DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen
Chương 65: 65: Hay Là Chúng Ta Tái Hôn Nhé


Bệnh viện quân đội.
Lâm Ngọc Yên từ từ mở mắt nhìn trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng bay vào mũi nói cho cô biết nơi này là đâu, Lâm Ngọc Yên chớp mắt mấy cái để thích nghi với ánh sáng, sau đó cô bắt đầu ngồi dậy, cơn đau ê ẩm ở đầu vẫn còn làm cô khá choáng váng.
Ký ức của Lâm Ngọc Yên dừng lại ở khoảnh khắc được Phó Thần bế vào phòng nghỉ trên du thuyền, sau đó cô thiếp đi, không biết đã qua qua bao lâu, bây giờ tỉnh lại lại có cảm giác vừa trải qua mấy kiếp.
"Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào rồi?"
Phó Thần vừa đẩy cửa vào nhìn thấy Lâm Ngọc Yên đã tỉnh sau hai ngày hôn mê vì sốt cao.

Tâm trạng của hắn nhẹ đi mấy phần, nếu hôm nay cô còn chưa tỉnh lại chắc hắn sẽ làm ầm lên với mấy tên bác sĩ kia.
"Đầu còn hơi đâu.

Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Lâm Ngọc Yên nhẹ giọng hỏi.
"Em sốt cao, hôn mê hai ngày rồi." Phó Thần dùng máy đo nhiệt độ kiểm tra một lần, nhìn con số 38,5 hiển thị trên màn hình mới thở phào nhẹ nhõm: "Hạ sốt rồi.

Em có biết hai hôm trước em sốt đến bốn mươi độ không?"
"Tôi sốt cao vậy à? Cơ thể ngày càng yếu ớt thật."
Lâm Ngọc Yên cảm thán.

"Đồ ngốc này, không phải cơ thể em yếu, bất kỳ ai ngâm mình dưới biển khi trời mưa cũng sẽ bị sốt như em thôi." Phó Thần nhéo nhẹ mũi của Lâm Ngọc Yên: "Uống nước đi, rồi ăn cháo, mỗi ngày Lưu quản gia đều mang cháo đến cho em, mặc dù không biết khi nào em mới tỉnh, nhưng chỉ cần em tỉnh lại thì sẽ có cháo ăn ngay.

Đây là cháo vừa mới được đem đến."
Phó Thần vừa nói vừa mở hộp cháo nóng hổi, bốc khói, mùi thơm của gạo và thịt lan ra trong không khí, trong phút chốc, Lâm Ngọc Yên liền cảm thấy đói bụng.
Lâm Ngọc Yên uống hết ly nước lọc, sau đó cô cầm chén cháo, thổi cho bớt nóng rồi ăn.

Chẳng mấy chốc, Lâm Ngọc Yên đã ăn hết hai chén cháo.
"Có muốn ăn nữa không?"
"Tôi no rồi, không ăn nổi nữa." Lâm Ngọc Yên lau miệng sau đó nhìn Phó Thần: "Anh đã ở đây chăm sóc tôi sao?"
"Đúng vậy, em cứ sốt cao không hạ, giao cho người khác tôi không yên tâm nên mấy hôm nay tôi đều tự mình chăm sóc cho em."
"Cảm ơn anh, lần này tôi nợ anh rồi!" Lâm Ngọc Yên cười nói, như nhớ ra gì đó, cô lại hỏi: "Người nhà của tôi...?"
"Tôi chỉ nói tình hình của em với Lâm Đình Vũ, hắn nhờ tôi chăm sóc cho em, nếu để bố mẹ và ông nội em biết sẽ lo lắng."
"Anh tôi...!có tức giận không?"
"Ý em là tức giận vì em bệnh hay tức giận vì ở cùng tôi?" Phó Thần cười: "Nếu như là vế trước thì không nhưng vế sau thì có đấy!"
"Anh tôi có làm gì anh không?"
Lâm Ngọc Yên lo lắng.
Nhìn biểu hiện của Lâm Ngọc Yên, Phó Thần bật cười hỏi: "Tôi có thể xem như em đang lo lắng cho tôi không?"
"Tại sao tôi phải lo lắng cho anh chứ? Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi!"
Lâm Ngọc Yên phản bác.
"Yên Yên, thừa nhận lo lắng cho tôi cũng đâu có thiệt thòi gì cho em."
"Nhưng tôi không có thì sao phải thừa nhận?"
Lâm Ngọc Yên cứng miệng.
"Haiz, em làm tôi thất vọng thật đó, suốt hai ngày nay tôi lo lắng cho em đến ăn ngủ không yên, còn bị anh trai em...!vậy mà em đối với tôi lại dửng dưng.

Đột nhiên tôi thấy rất đau lòng..."
Phó Thần vừa thở dài vừa bày ra bộ dạng bị tổn thuơng trêu chọc Lâm Ngọc Yên.
"Đừng đùa nữa, anh trai tôi rốt cuộc đã làm gì anh? Anh ấy đánh anh à?"
"Không có đánh, nhưng cũng không khác biệt lắm."
Phó Thần vừa nói vừa nhớ lại hôm trước khi vừa đưa Lâm Ngọc Yên vào bệnh viện.


Điện thoại của cô cứ không ngừng reo, đây là điện thoại Phó Thần mua cho cô, và dùng chứng minh thư của cô để đăng ký lại sim thay cho điện thoại đã mất vì sợ không ai có thể liên lạc với cô được.

