DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 262



Mạch Lam thực sự không thể hiểu được, tại sao Cố Nam lại chọn từ bỏ chứ?
Anh đã mất rất nhiều thời gian để thực hiện, nếu định.

vứt bỏ như thế này, chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?
“Bởi vì trong lòrig tôi, không có gì quan trọng hơn vợ con.


Mấy năm nay Cố Nam luôn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Cố, cho nên lần hợp tác này của hai người, anh ấy nhất định sẽ rất trọng dụng cô,cô cô giúp tôi để ý nhiều một chút”
Mạch Lam nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng như có điều gì đó lấp đầy.
Mộc Mai ngồi tại bàn uống canh, không nói được lời nào.

Hai người họ là bạn thân từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, nên đương nhiên có thể tin tưởng lẫn nhau, nếu không Mạch Lam sẽ không tham gia một kế hoạch lớn như vậy với Cố Văn.
Mạch Lam không biết răng Cố Văn có một công ty ở nước ngoài và có danh tiếng lớn, cũng không biết rằng đôi chân của Cố Văn sẽ tốt hơn.
Mặc dù Mộc Mai không biết tại sao Cố Văn không nói với Mạch Lam, nhưng chắc chắn là anh có tính toán của mình.
Chỉ nhìn cách họ tương tác với nhau, trong lòng cô đã cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như mình là người ngoài vậy.

Mộc Mai có chút nặng nề, đứng dậy nói: “Em đi tắm trước đây, cảm thấy hơi mệt”
Cố Văn đặt tài liệu trên tay xuống và bước tới đỡ cô vợ bé bỏng: “Anh sẽ đưa em lên.
“Không cần đâu, em không phải trẻ con nữa, anh cứ nói chuyện công việc đi.

Mạch Lam, mọi người nói chuyện nhé, tôi đang mang thai, cơ thể có chút không thoải mái, tôi đi nghỉ trước đây”

Cô đi lên lâu mà không quay lại nhìn.

Chị An hiển nhiên nhìn ra manh mối, và cô ấy múc một bát canh gà và nói với Cố Văn: “Tôi sẽ mang một bát canh gà cho cô ấy, đang mang thai mà trong bụng không có gì là không được”
Mạch Lam cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cầm lấy bát canh gà từ Chị An: “Hay là để tôi bưng lên cho”
Chị An lập tức từ chối lòng tốt của Mạch Lam, giật lấy bát canh gà: “Cô cùng cậu Nam còn phải làm việc, đừng vì chuyện này mà chậm trễ công việc, để tôi đi thôi”
Cố Văn tiếp tục nghiên cứu các tài liệu trong tay.

Mạch Lam có chút đắc ý, dù biết vậy cũng có lỗi với Mộc Mai.

Chị An lên lầu, thấy Mộc Mai đang ngồi ngẩn người trên giường, liền bưng canh gà tới: “Cô ăn thêm đi một chút đi, cô không thể để mình mệt mà làm đứa bé trong bụng cũng mệt”
Mộc Mai chỉ cười nhạt: “Không cần đâu.

Thực ra vừa nấy ở nhà họ Cố cũng ăn nhiều rồi, mà bây giờ cũng đã tối muộn rồi, ăn nhiều không tiêu hóa được, không tốt cho đứa bé”

Chị An thở dài ngồi bên cạnh Mộc Mai: “Tôi biết cô đang nghĩ gì.

Người phụ nữ ở tầng trông có vẻ vô hại, chỉ sợ cô ấy có ý đồ khác, cô ấy đến đây muộn như vậy chắc chắn là cố ý”
Chị An đã sống lâu như vậy rồi, có chuyện gì mà không nhìn ra được chứ, người phụ nữ kia dựa vào mối quan hệ bạn thuở nhỏ với Cố Nam, nên mới không kiêng nể điều gì như thế.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ đã bị đuổi ra ngoài từ lâu ồi.

Hơn nữa, họ quả thực có thể hỗ trợ nhau trong công việc.

} Nếu không phải ba của Mạch Lam ngăn cản cô ta làm ăn thì có lẽ họ đã đến được với nhau rồi.
Mạch Lam đã phụ thuộc vào Cố Văn từ khi còn là một đứa trẻ, cho dù bây giờ chân của Cố Văn đã xảy ra chuyện thì tình cảm của cô ta với Cố Văn vẫn không thay đổi..


Đọc truyện chữ Full