Tô Lạc Vân không có nói tiếp, thế nhưng tay điều phối hương liệu chậm lại. Nàng biết nguyên nhân thượng tướng quân mang ý chí sắt đá như thế.
Nếu như Vương hoàng hậu thật sự hại chết Huệ nương, như vậy công chúa và tướng quân quả nhiên là một đoạn nghiệt duyên, tuyệt đối không có cách nào làm lành được.
Nhưng mà Triệu Đống vẫn không có nói sự thật với nhi tử, đoạn tuyệt tình mẫu tử của Triệu Quy Bắc cùng Ngư Dương, hơn nữa cũng chỉ là muốn hòa ly, mà không phải hưu thê, theo Tô Lạc Vân, thật ra tướng quân vẫn nhớ tới tình cảm phu thê nhiều năm của hai người.
Hôm đó sau khi Hàn Dao đi, Tô Lạc Vân nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định tự mình đến phủ Phò mã một chuyến.
Mặc dù lúc ở Lương châu, Ngư Dương công chúa đã đã xé rách mặt mũi với nàng, tỏ ý muốn tuyệt giao. Nhưng Tô Lạc Vân lại nhớ đến ân tình của Ngư Dương công chúa.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tính ra, lúc trước mình có thể thoát khỏi phụ thân và kế mẫu, tự lập môn hộ mở cửa hàng hương liệu tự sống, đều là bởi vì gặp được vị quý nhân Ngư Dương công chúa này.
Mặc dù công chúa mang theo sự kiêu căng của hoàng gia, nhưng đối với con cái thương nhân ra vào trong phủ trạch nàng ấy lại rộng lượng cực kì, khi đó không chỉ thường xuyên giữ các nữ thương nhân bọn nàng ở lại mở tiệc mở mang hiểu biết, những chỗ có thể dìu dắt, cũng đều rất là hào phóng chỉ dạy.
Đây đều là những hành động tự nhiên của Ngư Dương, có lẽ chính nàng ấy đều không nhớ rõ, nhưng Lạc Vân lại rất cảm kích phần nhân tình này.
Về phần nhân tình này, Tô Lạc Vân cũng không đành lòng nhìn công chúa tuyệt thực mà chết.
Nhưng mà khi Tô Lạc Vân mang theo tôi tớ ngồi xe ngựa đến phủ Phò mã phủ, quản sự kia lại một mặt khổ sở nói: "Thái tử phi, công chúa nói ai cũng không gặp, cho dù Phò mã trở về, công chúa cũng không gặp..."
Lạc Vân vốn dĩ tưởng rằng lần này Ngư Dương tuyệt thực là đang dùng khổ nhục kế, muốn Triệu Đống hồi tâm chuyển ý, nhưng nghe quản sự nói như vậy, giống như là chui vào ngõ cụt.
Nghĩ đến đây, nàng cũng mặc kệ công chúa có muốn gặp nàng hay không, trực tiếp nói với quản sự, là tự nàng xông vào, mặc kệ chuyện của hắn.
Quản sự nào dám cản Thái tử phi, quý nhân khăng khăng muốn đến thăm hỏi công chúa, hắn cũng chỉ có thể dẫn đường.
Nhưng mà khi Tô Lạc Vân thật tận mắt thấy Ngư Dương công chúa, lại giật nảy mình.
Đừng nhìn bối phận của Ngư Dương là hoàng cô của Hàn Lâm Phong, kỳ thật chỉ là người đến trung niên mà thôi, tăng thêm ngày thường bảo dưỡng tỉ mỉ, nói không đến ba mươi đều có người tin.
Nhưng bây giờ, mái tóc đen nhánh ngày xưa của Ngư Dương đã bạc đi một nửa, trên mặt không có son phấn, cũng gầy đến tiều tụy.
"Công chúa, người... sao người thành ra như thế này?"
Ngư Dương công chúa trông thấy Thái tử phi hiện tại tới, cũng là sững sờ, vô ý thức muốn dùng ống tay áo che khuất khuôn mặt không có trang điểm của mình, thế nhưng bàn tay giơ đến một nửa, lại cảm thấy phí công, cứ thế từ bỏ, đờ đẫn nói: "Ngươi là cố ý đến xem chuyện nực cười của ta sao?"
