Về phần chọn lựa đồ vật, Tông hoàng hậu cũng sẽ thỉnh thoảng hỏi ý kiến của thái tử phi.
Chút chi tiết ấy tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt của đám người kia, cũng khiến cho trong lòng bọn họ kinh ngạc cực kỳ. Không nghĩ tới một nữ tử thương nhân không có bối cảnh gì thế mà sống rất thuận buồm xuôi gió, thoải mái dễ chịu trong đám người hoàng gia, một cách thành thạo điêu luyện!
Lần này, trước kia đám người tự âm thầm khinh bỉ vị thái tử phi này, bây giờ lúc nhìn về phía nàng, cảm thấy nữ tử này thật không đơn giản, phức tạp khó thăm dò.
Nhưng mà chính Lạc Vân lại không có cảm giác như vậy, lúc Hàn Dao mô phỏng lại đánh giá của phu nhân khác với nàng, chính Lạc Vân cười trước: "Ta nào có quái dị như lời các nàng ta nói, hơn nữa muội cũng không phải không biết ta có bản lĩnh gì, chẳng qua là trốn ở sau lưng hoàng huynh muội cáo mượn oai hùm thôi."
Hàn Dao vừa loay hoay với đồ chơi đôi giày đầu hổ và trống bỏi nàng mang tới, vừa nhẹ nhàng nói: "Muội nghe cũng muốn cười, các nàng không hiểu rõ tẩu tẩu là người thế nào, chỉ biết đoán mò... nhưng mà muội nghe nói, Phương Nhị kia gần đây lại lén phụ thân nàng ta trở về kinh thành, còn đến Doãn Hiếu vương phủ làm ầm lên đòi gặp nhi tử, muốn ôm tiểu thế tử về đấy.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Có lẽ là thất bại ở chỗ Hàn Lâm Phong, cho nên tình mẫu tử của Phương Cẩm Thư dường như ùa về một chút, khóc rống một trận, làm cho Doãn Hiếu vương gia cũng khó dứt ra.
Rõ ràng Doãn Hiếu vương gia nhận được nhờ vả của Thái Thượng Hoàng, thay thế chăm sóc cho tiểu hoàng tử, kết quả bị Phương Nhị làm ầm lên như thế, ngược lại giống như hắn cướp đứa bé đi, hại mẫu tử người khác chia ly. Cuối cùng không có cách nào khác, đứa bé kia vẫn là để Phương Nhị ôm về.
Nhưng chuyện này, Thái Thượng Hoàng cũng quản không được, mấy ngày nay Thái Thượng Hoàng quá cố chấp, thái giám đút ăn hồi lâu, mới có thể miễn cưỡng rót vào chút nước canh.
Tuổi lớn chút đều hiểu, Thái Thượng Hoàng đây là tuổi thọ đã đến, cho nên mấy ngày nay bệ hạ đều là mang theo mấy trọng thần tự mình phụng dưỡng bên giường Thái Thượng Hoàng.
Ngoại trừ lòng hiếu thảo của vãn bối ra, Hàn Nghị làm như vậy cũng là cho quần thần nhìn.
Dù sao hắn không phải là con cháu chính thống của Thái Thượng Hoàng, lại là được nhường ngôi mới có được hoàng vị, nếu mặc cho Thái Thượng Hoàng tắt thở trong im hơi lặng tiếng, truyền đi rất khó nghe.
Nhưng bây giờ hắn ăn mặc xốc xệch, y phục mặt mày bẩn thỉu, không lên triều, mang theo quần thần canh giữ một ngày ba bữa của Thái Thượng Hoàng, tất cả mọi người có thể trông thấy.
Tuổi thọ đã đến, đến lúc đó băng hà rồi, cũng coi như ra đi được rõ ràng.
Cứ như vậy, bên trong tẩm thất của Thái Thượng Hoàng vang lên trừng trận tiếng nức nở, từ sau khi thoái vị Thái Thượng Hoàng vẫn luôn sầu não uất ức cuối cùng cũng trút một hơi cuối cùng.
Cùng với một tiếng hô to "Thái Thượng Hoàng Băng Hà!" của thái giám, tiếng khóc thút thít vốn nhỏ lập tức biến thành tiếng kêu tang thương, toàn bộ Đại Ngụy bước vào kỳ để tang, giữ đạo hiếu ba tháng vì Thái Thượng Hoàng, cấm thành thân, cấm ăn chơi múa hát hưởng lạc.
