DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 60



Chương 60
“Anh như vậy không phải là đang làm khổ cơ thể mình sao? Nhân dịp trở về thì anh nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.


Cố Văn dường như không quan tâm nhiều đến cơ thể của mình, nếu không phải là làm việc đến tận đêm khuya thì cũng là đi công tác đến đêm muộn, rõ ràng là đang khiến cơ thể kiệt sức.

“Không ngờ mợ chủ nhỏ của tôi lại suy nghĩ chu đáo như vậy.

” Một câu mợ chủ nhỏ của anh làm cho mặt Mộc Mai ửng đỏ.


Sau khi ăn cơm xong, Mộc Mai mạnh mẽ yêu cầu Cố Văn ở nhà nghỉ ngơi nhưng Cố Văn lại khăng khăng làm theo ý mình, đưa Mộc Mai đi cửa hàng bách hóa.

“Cô Mai?”
Khi Mộc Mai đang đẩy Cố Văn đi dạo thì ở phía sau giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vọng lên.

Hai người quay đầu lại, Mộc Mai mới nhận ra người đàn ông này là Mạc Văn, người đã cứu mạng mình trước đây.

“Hóa ra đúng là cô, tôi còn tưởng rằng tôi nhận nhầm người.

” Mạc Văn bước đến bên cạnh Mộc Mai, cúi xuống nhìn Cố Văn một cái.

Sau khi Cố Văn nhìn rõ người đàn ông này, lông mày anh nhíu chặt lại, †rong mắt anh tóe ra một ánh nhìn lạnh lùng, mọi đường nét trên mặt dường như đang cảnh cáo người đàn ông này không được đến gần Mộc Mai.

“Văn, trước đây khi em và chị An ra ngoài mua đồ suýt chút nữa đã bị một chiếc xe đụng phải, là anh Mạc đây đã cứu em, nói cho cùng thì em vẫn chưa cảm ơn anh Mạc cẩn thận.


Nụ cười ấm áp trên khuôn mặt của Mộc Mai khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

“Chuyện này là chuyện bình thường không đáng nhắc đến, nếu như cô Mộc thực sự muốn báo đáp chi bằng hôm nay mời tôi ăn cơm.

” Mạc Văn nhìn về phía Mộc Mai, trong ánh mắt dường như có ý khác.


“Không có thời gian.

” Không đợi Mộc Mai trả lời, Cố Văn đã trực tiếp từ chối nói.

Mộc Mai nghe thế lời từ chối của Cố Văn, không thể không sững sờ: “Sao vậy?”
“Anh mệt rồi.

” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mộc Mai nghe xong thì cười đầy bất lực, Cố Văn nên nghỉ ngơi thật tốt.

Mộc Mai nhìn Mạc Văn, ánh mắt có chút áy náy: “Xin lỗi anh Mạc, cơ thể chồng tôi không khỏe nên tôi đưa anh ấy về nghỉ ngơi trước…”
“Tại sao khi gặp tôi thì lại thấy không khỏe? Rốt cuộc là cơ thể anh Cố không khỏe hay là sau khi gặp tôi mới không khỏe?” Mạc Văn nói thẳng, tiến lại gần như thể muốn thúc ép Cố Văn nói ra sự thật.

“Thân thể khỏe hay không đương nhiên là có liên quan đến người gặp phải, không ngờ anh đây vẫn còn tự hiểu được.

” Cố Văn cũng không chịu yếu thế, trực tiếp tức giận nói lại.

Mộc Mai: “.

.


” Mùi khói thuốc súng nồng nặc.

Mộc Mai không khỏi có chút lo lắng, nếu như tiếp tục như vậy sợ rằng hai người họ sẽ đánh nhau.

“Xin lỗi anh Mạc, chồng tôi vừa đi công tác về, vì chênh lệch múi giờ nên vần chưa quen, tôi sẽ chiêu đãi anh Mạc sau.

” Mộc Mai nói lời xin lỗi lần nữa.

“Cô Mộc không cần khách sáo, tôi sẽ ở lại Hà Thành một thời gian dài nên chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau.


Trong ánh mắt Mạc Văn có chút ẩn ý, rồi ánh mắt nhìn vào khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Văn, bất giác nở một nụ cười đắc ý.

“Mộc Mai, ví của anh đâu?” Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Cố Văn đột nhiên nói, Mộc Mai nhìn vào tay người đàn ông quả nhiên phát hiện ra không thấy ví của anh.




Đọc truyện chữ Full