DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 346



“Không phải cẩn thận, là tôi thật sự không biết” Mộc Mai cười
Nếu Cố Văn không ngại nói với Mạch Lam, anh ấy đã nói lâu rồi chứ không phải giấu giếm đến bây giờ.

Mạch Lam không nói nữa, nhất thời không khí trong phòng.

khách trở nên ngại ngùng.

Lúc này, tiếng khóc của trẻ con phá vỡ sự xấu hổ, Mạch Lam thấy Mạch Cường đã đẩy hai đứa bé đến góc ngoặt cầu thang tầng hai, lập tức hét lên: “Mạch Cường, không được đi tới đó, rất nguy hiểm”

Bị giọng nói của Mạch Lam làm cho hoảng sợ, Mạch Cường kích động trượt bánh xe xuống một bậc, xe đẩy lập tức rung lên.

Thấy vậy, Mộc Mai chạy lại giữ lấy chiếc xe đẩy em bé sắp rơi xuống nhưng Mạch Cường lại ngã ngửa vì không giữ được xe đẩy.

Mộc Mai hoảng hốt, nhưng đã không kịp giữ lấy Mạch Cường, Mạch Cường ngay lập tức lăn xuống cầu thang.

“Mạch Cường” Mạch Lam kêu lên, Mạch Cường đã hôn mê khi cô ta chạy tới.

Mộc Mai đẩy hai đứa nhỏ xuống, nhìn Mạch Cường đã hôn mê, cau mày: “Mau đến bệnh viện”
Đúng lúc này, Cố Văn mở cửa bước vào, anh cau mày khi nhìn thấy cảnh này: “Chuyện gì đây?”
“Mạch Cường, Mạch Cường lăn xuống cầu thang” Vừa khóc, Mạch Lam vừa ôm Mạch Cường, quay đầu nhìn về phía Mộc Mai: “Cô Mộc Mai, cô.

.


Mộc Mai sửng sốt: “Cô Mạch Lam, sao cô lại nhìn tôi như.


vậy? Cô cho rằng là tôi đẩy con trai cô xuống sao?” Khi Mộc Mai chạy lên không va vào Mạch Cường, làm sao cô có thể đẩy cậu bé xuống?
“Tôi biết Mạch Cường đẩy hai đứa trẻ lên cầu thang là rất nguy hiểm, nhưng cô không nên đẩy con trai tôi xuống ngay cả khi cô lo lắng cho bọn trẻ, nó còn nhỏ như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, tôi biết sống như thế nào?”
Mạch Lam to tiếng măng Mộc Mai.

Mộc Mai nhìn Cố Văn liên tục lắc đầu: “Không, không phải em, em không đẩy cậu bé.


Mạch Lam bế đứa trẻ đến trước mặt Cố Văn: “Cố Văn, anh
có thể đưa em đến bệnh viện được không?”
“Được” Cố Văn không nghĩ nhiều như vậy, quan trọng là phải cứu người.

“Cố Văn! " Thấy họ chuẩn bị rời đi, Mộc Mai hét lên từ phía sau.

Cố Văn quay lại an ủi: “Anh đưa đứa nhỏ đến bệnh viện trước, có chuyện gì đợi anh quay lại rồi nói” Nói xong anh bỏ đi không ngoảnh lại.


Mộc Mai đứng tại chỗ lòng khó chịu, con trai bị thương, cô hiểu rõ tâm trạng của Mạch Lam, nhưng cô sẽ không cho phép bất cứ ai vu khống mình.

Cố Văn và Mạch Lam đưa đứa trẻ đi cấp cứu, phải rất lâu sau bác sĩ mới ra.

Mạch Lam vội vàng chạy tới hỏi bác Sĩ: “Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc: “Đứa nhỏ bị chấn động nhẹ, cần nghỉ ngơi thật IOICE “Vậy tôi có thể gặp con trai tôi không?”
Mạch Lam sốt sắng hỏi.

“Lát nữa đứa bé sẽ được về phòng bệnh, sau đó cô có thể vào thăm” Bác sĩ không khỏi trách móc: “Người làm cha mẹ như cô cậu có thể có trách nhiệm hơn không? May mà không có vấn đề gì quá lớn, nếu không các người sẽ hối hận”
Sau khi bác sĩ rời đi, Mạch Lam ngồi trên ghế trong hành lang mà khóc, ở trong quân đội nhiều năm như vậy, Mạch Lam chưa từng rơi một giọt nước mắt, chỉ có đứa bé này là điểm yếu của cô.

Cố Văn bước đến chỗ Mạch Lam, đưa khăn giấy cho cô: “Đừng khóc, bác sĩ nói chỉ bị chấn động nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian là có thể bình phục thôi”.


Đọc truyện chữ Full