Nhưng mà cùng lúc đó, chẳng biết tại sao, dân gian vẫn có lời đồn đại rằng cha con Hàn Nghị cướp đoạt chính quyền mưu hại Thái Thượng Hoàng.
Đây vốn là lời đồn vô căn cứ, thế nhưng bởi vì gần đây Bệ hạ thực hiện chính sách quân điền mới, lại tra ra không ít cường hào trước kia khai thiếu ruộng tư, tịch thu không ít đất đai, sau đó còn đưa một số người chống lại luật mới vào ngục.
Vào lúc này, cha con Tân hoàng đế đắc tội với rất nhiều quyền quý trong triều, những lời đồn này như đổ thêm dầu vào lửa, càng ngày càng nghiêm trọng, trong lúc nhất thời diễn dịch ra rất nhiều phiên bản.
Chỉ là loại tin đồn này không có căn cứ, cũng không dễ truy cứu, nếu thật là bắt người đến hỏi tội, ngược lại càng giống càng che càng lộ.
Hàn Nghị cũng biết, một người ở vị trí cao làm đại sự lập nghiệp lớn, làm sao có thể không có một vài danh tiếng xấu? Trước mắt quan trọng nhất chính là để cho nông dân không ruộng có được đất đai, khiến quốc khố đẫy đà lên.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đám lão bách tính chỉ cần trên người có y phục, trong chén có cơm, có thể nuôi thê tử con cái phụ mẫu thật tốt, làm sao có thể quan tâ m đến bí mật trong hoàng cung?
Những lời đồn kia, chính là có người mưu toan lấy trứng chọi đá, làm ra một chút mánh khóe mà thôi.
Nhưng Thái Thượng Hoàng băng hà, cũng phải nhập thổ mới được an nghỉ, ngay lúc bàn bạc cách thức đưa tang, dựa theo ý của Hàn Nghị, không thể quá keo kiệt, nhưng cũng không thể hoàn toàn rập khuôn theo cách thức mà trước kia khi Ngụy Huệ đế còn sống đặt ra cho mình.
Vị Thái Thượng Hoàng này khi còn sống nghiện các lăng mộ hình tròn, chỉ riêng phần mộ thôi mà đã tu sửa mấy cái, về phần quy định linh cữu mai táng và lễ nghi bồi táng cũng vô cùng chi tiết.
Chỉ là nghi thức nhập thổ hoành tráng như vậy cũng phải cần đốt bạc.
Khi Hàn Nghị nhìn thấy Lễ bộ dâng lên số tiền ước tính, lập tức khoát tay áo, số bạc này quá nhiều, chờ Thái Thượng Hoàng được chôn cất xong, toàn bộ con dân Đại Ngụy phải không ăn không uống đấy.
Trước đó, hôn lễ của Nhị nhi tử được giản lược toàn bộ, thậm chí không bằng cả một phú hào. Bây giờ giảm bớt tang lễ của Thái Thượng Hoàng, vốn cũng hợp tình hợp lý.
Thế nhưng lúc này lại có lão thần muốn gây chuyện bắt đầu khóc tang ở đại điện, bởi vì chuyện bệ hạ muốn giản lược tang lễ, luôn mồm hô hào Thái Thượng Hoàng chết không nhắm mắt, di ngôn của thái thượng hoàng cũng không được người khác làm theo.
Là đám lão thần bọn hắn vô năng, khẩn cầu bệ hạ ban cho cái chết, để bọn hắn theo Thái Thượng Hoàng đi thôi.
Đám lão già này là đám nhân tài kiệt xuất ỷ già lên mặt, cũng không nói Thái Thượng Hoàng xa hoa lãng phí, chỉ nói lão nhân gia không nên đi sớm như vậy, vứt bỏ con dân Đại Ngụy ở lại, để đám người trung thành tuyệt đối như bọn hắn phải đi đâu về đâu.
Hoàng đế Hàn Nghị ngồi trên cao nhìn toàn bộ quá trình, khuôn mặt đen lại.
Nhóm lão già này mỗi một người đều là bộ xương cốt lỏng lẻo bám lấy túi da, nếu Hàn Nghị cao giọng mắng bọn hắn, cũng sợ không cẩn thận dọa chết một người; những người này cũng toàn dùng danh nghĩa công thần, từng người từng người như thoi thóp, gi.ết ch.ết cũng không có chỗ tốt, thật sự là làm hoàng đế cũng không trêu chọc nổi.