Tô Lạc Vân có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt với nàng, lạnh lùng nói: "Thế gian này ngoại trừ nam nhân có thể khiến người làm trời làm đất ra, chẳng lẽ không còn chỗ đáng quý nào khác? Người cũng thấy sau khi chiến loạn, dân chúng có bán nhi tử bán nữ nhi, chỉ cầu còn sống thôi. Coi như tướng quân hòa ly với người, người cũng hẳn là cố gắng vực dậy, sao có thể cam chịu sa ngã như thế, còn muốn tuyệt thực để tỏ rõ? Người đây là làm cho ai nhìn? Thật sự nên ném người vào ở trong đám lưu dân, để người trải nghiệm một chút, còn sống có đôi khi là chuyện xa xỉ cỡ nào!"
Nếu không phải là nam nhân mình thành Thái tử, Tô Lạc Vân thật đúng là không dám có gan mắng vị hoàng cô này như thế.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thế nhưng những lời này, kỳ thật giấu ở trong nội tâm nàng thật lâu rồi.
Tối thiểu nhất, sau này coi như nàng bị Hàn Lâm Phong vứt bỏ, cũng tuyệt đối sẽ không đòi chết đòi sống.
Tình cảm chóng nở chớm tàn một trận, buồn bã là điều nhất định.
Nhưng càng như vậy, nàng cũng càng phải sống ra dáng một con người, tựa như nàng nói, người tới thế gian này một lần không dễ dàng, sao có thể xem thường rồi từ bỏ? Niềm tin như vậy, cũng là một trong những niềm tin ủng hộ nàng sống qua khoảng thời gian đen tối kia.
Bị tiểu thương nhân bán hương liệu trong phủ thượng ngày trước đổ ập xuống mắng một trận, ứng đầu tiên của Ngư Dương công chúa phản đương nhiên là không thể nhịn, giãy dụa muốn ngồi dậy, thế nhưng là hai ngày nay nàng không có ăn cái gì, thân thể thực tế yếu ớt cực kì.
Lạc Vân sớm đã ra lệnh cho quản sự phủ Phò mã chuẩn bị cháo loãng, lúc này nàng nhận lấy bát cháo, bưng cho Ngư Dương: "Uống cái này đi, mới có sức lực mắng chửi người!"
Ngư Dương công chúa muốn nói không uống, lại bị Tô Lạc Vân kề bát lên miệng, kết quả nghe thấy mùi cháo nấu chín, nàng nhịn không được uống một hớp lớn.
Lúc này Lạc Vân đưa một đũa thức ăn kèm với cháo đến, ăn một miếng dưa muối ngâm chua có thể dậy cảm giác thèm ăn.
Đời này Ngư Dương chưa từng ăn một bát cháo nào chật vật như vậy, đợi nàng đã ăn xong, Lạc Vân lại tự mình dùng khăn ướt giúp nàng lau miệng.
Ngư Dương ngây ngốc nhìn tiểu nữ tử nói năng dữ dằn, nhưng có hành vi dịu dàng này, hốc mắt trong bất tri bất giác đã ướt, nàng trầm thấp hỏi Lạc Vân: "Có phải ngươi cũng cảm thấy sự cố chấp của ta năm đó sai rồi hay không?"
Bây giờ Lạc Vân không cần kiêng kị thân phận của công chúa nữa, nói chuyện cũng rất thẳng thắng: "Mặc dù ta chưa từng hiểu rõ tình huống lúc đó, thế nhưng cũng có thể cảm nhận được nỗi khó xử của Triệu tướng quân cùng Huệ nương, người cũng biết lão nhị của Phương gia so với người, cũng là chỉ có hơn chứ không kém. Người cũng đã nhìn thấy lúc trước Phương Nhị gây khó xử cho ta, người chung quanh thừa cơ hãm hại ta rồi đấy? Bây giờ người còn hỏi đúng sai, hiển nhiên là vẫn chưa chịu đủ khổ sở trong đó."
Ngư Dương xem như nhìn ra sự ác miệng của nữ gian thương này, chỉ cả giận nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi đang an ủi ta!"
Lạc Vân lại đút cho nàng uống chút nước, sau đó nói: "Chuyện trên thế gian đều là có nhân quả. Chấp niệm khi đó của người tạo thành kết quả bây giờ, đương nhiên phải thản nhiên đón nhận. Người chết đói như vậy, chẳng lẽ muốn để lại tội danh phụ bạc, ngược đãi thê tử đến chết cho tướng quân sao? Ta không phải đến an ủi người, là không cho người tiếp tục trồng xuống hậu quả xấu, lại tiếp tục hối tiếc không kịp."
