DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 348



“Cậu hai chắc đang ở công ty xử lý công việc nên vê muộn.

Gô lên nghỉ ngơi trước đi”
Mộc Mai im lặng, liệu Cố Văn có nghĩ rằng cô đã đẩy Mạch Cường?
“Cô đưa đứa bé lên nghỉ ngơi trước đi.


Tôi đợi Cố Văn về” Có một số chuyện phải giải thích trực tiếp, nếu không sự hiểu lầm sẽ lớn dần lên.
Cố Văn về nhà, bật đèn trong phòng khách, chỉ thấy Mộc.

Mai đang ngồi ngây người trên ghế sô pha, không nói một lời.
“Tại sao em không đi nghỉ?” Cố Văn cởi áo khoác ngoài đặt lên mắc áo.
“Con của Mạch Lam thế nào rồi?”
Mộc Mai vội hỏi, tuy rằng không thích Mạch Lam, nhưng đứa nhỏ là vô tội.
Cố Văn ngồi trên ghế sô pha cạnh Mộc Mai, kéo lấy tay Mộc.

Mai: "Bị chấn động nhẹ.

Nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.
Làm em sợ lắm đúng không?”
Nghe giọng điệu quan tâm của Cố Văn, mắt Mộc Mai lập tức đỏ lên: “Anh không trách em chứ?”

Mộc Mai chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Văn không những không trách cô mà còn lo lắng liệu cô có sợ hãi không.
Cố Văn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tại sao anh phải trách em? Nếu là con của chúng ta bị ngã, thì không chỉ là chấn động não thôi đâu”
Trưa nay khi về nhà, Cố Văn biết rằng chính Mạch Cường là người đã đẩy hai đứa trẻ lên cầu thang trước khi Mộc Mai chạy đến.
“Hôm nay Mạch Lam đến nhà hỏi em về công ty nước ngoài của anh.

Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, lại là bạn tốt của nhau, tại sao anh không cho cô ấy biết?”, Mộc Mai không hiểu, rõ ràng nhiều việc quan trọng của tập đoàn Cố thị sẽ giao cho Mạch Lam, chuyện này sao không cho cô ấy biết?
“Bạn thân đến đâu thì cũng sẽ có bí mật” Như Mạch Lam nói ở bệnh viện hôm nay, lòng người khó đoán.
“Em biết anh có lý của mình, cho nên em mới không nói cho cô ấy, nhưng em thật không ngờ con trai cô ấy lại gặp.

chuyện ở nhà chúng ta” Mỗi đứa trẻ đều là trái tim của cha mẹ mình, Mộc Mai cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra.
“Lần sau nếu cô ấy đến, em cứ mặc kệ cô ấy” Cố Văn biết Mạch Lam là người đa nghỉ, một khi cô ấy đã nghi ngờ thì nhất định phải điều tra rõ ràng, cho nên mới nhân lúc anh không có nhà tới đây hỏi Mộc Mai.
“Em tin rằng từ nay về sau, Mạch Lam sẽ không bước vào nhà chúng ta nữa”, dù mối quan hệ của Mộc Mai với Mạch Lam trước đây không tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi nào, bây giờ xảy ra chuyện như vậy chắc chắn Mạch Lam sẽ không muốn gặp lại cô.
“Đến hay không là việc của cô ta, nhưng sao muộn như vậy em vẫn không đi nghỉ ngơi?” Mộc Mai vừa mới hồi phục, phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyện hôm nay hẳn là đả kích không nhỏ đối với cô.
“Em vấn luôn chờ tin của anh.


Em sợ Mạch Cường xảy ra chuyện.

Em sợ anh sẽ vì chuyện này mà mặc kệ em”, khi Mạch Lam và Cố Văn bỏ đi cùng Mạch Cường, Mộc Mai cảm thấy mình bị bỏ rơi, không ai có thể hiểu được cảm giác cô đơn bơ vơ đó.
“Sao lại thế?” Cố Văn cười nhẹ.

Anh và Mộc Mai là hoạn nạn có nhau, và sẽ không vì người khác mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của họ được.
Cố Văn biết rằng Mộc Mai đã rất hoảng sợ vì việc này nên đã bế cô về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Mộc Mai vẫn còn ngủ, còn Cố Văn thì đã đến công ty.
Hôm qua, Ngôn Bảo đã nói với anh là có chuyện liên quan đến Cố Nam..


Đọc truyện chữ Full