DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 272



Khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó, Mộc Mai liền âm lấy cây chổi như thể muốn quét người đó ra khỏi đây vậy.

Chị An đến tìm Mộc Mai tình cờ thấy được cảnh này liền lập tức đi qua, lấy cây chổi từ tay Mộc Mai: “Saỏ tự nhiên chị câm chổi làm gì vậy?”
“Chị An, chị nhìn thấy người đàn ông trước mắt không? Đừng cho hắn ta vào nhà” Đôi mắt của Mộc Mai lạnh nhạt, nhìn người đàn ông đó như kẻ thù vậy.


Chị An không rõ lắm, người đàn ông này là ai? Đến tìm Cố Văn sao?
Chị An suy nghĩ thật kĩ, nhưng đúng thật là không có ấn tượng gì với người này.

Chỉ đành quay đầu nhìn Mộc Mai: “Chuyện gì vậy, người này tôi chưa từng gặp qua, anh ta làm gì đắc tội với mợ hả »m “Là bạn trai cũ của tôi, chắc hẳn là thấy tôi gả vào nhà giàu, muốn lấy tiền, chị nhất định không được để hắn †a vào, nếu hắn vào không biết hắn sẽ làm chuyện gì nữa đâu!”
Mộc Mai không che giấu, nếu đổi lại là lúc trước, cô ta sẽ tranh cãi với người này vài câu, nhưng bây giờ bản thân cô đã mang thai rồi, không muốn gây sự nữa.

Nên muốn mắt nhắm mắt mở, ngăn cản không cho hắn vào là được.

Nhưng cô lại rất thắc mắc, không biết hắn ta tìm được chỗ này bằng cách nào, hai người đã hai năm không liên lạc rồi.

Ử Nghe Mộc Mai nói xong chị An trở nên vô cùng cảnh giác, xem ra người này không tâm thường, bạn gái cũ cũng đã kết hôn rồi còn tìm đến, chắc là thực sự có mục đích.


“Chuyện này giao cho tôi, không cần mợ phải nhúng tay vào, tôi phải xem xem ai có thể tự ý đi vào nhà của chúng tai”
Nói xong, chị An cầm chổi đi ra cửa, đến trước mắt người đàn ông đó: “Cậu tìm ai đây?”
Hạ Minh không có gì để nói với hành vi có chút vô lý của người trước mắt này, nhưng khi thấy Mộc Mai, hai mắt hẳn phát sáng, không ngờ cô lại thành công gả vào nhà giàu, may mãn thật.

Lúc đầu cứ nghĩ cô là cô hai của nhà họ Mộc, có thể vơ vét được một số tiền bạc.

Ai ngờ đâu, cô lại là người bị đuổi ra khỏi nhà.

Trên người không có tiền, bản thân còn phải nuôi cô, vì vậy bất luận ra sao anh ta cũng phải đòi lại phí tổn thất tinh thần bao năm qua.

“Mộc Mai, là anh, Hạ Minh đây, em không nhận ra anh hả?” Hạ Minh vượt qua chị An đi đến trước mặt Mộc Mai.


Chị An thấy người đàn ông trước mắt bất lịch sự như vậy, lập tức đi đến cạnh Mộc Mai, chặn trước mặt cô: “Tôi nói cậu nghe cậu đừng có làm bậy, đây là mợ hai của chúng †ôi, nếu cậu đụng một ngón tay của mợ hai thôi thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát đấy”
Trên mặt Hạ Minh vốn dĩ vẫn gắng gượng giữ ý cười nhưng khi thấy chị An như vậy nụ cười trên mặt liền biến mất, lộ vẻ không kiên nhẫn: “Gô là cái thá gì cơ chứ, tôi nói cho cô biết tôi là bạn của mợ hai nhà mấy người, cô †a không thể nhốt tôi ở ngoài như vậy được, trừ phi là cô †a muốn người khác biết cô ta như thế nào khi chúng tôi còn ở bên nhau?”
“Tôi khinh, mợ hai nhà chúng tôi không thể nào có quan hệ gì với người như cậu được, nói cho cậu biết cậu đừng nghĩ cậu đến đây là chúng tôi không có cách nào với cậu, nhìn kĩ nơi này là nơi nào, vậy mà dám giở thói ngang ngược ở đây”
Chị An tiếp tục ngăn cản Mộc Mai, không để cho người này tiếp xúc với cô, vì hiện tại mợ hai nhà bọn họ đang mang thai, nếu có chuyện gì xảy ra, cô ấy không thể chịu trách nhiệm được.

“Em! Mộc Mai, nhìn bạn cũ lúc xưa của mình bị lừa như vậy, lẽ nào em không có lời nào để nói hay sao? Hiện †ại em bám víu vào.

đám có quyền thế, cảm thấy mình gả vào nhà giàu có liền biến thành Phượng Hoàng rồi hay sao?”.


Đọc truyện chữ Full