Ngư Dương nghe hiểu ý của Lạc Vân, cũng biết lời nói cay nghiệt của nàng bây giờ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Công chúa đẩy chén trà ra, thấp giọng nói: "Mẫu thân của ta thành phế hậu, muốn gặp bà ấy một lần cũng không thể. Phụ hoàng hận Triệu Đống lúc trước không thể tới hộ giá kịp lúc, cũng không chịu gặp ta. Đệ đệ ruột duy nhất cũng bởi vì mưu phản mà bị giam cầm. Bằng hữu cũ trong kinh thành chỉ sợ tránh ta không kịp. Ngay cả người bên gối ngày xưa của ta đều mắng ta là độc phụ rắn rết, không cho Quy Bắc tới gặp ta. Bây giờ ta, thối không ngửi được, ngay cả chính ta đều chán ghét chính mình. Lúc trước ta đối với ngươi như vậy, vì sao ngươi còn muốn đến?"
Lạc Vân thản nhiên nói: "Ân oán của người và thượng tướng quân, là chuyện của các người, có liên quan gì đến ta? Ta chỉ biết vào lúc ta bất lực nhất, là người dẫn dắt ta, cho ta và đệ đệ tiền vốn để tự lập. Đại ân đó, suốt đời khó quên. Công chúa trong mắt ta, vẫn sống tự tại, cũng không phải dáng vẻ tinh thần sa sút như hiện tại."
Nghe lời Lạc Vân nói, công chúa vẫn luôn chìm trong bất lực trong mấy ngày qua rốt cục nghẹn ngào ôm lấy bả vai Lạc Vân khóc ra tiếng hư một đứa trẻ bất lực.
Từ trong miệng của Ngư Dương công chúa, Lạc Vân cũng rốt cuộc biết được lúc trước Đông Bình vương nói gì với Phò mã gia.
Chắc là Đông Bình vương tìm được bà đỡ đỡ đẻ cho Huệ nương năm đó, từ trong miệng của bà ta biết được, năm đó Huệ nương khó sinh cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là hoàng hậu bày mưu cho bà đỡ trong phủ tướng quân, bỏ thứ gì đó vào đồ ăn của Huệ nương, khiến Huệ nương xuất hiện dấu hiệu sinh non, kết quả sinh ra Quy Bắc, rồi băng huyết mà chết. Thế là Đông Bình vương lại tìm tới ma ma trong cung đã giao thiệp với bà đỡ, rồi xác nhận lại bản án năm xưa."
Trong lúc vô tình Đông Bình vương biết được chuyện cũ năm xưa này, liền tìm được bà đỡ lúc trước viết ra lời khai, lại tìm được ma ma kia, cùng nhau đưa đến trước mắt Triệu Đống.
Triệu Đống đương nhiên là nhận ra bà đỡ kia, nghe bà ta nói như thế, lập tức nhớ tới quá khứ chôn sâu trong lòng —— nếu như hắn nhớ không lầm, lúc trước hình như Huệ nương từng nhắc qua, nói này bà đỡ là Ngư Dương giúp nàng tìm được.
Lúc trước hắn không thể chấp nhận được chuyện thê tử thân thể khoẻ mạnh sao đột nhiên lại khó sinh?
Lúc ấy cũng có người đồn, nhưng là tuân theo tôn kính đối với đế hậu, Triệu Đống cũng không có tin tưởng.
Nhưng bây giờ Vương hoàng hậu có thể làm ra chuyện ác như cưỡng ép bệ hạ bức thoái vị, tàn sát dòng dõi hoàng gia, lúc này lại có người nhắc đến đoạn chuyện cũ này, Triệu Đống không khỏi quan tâm.
Đợi đến lúc hắn nhìn thấy bà đỡ năm đó than thở khóc lóc nói chuyện cũ rằng mình bị ép buộc, không khỏi tức sùi bọt mép, một cước đạp bà đỡ kia choáng váng, sau đó hùng hổ tiến đánh hành cung được Vương hoàng hậu kiểm soát.
Nếu không phải Hàn Lâm Phong kịp thời đuổi tới, đánh một trận cho hắn tỉnh táo. Chỉ sợ lúc ấy hắn sẽ giết tướng bước vào, đợi sau khi thẩm vấn sẽ một đao đâm chết Vương hoàng hậu.
Sau khi Lạc Vân nghe những chuyện này, thấp giọng hỏi: "Vậy sau này tướng quân có gặp mẫu thân người hay không, có hỏi được gì hay không?"
