DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 288



Cố Văn cười lạnh, ánh mắt là một mảng lạnh lo.

Bạch Vũ không thể chịu được nữa: “Cái gì mà lòng dạ rắn rết? Nhà họ Cố có bí mật gì cần cậu che giấu? Cậu cho rằng cậu vần là Cố Văn trước đây sao?
Hiện tại cậu đã không còn cái gì nữa rồi!”
Bạch Vũ vì quá tức giận mà thốt ra, Cố Nam có chút sững sờ, do dự nói: “Những cấp dưới kỳ cựu của cậu trước đây đã quá già rồi, làm ảnh hưởng đến công ty, nhưng dù sao cậu cũng là em trai anh, nếu như cậu muốn quay lại công ty, anh có thể để cậu khôi phục lại vị trí cũ, còn về việc hợp tác với công ty ở Tây Âu thì cậu phải giao lại cho anh”

Mộc Mai ăn hết số cam mà Cố Văn bóc cho, cô rất muốn cười: “Chỉ trong một thời gian ngắn, anh trai đã sa thải hết toàn bộ người của Cố Văn, nếu như đã không còn gì liên quan đến Cố Văn thì anh ấy cũng không cần phải đến công †y làm việc nữa rồi”
Cố Đình không kìm được sắc mặt, giọng điệu trở nên nghiêm trọng: “Mộc Mai, con nói cái gì vậy? Cố Văn không đi làm, lẽ nào muốn về hưu sớm sao?”
Ý định ban đầu của Gố Đình là muốn Cố Văn quay trở lại công ty càng sớm càng tốt, dù sao cũng là con trai ông, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt cả.

Cha mẹ yêu thương con cái của họ, Cố Đình lên kế hoạch vì Cố Nam, thì cũng vì Cố Văn mà lên kế hoạch.

Cố Văn đang cúi đầu ghép những vỏ cam trong tay thành hình người nhỏ, thong thả nói: “Nghỉ hưu sớm cũng tốt, miệng ăn núi lở cũng tốt, bố à, có quay lại công ty làm việc.

hay không đều do anh trai quyết định”
“Cố Văn con đang nói gì thế hả, bất luận thế nào con cũng phải quay lại công ty cho bố”
Cố Nam sờ sờ môi, cười vui vẻ nói: “Bố luôn rất công bằng, anh cũng nói rồi, bất kỳ lúc nào cậu cũng có thể quay lại” Dù sao Cố Văn sớm đã không còn thế lực nào, dù cho anh có quay lại công ty, chắc hắn cũng không có khả năng tạo nên biến cố gì lớn.


Cố Văn ghép xong hình người nhỏ thì đưa cho Mộc Mai xem: “Em xem, một miếng da người, lại không có tim”
Anh không trả lời Cố Nam, nhưng tất cả những người ở đó đều hiểu anh muốn ám chỉ điều gì.

Bạch Vũ cười lạnh: “Xem ra là cái miếu nhà họ Cố chúng ta quá bé, không chứa nổi tượng Phật lớn là cậu rồi, người ta hiện tại đã không coi nhà họ Cố chúng ta ra gì, chúng †a vì sao còn phải bận tâm nữa chứ”
Mộc Mai nghe thấy lời Bạch Vũ nói, trong lòng rất tức giận, muốn đứng lên nhưng lại bị Cố Văn giữ lại: “Ngồi yên đừng động, muốn lấy gì để anh lấy cho em”
“Em gái, em muốn nói gì sao?” Mộc Diệp ngồi ở một bên thêm vào một câu, dù sao ở trong tình huống hiện tại hai vợ chồng Mộc Mai đều ở thế yếu.

“Chị muốn nghe em nói gì sao?”
Mộc Mai cười nhẹ: “Thế thì em không nói nữa”
Sắc mặt Mộc Diệp thay đổi đột ngột, cô đứng dậy muốn tát Mộc Mai, nhưng còn chưa chạm được đến Mộc Mai đã bị Cố Văn đẩy ngã xuống đất: “Cô thử động vào cô ấy xem” “Cố Văn” Cố Nam nhíu màu: “Em quá đáng rồi đấy, dù sao.

đó cũng là chị dâu của em”

“Ai là người ra tay trước? Anh không nhìn thấy sao?”
Cố Văn đang ngồi trên ghế sofa liền đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Mộc Diệp đang ngã trên mặt đất.

“Đừng cãi nhau nữa, các người mau cút ra ngoài cho tôi” Cố Đình vô cùng tức giận, bọn họ muốn đi thì đi đi, ông không.

quan tâm nữa.

Mộc Mai đứng dậy đỡ lấy xe lăn của Cố Văn: “Chúng ta đi thôi”.


Đọc truyện chữ Full