DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 120



“Cảm ơn viện trưởng Trương.”
“Vậy tôi không quấy rây nữa, có việc gì thì gọi tôi.”
Mộc Mai lập tức bước tới năm tay mẹ: “Mẹ có nghe thấy con nói chuyện hay không, còn là Mộc Mai, con gái mẹ đây.”
Mộc Mai nói xong thì hốc mắt đỏ hồng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
“Mai đừng gấp em, cứ từ từ, mẹ có thể nghe em nói mà.” Cố Văn an ủi.
Đột nhiên ngón tay của Lý Thiên Mỹ lại bỗng nhúc nhích.

Cô liền sững sờ, nhìn tay mẹ lại nhúc nhích lần nữa thì gào lên: “Mẹ, mẹ nghe con nói không.

Mẹ nghe được phải không?”
Mộc Mai kích động hô lên nhưng người trên giường lại không có động tĩnh gì.
Viện trưởng Trương cau mày rồi nhìn về Cố Văn: “Anh Văn, vừa rồi là vì nghe được giọng của anh nên bệnh nhân mới có phản ứng vậy, anh có thể gọi thêm mấy tiếng không?”
Cố Văn hiểu, liền nói: ‘Mẹ, con là chồng của Mộc Mai, là con rể của mẹ.
Nếu mẹ nghe thấy thì tay mẹ cử động một chút có được không? Gần đây Mộc Mai vì mẹ mà cơm ăn không ngon, ngủ không đủ giấc, mẹ có thể nhanh chóng tỉnh lại không.

Hôn lễ của bọn con mà mẹ không tham gia, mẹ không tiếc sao?” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Quả nhiên Cố Văn nói xong thì ngón tay bà lại nhúc nhích, chỉ số trên máy cũng có thay đổi rõ ràng.
Mộc Mai nhìn con số tăng lên rồi nhìn viện trưởng Trương: “Chuyện này là sao?”
Viện trưởng Trương thấy thế lập tức nhắc nhở: “Đừng có ngừng, mẹ của cô đã có dấu hiệu tỉnh rồi.”
Cố Văn và Mộc Mai năm bắt cơ hội, túc trực bên giường của bà nói chuyện.

Thời gian không phụ lòng người, mẹ của Mộc Mai cuối cùng cũng tỉnh.

Mộc Mai kích động khóc lên: “Mẹ… mẹ tỉnh rồi.”
Thấy con gái mình đang khóc, Lý Thiên Mỹ vươn tay xoa tóc cô: “Mai…
sao..

con khóc?”
Vì đã lâu không nói, giọng của bà đều khàn khàn, miệng giống như ngậm hạt cát.
“Mẹ, quá tốt rồi, cuối cùng mẹ cũng tỉnh, con gái không phải lẻ loi cô đơn nữa.” Mộc Mai thút thít, nắm chặt tay Lý Thiên Mỹ.
Viện trưởng Trương đáy mắt cũng sáng len, nụ cười cũng biến mất.

Một người thực vật năm năm còn có thể tỉnh thì đúng là kỳ tích, chỉ là không biết có tiếp tục tỉnh dậy nữa hay không.
Lý Thiên Mỹ nhìn quanh, thấy viện Mộc Mai nhìn con số tăng lên rồi nhìn viện trưởng Trương: “Chuyện này là sao?”

Viện trưởng Trương thấy thế lập tức nhắc nhở: ‘Đừng có ngừng, mẹ của cô đã có dấu hiệu tỉnh rồi.”
Cố Văn và Mộc Mai năm bắt cơ hội, túc trực bên giường của bà nói chuyện.
Thời gian không phụ lòng người, mẹ của Mộc Mai cuối cùng cũng tỉnh.

Mộc Mai kích động khóc lên: “Mẹ… mẹ tỉnh rồi.”
Thấy con gái mình đang khóc, Lý Thiên Mỹ vươn tay xoa tóc cô: “Mai…sao..

con khóc?”
Vì đã lâu không nói, giọng của bà đều khàn khàn, miệng giống như ngậm hạt cát.
“Mẹ, quá tốt rồi, cuối cùng mẹ cũng tỉnh, con gái không phải lẻ loi cô đơn nữa.” Mộc Mai thút thít, nắm chặt tay Lý Thiên Mỹ.


Đọc truyện chữ Full