Ngư Dương thở dài một hơi, nói: "Hắn gặp rồi, thế nhưng mẫu hậu không thừa nhận. Nhưng mà Triệu Đống nói không quan trọng, lúc trước mẫu hậu làm ra chuyện này, chính là suy tính cho ta, bây giờ chết cũng không thừa nhận đương nhiên cũng là hi vọng xa vời để hắn còn cần ta. Bây giờ người đã qua đời, thẩm vấn ra chân tướng cũng trễ. Hiện tại hắn chỉ cầu hòa ly với ta, sinh tử không còn gặp nhau..."
Lúc nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Ngư Dương đều là nhàn nhạt, dường như đang kể lại chuyện cũ của người khác.
Sau đó, nàng thê lương nói: "Thật ra bà đỡ kia đúng là ta giới thiệu cho Huệ nương. Lúc ấy Triệu Đống ở bên ngoài chinh chiến, Huệ nương một mình ở trong kinh thành lo liệu chuyện nhà, lúc ta và nàng ấy gặp nhau tại bữa tiệc trà, cũng sẽ cùng nhau trò chuyện. Đúng lúc con dâu thứ hai của phủ Tuấn quốc công sinh nở không thuận, được chính bà đỡ này đỡ đẻ. Thế là ta nói với Huệ nương, kêu nàng ấy mời người giỏi đến trong phủ, để cho an ổn. Lúc ấy ta cho là mình giúp được Huệ nương, thế nhưng là không nghĩ tới... Mẫu hậu lại làm ra chuyện thế này. Cho dù ta lập tức chết đi cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Huệ nương. Nếu Quy Bắc biết được, sẽ hận ta như thế nào? Ngươi nói, ta sống còn có ý nghĩa gì?"
Nỗi khổ sở trong cuộc đời nàng tới quá muộn, giống như là góp nhặt đã lâu, đánh ập tới không có chút báo trước.
Bây giờ phụ mẫu, phu quân, thậm chí hài tử chính mình một tay nuôi lớn cũng không còn là chỗ dựa của nàng, bản thân nàng cũng là mờ mịt khốn đốn nhiều ngày.
Hôm nay Tô Lạc Vân đến đây, ngược lại để Ngư Dương có con đường thổ lộ, mới khóc thấu một trận, cả người cũng giống như bị móc rỗng, rồi có thể bình tĩnh nói chuyện.
Lạc Vân không thể nào khuyên giải đối với ân oán của đôi phu thê này, chỉ có thể nói Ngư Dương tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, đồng thời kêu lang trung mình mang tới bắt mạch cho Ngư Dương, nhìn xem có chỗ nào cần điều tiết.
Ai nghĩ đến sau khi lang trung xem mạch xong, hơi kinh ngạc mà nhìn công chúa, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Xin hỏi công chúa, mấy tháng này quý thủy chuẩn không?"
*quý thủy: kinh nguyệt
Công chúa cười khổ một tiếng: "Tuổi tác này của ta, chắc là muốn tới lúc khô kiệt, mấy tháng này lại có quá nhiều chuyện phiền lòng, vẫn chưa từng tới..."
Lang trung cân nhắc ngôn ngữ một chút, cảm thấy mình không cần nói hai chữ "chúc mừng" nữa, chỉ nói ngay vào điểm chính: "Công chúa, nhìn mạch tượng này của người, dường như là có tin vui, hơn nữa tháng thai còn rất lớn, trước mắt chắc khoảng bốn tháng đi..."
Vừa nói xong, Ngư Dương đều trợn tròn mắt, tự nhủ: "Không thể nào, ta từng uống nước lạc hồng hoa, làm sao có thể còn mang thai?"
Lang trung lại cẩn thận hỏi công chúa thói quen uống thuốc gần đây của nàng, lại bắt mạch một phen lần nữa, cuối cùng chắc chắn nói: "Nếu người cũng uống thuốc điều hoà thân thể của Thái tử phi, thì đúng rồi, cũng là cơ thể của người tốt, trẻ hơn so với phụ nhân cùng tuổi, sau khi điều dưỡng, người liền mang thai... nếu người không muốn, dùng thuốc uống để bỏ đi, thế nhưng là sẽ làm bị thương chút căn cơ, nhưng mà tuổi này của người nếu sinh con đích thật là có chút mạo hiểm."
Ngư Dương ngây ngốc che bụng của mình, trên mặt chậm rãi hiển lên sợ hãi lẫn vui mừng: "Sao ta lại không muốn? Đây là con của ta..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tóc Mây Thêm Hương
Chương 119
Chương 119