DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 280



Hai bên gia đình đã bàn bạc sắp xếp thời gian tổ chức đám cưới của Cố Nam và Mộc Diệp vào ngày mùng 1 của tháng sau.
Sau đó Mộc Sĩ cho người thông qua các phương tiện truyền thông để thông báo việc này ra bên ngoài, dù gì thì đây cũng là một sự kiện trọng đại của hai gia tộc lớn, tuyệt đối không thể làm qua loa sơ sài.
Từ sau khi Cố Nam đính hôn với Mộc Diệp xong, thì cô đột nhiên như được trở thành một người khác, điều khiến Mộc.


Diệp không nghĩ tới chính là, tối hôm nay cô vậy mà được ở lại trong biệt thự của Cố Nam, nằm trên giường của anh ấy.

Sau khi xong việc, Mộc Diệp dựa vào người của Cố Nam, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc: “Thật đáng tiếc” “Sắp được đám cưới với tôi rồi, cô còn gì tiếc nuối nữa chứ?” Mộc Diệp vấn nở nụ cười trên môi: “Đáng tiếc rằng không có.

cách nào chia sẻ niềm vui này với em gái của em, trong thời gian này em ấy không trả lời điện thoại của em, không biết có phải em ấy đang trốn tránh chúng ta hay không”
“Bây giờ Mộc Mai cái gì cũng không bằng cô, tại sao cô nhất quyết phải so đo với cô ấy làm gì?”
Cố Nam chỉ biết rằng người phụ nữ đó sau khi bị nhà họ Mộc đuổi đi sống ở bên ngoài chịu không ít cực khổ, Mộc.

Mai đã mất đi rất nhiều thứ, Mộc Diệp sao lại nắm lấy việc.


này mãi không buông tha?
“Anh thì hiểu cái gì chứ? Lúc còn nhỏ em ấy luôn là người chèn ép em, những thứ tốt trong gia đình đều phải cho Mộc: Mai chọn trước rồi mới đến lượt em, sau đó ba mẹ em ấy bị tai nạn xe một người qua đời một người bị thương, đến lúc.

ông nội có tuổi rồi mới giao công ty lại cho ba em, nếu không em thật sự cũng không biết bản thân có thể gả cho anh không”
Lúc còn nhỏ Mộc Diệp đã cảm thấy số phận của Mộc Mai thật tốt, cô ta có thể nhận được tất cả những gì tốt nhất của nhà họ Mộc, còn cô chỉ xứng có được đồ mà Mộc Mai không cần nữa.
Bây giờ nghĩ mới cảm thấy ông trời cũng thật sự rất công bằng, cô đã có được thứ mà mình muốn.
Cố Nam nhịn không được cúi đầu nhìn Mộc Diệp vẫn đang.


nở nụ cười trên môi: “Ý của cô là chú và dì cô bị tai nạn xe cộ, thì ba cô mới có được vị trí như ngày hôm nay hay sao?” Vấn đề này, hình như có liên quan tới tính logic.
“Năm đó, ông nội em vô cùng tin tưởng chú và dì, mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều giao cho bọn họ xử lý, nếu không có vụ tai nạn xe đó, bây giờ sợ rằng gia đình em còn không có chỗ đứng trong nhà họ Mộc”
Cố Nam cân nhắc: “Vụ tai nạn xe này hơi kỳ lạ, lẽ nào người nhà của cô...”
Sau khi Mộc Diệp nghe xong thì đồng tử hơi co lại, giọng nói bắt đầu run lên: “Anh, có, có ý gì, liên quan gì đến gia đình em?”
“Tốt hơn là cô nên nói hết sự thật cho tôi biết” Cố Nam nhìn Mộc Diệp thật sâu, như thể chỉ cân một ánh mắt là có thể nhìn thấu được cô.
Một tia hoảng sợ thoáng qua trên mặt gương của Mộc Diệp, vốn dĩ Cố Nam chỉ tùy tiện nói vậy thôi, nhưng bộ dạng căng thẳng của Mộc Diệp khiến anh nổi lên sự nghỉ ngờ: “Là cô đã hại chết gia đình của chú mình sao?” “Không không không, không hề liên quan đến em”.


Đọc truyện chữ Full