Sim mới khởi động chưa được năm phút, Lâm Đình Vũ đã gọi đến, ban đầu Phó Thần không có ý định bắt máy nhưng cuối cùng Phó Thần cũng chấp nhận cuộc gọi.
Ngay câu đầu tiên khi Lâm Đình Vũ nghe thấy giọng của Phó Thần đã lớn tiếng mắng hắn một trận, lần đầu tiên có người dám to tiếng với mình nhưng Phó Thần lại không chấp nhất, hắn đợi Lâm Đình Vũ nói xong mới từ từ giải thích chuyện của Lâm Ngọc Yên.

Khi giải thích xong rồi thì Lâm Đình Vũ lại miễn cưỡng cảm ơn hắn, còn nói sẽ thay Lâm Ngọc Yên đối phó với người lớn của nhà họ Lâm, căn dặn Phó Thần khi nào Lâm Ngọc Yên tỉnh lại thì báo cho hắn biết.

Bệnh viện quân đội lac nơi nghiêm ngặt, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, bệnh viện này không nhận người bệnh không có quan hệ với quân đội, dù có tiền cũng chưa chắc được nhận vào điều trị.
Bối cảnh nhà ngoại của Phó Thần là quân đội, hắn và các anh em họ bên mẹ khá thân nhau, một trong số đó còn là bác sĩ ở đây.
Phó Thần tỉ mỉ giải thích dĩ nhiên hắn bỏ qua đoạn Lâm Đình Vũ muốn Lâm Ngọc Yên gọi điện thoại sau khi tỉnh dậy.
"Đây là điện thoại mới của em, tôi không biết em thích dùng mẫu nào nên nhờ nhân viên chọn mẫu mấy cô gái yêu thích, sim cũng được tôi dùng chứng minh thư của em khôi phục lại."
Phó Thần đưa điện thoại cho Lâm Ngọc Yên.
Lâm Ngọc Yên cầm lấy điện thoại, nhìn tới nhìn lui, điện thoại này là kiểu mới nhất, mặt bằng chung không có vấn đề nhưng mà màu sắc...!sao cứ nhất thiết là màu vàng mà cô không thích vậy chứ.
Phó Thần quan sát thấy Lâm Ngọc Yên nhíu mày có vẻ không vui vội hỏi: "Em không thích điện thoại này sao?"
"Ngoại trừ màu của điện thoại thì tôi đều thích." Lâm Ngọc Yên bổ sung: "Tôi rất ghét màu vàng."
"Vậy tôi mua cái mới cho em."
Phó Thần lấy điện thoại định gọi cho Lương Tuấn nhưng Lâm Ngọc Yên đã kịp thời ngăn lại: "Tôi có thể đi thay vỏ điện thoại hoặc dùng ốp lưng màu khác, anh không cần phí tiền vậy đâu."
"Có gì phí tiền chứ? Không phải chỉ là chút tiền lẻ thôi sao?"
"Tiền lẻ cũng không được phí phạm." Lâm Ngọc Yên nói: "Chút tiền lẻ này nếu anh mang đi làm từ thiện sẽ tích đức cho bản thân hơn đó."

"Ý em là tôi sống thất đức lắm à?"
"Anh còn phải hỏi sao?"
"Tôi thất đức chỗ nào chứ?"
"Chỗ nào cũng thất đức." Lâm Ngọc Yên đùa cợt: "Nếu anh còn không tích đức, sau này sẽ bị quả báo đó."
"Vậy sao? Nếu thế em có muốn cùng tôi tích đức không? Phó Thị sắp có một buổi quyên góp từ thiện, chuyện này vốn giao cho em họ tôi làm, nếu em tham gia thì tôi đích thân chuẩn bị."
"À, cũng sắp đến ngày làm từ thiện hằng năm của Phó Thị rồi nhỉ? Tức là sắp đến đại thọ của lão gia tử, mọi năm tiệc từ thiện đều tổ chức cùng tiệc thọ của lão gia tử."
"Em cũng biết à?"
"Hai năm nay tôi đều có mặt mà, chỉ có đứa cháu bất hiếu nào đó vì ghét tôi nên mới không tham gia thôi."
"..." Phó Thần ho khan giải thích: "Hai năm này không phải tôi không tham gia vì ghét em hay do tôi bất hiếu, chỉ là đúng lúc có chuyện phải ra nước ngoài giải quyết..."
"Anh không cần giải thích, tôi thừa biết đó chỉ là cái cớ của anh thôi." Lâm Ngọc Yên giận dỗi: "Nếu có lòng thì bất kể có chuyện gì cũng có thể gác lại mà."
"Yên Yên, em giận tôi sao?" Phó Thần hạ giọng: "Em đừng giận, tôi biết tôi có lỗi có em, tôi không nên bỏ mặc em trong quãng thời gian chúng ta kết hôn."
"Yên Yên...!tôi xin lỗi..."
Đối với lời xin lỗi muộn của Phó Thần, Lâm Ngọc Yên không thèm để ý, chuyện cũng xảy ra rồi, bây giờ hắn xin lỗi thì có ít gì chứ? Có thể bù đắp hai năm cô bị người ta chê cười sao?
Thấy Lâm Ngọc Yên vẫn im lặng, Phó Thần lại nói tiếp:
"Hay là chúng ta tái hôn lại nhé? Tôi đảm bảo lần này sẽ hết mực chiều chuộng em.".


Đọc truyện chữ Full