DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 302



Không biết có phải do nghe thấy hai chữ Cố Văn hay không Mộc Mai đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn trống rõng như cũ như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ: “Cố Văn? Tôi không quen”
Không biết làm sao, cô ấy hình như lại nhớ tới điều gì đó nên bắt đầu điên cuồng tìm kiếm, từ trên giường tìm xuống dưới đất rồi lại tìm đến bên cạnh sau đó bắt lấy bả vai của anh và tiếp tục tìm kiếm
Cố Văn nhíu chặt mày lại: “Làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Em đang tìm cái gì?”
“Hai đứa bé đâu? Con của tôi đâu, con của tôi đi đâu rồi? Tôi cầu xin anh trả lại con cho tôi có được không? Tôi cầu xin anh đó đừng có làm hại con của tôi!”

Mộc Mai vừa nói vừa quỳ xuống đất đau khổ van xin, trái tim của Cố Văn như muốn tan vỡ khi nhìn thấy dáng vẻ cô như: vậy, ngay lập tức ôm chặt lấy cô vào trong lòng.
“Anh xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi, anh không ngờ sẽ xảy chuyện như vậy, anh sẽ không lại để em ở nhà một mình nữa, bây giờ chị An vẫn còn đang nằm trong bệnh viện đó, anh không nghĩ tới mình chỉ đi ra ngoài có một chút mà em đã gặp phải chuyện như thế này, anh xin lỗi thật sự rất xin lỗi, tất cả đều là anh có lỗi với em”
Cố Văn ôm chặt lấy cô nhưng Mộc Mai vân luôn vùng vây không biết nghĩ tới điều gì cô căn mạnh lên vai anh, Cố Văn cố nén đau không hề lên tiếng mặc cho cô cắn mình.
“Con tôi đâu? Rốt cuộc con tôi đang ở đâu? Tôi cầu xin anh, anh muốn gì tôi đều có thể cho anh nhưng van xin anh trả lại con cho tôi có được không?”
Mộc Mai đau khổ cầu xin nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Con không sao, con chỉ là nghỉ ngơi ở một phòng khác mà thôi, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đợi em tốt hơn một chút anh sẽ lại đưa em đi gặp con có được không?”
Nói xong anh ôm cô lên giường, không bao lâu sau Mộc Mai đã chìm vào giấc ngủ.
Bạch Lâm Anh gõ cửa ở bên ngoài và câm lấy một phần tài liệu đưa cho Cố Văn rồi thở hổn hển nói: “Đám người đó đã nhận được tiền của nhà họ Cố, bọn chúng nói cầm tiền thì phải làm việc huống chi không có làm hại đến bà chủ.


Hơn nữa trước khi họ rời khỏi đều đã để lại tất cả quần áo của mình cho bà chủ và kêu cô ấy chăm sóc tốt cho mình và hai đứa trẻ rồi mới rời đi”
“Làm sao bọn chúng biết được số tiền này chính là nhà họ Cố đưa vậy?”
Tuy Cố Văn cực kỳ tức giận nhưng giọng nói lại rất khẽ sợ đánh thức người đang nằm trên giường.
“Người đàn ông phía sau màn đã đưa cho họ một tấm chi phiếu, chữ ký trên tấm chỉ phiếu đó chính là của Cố Nam” Bạch Lâm Anh lên tiếng vẻ mặt càng giận dữ.
“Người đâu, cẩn thận trông nom phòng của bà chủ cho tôi không được để xảy ra bất cứ việc ngoài ý muốn nào cải! Chỉ cần có một chút động tĩnh gì cũng phải báo cho tôi ngay lập.

tức”
Sau khi Cố Văn dặn dò xong liền trực tiếp đi đến Nhà họ Cố.


Khi Bạch Vũ khi thấy cậu ta ánh mắt liền xuất hiện sự không yên, khoé miệng cong lên nhè nhẹ: “Cơn gió gì thổi cậu đến đây vậy?”
Cố Văn cũng không kì vọng người đàn bà này sẽ cư xử tốt với mình, nếu đã không nể nang gì nhau rồi thì cũng không nhất thiết phải giả vờ làm cái gì.
“Cố Nam anh ra đây cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh” “Có chuyện gì nói đi, tôi không có rảnh ở đây tâm sự nhân sinh triết học với cậu” Cố Nam hôm nay về nhà chỉ để lấy tài thôi, không ngờ lại lại gặp được Cố Văn.
“Nếu anh không đến tìm tôi, vậy tôi chỉ có thể tìm anh để nói chuyện.

Bạch Lâm Anh bắt lấy người cho tôi”
Cố Nam chưa kịp nói gì thì Bạch Lâm Anh đã lập tức kêu người bắt lấy Cố Nam, Bạch Vũ bị doạ đến ly nước trên tay cũng rớt xuống, bà ta đi đến trước mặt Cố Văn, cau mày hét lớn: “Cố Văn, mày bắt con trai tao làm gì hả? Còn không thả người ra”.


Đọc truyện chữ Full