DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 297



Khi nhìn thấy điều này, người đàn ông nói đỡ cho Mộc Mai không hé răng nói lời nào nhưng anh ta lặng lẽ cau mày quan sát trái phải xung quanh.
Người đại ca lãnh đạm nói: “Tôi nói này Lâm Dịch, đừng nhìn trước ngó sau như vậy nữa, ở đây là ngoại thành, dù có người tìm thấy chúng ta thì sao?
Chúng ta đang làm theo mệnh lệnh, chỉ cần đổ hết cho.

người cầm đầu còn lại chả liên quan gì đến chúng ta cả” Bọn họ chỉ cần lấy được tiền, nếu không lấy được tiền bọn họ sẽ chẳng bao giờ tiếp tục bảo vệ ân nhân, đây là nguyên tắc của bọn họ, không ngoại trừ bất kỳ ai.

Lâm Dịch nghe vậy nhíu mày nói: “Đại ca, cho dù có người tới hay không, chúng ta vẫn nên thận trọng, lái thuyền đi vạn năm, nếu có người đến cứu người phụ nữ này, chúng ta đánh không lại thì chỉ có thể phải bỏ chạy.

Tuy tiền bạc.

không cần nhưng tính mạng vấn là điều quan trọng nhất” “Cậu câm miệng cho tôi, tôi là đại ca hay cậu là đại ca? Từ khi nào ở đây đến phiên cậu nói chuyện, tôi không có kiên nhãn nghe cậu dông dài nữa, cứ câm miệng lại cho tôi!” Tên cầm đầu cả giận suýt chút nữa xông tới đánh anh ta.
“Đại ca, anh hiểu nhầm ý tôi rồi.

Tôi cũng là vì lợi ích của mọi người mà thôi.
Tôi sẽ trấn giữ núi rừng không sợ củi lửa.

Người phụ nữ này sống chết là tùy thuộc vào đại ca.


Nhưng điều tôi muốn nói đứa nhỏ là vô tội, chúng ta tốt hơn hết vẫn nên đừng động vào nó để còn tích đức” Lâm Dịch mặc dù nói như vậy, nhưng vấn quay đầu lại liếc Mộc Mai, cảm xúc trong mắt anh ta vô cùng phức tạp như có điều do dự khó nói gì đó.

Người đại ca cười chế nhạo: “Tích đức? Cậu đã làm trong nghề này rồi mà còn nói tới từ tích đức được.

Cậu đang nói cái gì vậy? Nhìn xem, nếu cậu là người tốt như vậy thì tại sao lại cùng tôi ăn bát cơm này? Tôi cũng không cầu xin cậu phải đi theo tôi”
Anh ta vừa dứt lời thì đã có người chạy tới trấn an: “Đại ca, sao anh phải so đo với thăng nhóc hôi hám này, chỉ †ổ mệt thân thêm thì chả đáng đâu.

Anh là đại ca của chúng em, là người lãnh đạo chúng em, anh nói gì thì chúng em sẽ làm nấy, cũng không có quyền yêu cầu với anh.

Nếu anh ta muốn trở thành chúa cứu thế thì cứ để anh ta tiếp tục mơ tưởng như vậy đi, chúng ta không thèm quan tâm nữa”
Người tên Lâm Dịch nói đi nói lại đều là giúp cô nên Mộc Mai nghĩ, anh ta hắn là người tốt nhất ở đây.
Cơn đau ở bụng dữ dội đột nhiên ập đến, Mộc Mai đau đớn ôm bụng ngã xuống đất, trên trán cô đổ lấm tấm mồ hôi, sắc mặt càng ngày càng xấu đi.

Chò dù những người ở đó có ngu ngốc đến mức nào đi chăng nữa thì ngay lúc này họ cũng có thể hiểu được có điều gì đó không ổn xảy ra với Mộc Mai.
“Đại ca, hình như người phụ nữ này thật sự sắp sinh, nhìn dáng vẻ đau đớn của cô ta xem ra cũng chẳng phải giả vờ gì đâu” Mộc Mai thở hổn hển, trước đây cô có nghiên cứu qua vài quyển sách cho phụ nữ mang thai và cô cũng biết vài điều cơ bản.
Cô cầu xin họ: “Làm ơn cứu tôi với, con tôi, tôi rất muốn có.

đứa con, nhanh lên”
Mộc Mai hét lên khiến tất cả những người ban nấy đang sững sờ cũng phải giật mình.
Kẻ cầm đầu giết người vô số, trước đây cũng từng gặp qua tình huống này, lui vê phía sau mấy bước: “Tôi nói cho cô biết, đừng có bày đặt vẽ chuyện với tôi không thì cô không thể sống thoải mái đâu, suy nghĩ kĩ đi”
“Làm ơn đi, tôi thật sự không chịu nổi nữa, anh đưa tôi đi bệnh viện trước được không?” Mộc Mai chua xót cầu xin, cô còn sống chưa đủ, cô thật sự chưa muốn chết..


Đọc truyện chữ Full