Dù sao lúc thi cốt của Thái Thượng Hoàng chưa lạnh, lại truyền ra chuyện giết hết lão thần, Hàn Nghị có khác gì kẻ gian soán quyền đoạt vị?
Nhưng nếu là nghe theo bọn hắn, xử lý tang lễ một cách phung phí, thực tế quốc khố không bỏ được bao nhiêu tiền đó, cũng không thể tham ô ngân lượng phát triển của đất nước?
Đến lúc hai nhi tử mang thê tử bồi tiếp phụ hoàng dùng bữa, trong lòng Hàn Nghị cũng chưa được thông.
Lạc Vân nghe xong lại không cảm thấy đây là chuyện đáng buồn, nàng chỉ nói nhàn nhạt: "Cho dù chuyện này xảy ra ở trong dân gian, tang lễ của người lớn cũng không được giản lược, nếu không nhi nữ sẽ bị mắng là bất hiếu. Nhưng mà cũng không phải nhà ai cũng đều có thể làm cho long trọng, nhưng người nghèo cũng tự có cách. Con nhớ hai năm mình sống nơi thôn quê kia, trong thôn có tú tài hộ nghèo có mẫu thân mất, khổ vì trong nhà tiền bạc không đủ, chỉ có thể mặt dạn mày dày gõ cửa nhà người ta, để trong thôn cho xin một ít tiền, góp lại mua một chiếc quan tài mỏng, chuẩn bị tang lễ..."
Nói đến đây, Hàn Nghị cùng Hàn Lâm Phong đều là dừng lại, liếc nhìn nhau.
Mà vừa mới tân hôn như Hàn Tiêu nghe lại chau mày: "Tỷ nói cách đó đều là cách là của người nghèo kiết hủ lậu, bây giờ tang lễ của Thái Thượng Hoàng, phụ hoàng đệ còn có thể xin tiền của người khác?"
Hàn Lâm Phong chậm rãi nói: "Chuyện này có cái gì không thể? Bây giờ quốc khố trống rỗng, hoàn toàn cần quần thần ra chút sức lực nha..."
Hàn Nghị cũng ngầm hiểu, lông mày dãn ra nói: "Như vậy việc này, trẫm liền giao cho con làm."
Kết quả xế chiều hôm đó, quan lại Hộ bộ liền bị thái tử Hàn Lâm Phong chia làm mấy đội xuất phát, đầu tiên là chạy thẳng đến cửa phủ thượng của vị lão thần khóc tang ghê gớm nhất kia, sau đó giơ chứng từ giấy vay nợ bệ hạ ký nói, bệ hạ cực kỳ hiếu thuận, chuẩn bị thuận theo chư vị, tổ chức tang lễ long trọng cho Thái Thượng Hoàng, chỉ là khổ vì quốc khố không có tiền, chỉ có thể mượn chư vị ái khanh trước một chút, đợi bệ hạ phong quang kiếm lại được, sẽ từ từ trả lại.
Những lão thần tử này nghe xong đều trợn mắt, nói mình sống đến tuổi này, cho tới bây giờ chưa thấy qua đường đường là vua của một nước mà đi vay tiền thần tử!
Quan lại dẫn đầu cười bồi nói: "May mà các lão trường thọ, chẳng phải hôm nay người được mở mang tầm mắt sao? Bệ hạ chúng ta thương cảm các vị thần tử có thể sẽ không nổi bạc, nói không có bạc sẵn, thì dùng ruộng đồng nhà cửa góp vào cũng được, tóm lại có thể góp đủ bạc!"
Sau khi nói xong, hắn phất tay gọi tiểu sử sau lưng lớn tiếng đọc lên giá trị ruộng đất tài sản của những lão thần này là bao nhiêu.
Không phải muốn thể hiện lòng trung thành với người đã chết sao? Sao từng người chỉ muốn đưa cái mặt già ra là được? Tối thiểu phải móc ra vàng ròng bạc trắng, phòng ốc ruộng đất mới có thể biểu hiện chính mình là người trung thành chứ?
Mấy lão thần này trước kia từng bị chịu đói trong đại điện, cũng rõ ràng tân đế có chút chợ búa vô lại, thế nhưng là hoàn toàn không nghĩ tới, có thể dùng danh nghĩa gom góp phí mai táng chung với Bệ hạ, quang minh chính đại đến phủ thượng ăn cướp!
