùng guồng nước viết lên giấy.

Đương nhiên, hắn ta cũng rất muốn đâm chọt thời thế xấu xa, nhưng lại nhớ thời lời nói khẩn thiết của tỷ tỷ, thế là lại bỏ đi suy nghĩ, phải tuân theo quy củ.

Kỳ thật từ sau khi Thế tử nói với hắn ta chuyện lũ lụt ở huyện Ngạn, hắn ta không biết vô tình hay cố ý đã xem qua sách liên quan tới thủy lợi nông nghiệp, cho nên đối với phương diện này, hai mắt không còn tối mù nữa.

Cho nên so với những người đang lộ vẻ đau khổ, vò đầu bứt tai bên cạnh, Tô Quy Nhạn lại trả lời rất nhanh.

Tô Lạc Vân nghe được lời này, cũng nghĩ giống với đệ đệ, nghi ngờ Hàn Lâm Phong đã dùng thủ đoạn gì đó.

Hắn sẽ không cần phải phái người đi trộm đề thi, bởi vì chỉ cần đổi một thân y phục tối, chính hắn cũng có thể thực hiện việc phi pháp này.
Hàn Lâm Phong lúc này cũng nghe được phỏng đoán của tiểu cữu tử, không khỏi nhíu mày, hắn không có đi trộm đề thi, mà chỉ dựa vào tâm tính của quan chủ khảo, lớn mật suy đoán một chút, ai ngờ may mắn lại đoán trúng.

"Hôm đó ta chỉ muốn trò chuyện vài câu mới đệ về công vụ của mình, mặc dù có mang lại cho đệ chút cảm hứng, nhưng văn chương lại do đệ sáng tác, cùng với lời nói của ta, không liên quan nhiều."

Quy Nhan cẩn thận nhớ lại, đúng vậy, hôm đó Thế tử cũng chỉ là nói mấy lời rải rác, nhăng cuội mà thôi.

Có lẽ hắn thật sự là mèo mù đụng phải chuột chết, đoán trúng được đề thi.

Rốt cuộc cũng đã thi xong, lòng của thiếu niên cũng thả lỏng, thấy tỷ phu vô dụng này mấy ngày kể từ khi thành hôn, đối đãi với tỷ tỷ ngược lại rất tốt.

Tỷ tỷ từ sau khi vào phủ Thế tử, cặp má kia dường như trở nên bầu bĩnh hơn rất nhiều.
Mà quan hệ giữa hai người, tựa hồ cũng không bết bát như phán đoán của hắn ta. Ít nhất trong lúc Hàn Lâm Phong đây ăn cơm, luôn gắp mấy món tỷ tỷ thích ăn, đặt lên cái đĩa nhỏ trước mặt nàng.

Khóe miệng của tỷ tỷ không cẩn thận dính mỡ, hắn cũng nhanh chóng dùng khăn tay lau thay nàng.

Nhưng tỷ tỷ có vẻ không cảm kích cho lắm, có một lần còn không nhẹ không nặng đánh vào tay Thế tử gia một cái.

Mà tỷ phu vô dụng kia cũng không giận, bị đánh lại còn thích ý cười.

Mối quan hệ vi diệu này, dường như không khác gì đôi phu thê bình thường cả!

-------------------HẾT CHƯƠNG 51-------------------

Đọc truyện chữ Full