Các lão thần tất nhiên là không làm, trừng mắt nói tuyệt đối không giao ra ruộng đất khế nhà.
Kết quả bệ hạ vứt bỏ mặt mũi nói thẳng trên đại điện: "Trước kia trẫm còn vui mừng thay Thái Thượng Hoàng, có đám lão thần tử trung thành tuyệt đối như các ngươi. Không ngờ tới lúc có chuyện, từng người từng người chỉ nói ngoài miệng, chẳng hề bỏ ra được chút nào. Gia sản của các ngươi nhiều vô kể, không phải đều là Thái Thượng Hoàng ân thưởng? Bây giờ các ngươi nhẫn tâm nhìn Thái Thượng Hoàng hạ táng một cách tồi tàn sao? Khoản tiền mượn mai táng này chính là kính chiếu yêu, nhìn xem các ngươi ai là trung thần giả! Ngày mai trẫm liền dán danh bảng vàng, dán hết tên của các người đám giả trung thần này lên, nếu bệ hạ dưới cửu tuyền có biết, cũng không buông tha cho đám keo kiệt các ngươi!"
Lúc này, Lỗ quốc công và các thế gia khác lại đứng ra ba phải, tỏ ra là đã hiểu nỗi khổ quốc khố trống rỗng bây giờ. Mà luật định chi tiết về tang lễ của Thái Thượng Hoàng thật sự là quá xa xỉ. Khi đó quốc khố Ngụy triều vẫn không hề trống rỗng giống như bây giờ.
Nếu Thái Thượng Hoàng dưới suối vàng có biết chuyện mai táng làm lớn như thế, trong lòng cũng sẽ không vui, cho nên vẫn là muốn bệ hạ lượng sức mà làm, không thể tổ chức rầm rộ.
Thế nhưng lòng hiếu thảo của Bệ hạ một khi đã trào dâng thì không dễ gì kìm nén được, một khi Hoàng thượng đã mở miệng, không cắn được chút thịt, sao có thể khiến cho người ta sợ?
Cuối cùng Hàn Lâm Phong phụ trách quan lại Hộ bộ, vẫn là kiếm được một khoản từ mấy vị thế gia đại thần, tang lễ này cũng coi như có tiền bạc, cũng có được chút ít thể diện.
Những thần tử có xuất thân hơi thấp thì từ đầu tới đuôi đều không có liên quan, thế nhưng cũng nhìn ra bệ hạ bây giờ, nhất là thái tử, quả nhiên là nhân vật không quan tâm đến bất cứ thứ gì, lúc xử lý mấy tên lão thần cậy già lên mặt như vậy, thật đúng là thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.
Sau khi bãi triều, trên đường đi Lý Quy Điền nói với nhi tử, hắn làm quan lâu như vậy, bầu trời cuối cùng là có chút chút sáng lên rồi. Chỉ là lo lắng tân đế đơn phương khó làm, đắc tội hết với các thế gia, không biết con đường chính trị về sau có thể mở rộng thông suốt hay không.
Giống với nỗi lo lắng của Lý Quy Điền, tiếng nói phản đối Tân đế của đám thế gia sóng sau cao hơn sóng trước.
Học viện Thế gia mở ra nhiều vô số, rất nhiều học tử trẻ tuổi cũng là xuất thân thế gia, chủ đạo dẫn dắt dư luận, bây giờ rất nhiều người trong học viện thảo luận chính sách mới dao động nền tảng của đất nước.
Nhưng mà, đẩy làn sóng phản đối này đến điểm cao nhất, lại là một chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện này vừa vặn xảy ra ở Phong Châu nơi Tô Quy Nhạn mới nhậm chức. Bởi vì trước đó thân quyến của Tông hoàng hậu vẫn luôn không được phong thưởng, cho nên Lạc Vân khuyên Hàn Lâm Phong có thể hoãn một chút, tạm thời đừng phong thưởng cho thân thích trong nhà.
Hàn Lâm Phong chỉ là dựa theo lý lịch của Quy Nhạn, hơi nâng hắn lên một chút, điều đến phủ doãn Phong Châu hơi gần Kinh thành.
Dù sao làm tỷ phu cũng hi vọng rèn luyện tiểu cữu tử, đi từ huyện thừa đến phủ doãn, từng bước từng bước một, tương lai có thể làm được việc lớn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tóc Mây Thêm Hương
Chương 131
Chương 131