DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen
Chương 70: 70: Trương Thể Loan Sẽ Không Chịu Thiệt Xin Lỗi Như Vậy Đâu


"Trương tổng muốn mở tiệc để Trương Thể Loan công khai xin lỗi tôi hả?"
Lâm Ngọc Yên ngạc nhiên dời mắt khỏi ti vi, lúc này phòng bệnh của cô hơi ồn ào vì ngoài Phó Thần còn có Hoàng Minh Ngọc, Phó lão gia tử và Lâm Đình Vũ.

Hoàng Minh Ngọc và Phó lão gia tử đến đây từ sớm, sau khi Phó Thần vừa đi không bao lâu, còn Lâm Đình Vũ thì đến cùng Phó Thần khi cuộc họp thường niên của Phó Thị kết thúc.
Nghe Phó Thần nói lại ý của Trương Giác, Lâm Ngọc Yên cực kỳ kinh ngạc, cô không nghĩ Trương Thể Loan có thể thoát thân còn muốn công khai xin lỗi, Trương Thể Loan sẽ không dễ gì đồng ý nếu như không có âm mưu phía sau.
"Đúng vậy, Trương tổng muốn mở tiệc để cô ta xin lỗi em, nếu em không đồng ý thì bữa tiệc này sẽ không được tổ chức." Lâm Đình Vũ vuốt tóc em gái: "Anh biết chuyện cô ta làm khiến em khó chịu cho nên em không cần gượng ép bản thân."
"Em không gượng ép bản thân nhưng Trương tổng đã mở lời, em không đồng ý sẽ bị cho là nhỏ mọn."
Lâm Ngọc Yên đáp.

Không cần Phó Thần và Lâm Đình Vũ nói, Lâm Ngọc Yên cũng thừa biết ý đồ của cho con nhà họ Trương.
"Vậy tức là em sẽ đi?"
Phó Thần vừa cắt bánh vừa hỏi.

"Tôi sẽ đi, tuy nhiên địa điểm và thời gian bữa tiệc phải do anh và anh trai tôi chọn.

Ngoại trừ những người liên quan đến chuyện này thì không được có mặt người ngoài, báo chí và truyền thông."
"Được, cứ theo ý của em!"
Lâm Đình Vũ mỉm cười, em gái của hắn đã trưởng thành rồi, suy nghĩ vô cùng chín chắn.
"Hy vọng là lần này nhà họ Trương không động tay động chân ở bữa tiệc, mẹ nghĩ với tính của Trương Thể Loan sẽ không dễ bỏ qua Ngọc Yên." Hoàng Minh Ngọc nói thêm: "Nên bố trí nhiều camera và vệ sĩ, nếu cần thiết có thể nhờ ông ngoại cử lực lượng quân đội đến canh phòng nghiêm ngặt."
"Bác Phó, không cần phô trương vậy đâu.

Làm rầm rộ sẽ khiến mọi người hiểu lầm là có quan chức cấp cao của chính phủ đến thành phố Hoa đó."
Lâm Ngọc Yên cười đáp.
"Phô trương mới làm người khác không khi dễ con."
Lúc Hoàng Minh Ngọc biết chuyện đã rất bức xúc, thật sự bà muốn can thiệp bên phía cảnh sát nhưng Phó Thần ngăn lại kẻo sinh thêm nhiều chuyện không đáng.
"Mẹ, mẹ lại nữa rồi, không có ai khi dễ được Yên Yên đâu.

Mẹ đừng nói với ông ngoại về chuyện này." Phó Thần mệt mỏi: "Mẹ đừng tùy tiện gây chuyện nữa."
"Thằng con bất hiếu này dám nói chuyện với mẹ như thế à? Ngọc Yên con xem, nó không tôn trọng trưởng bối như vậy, sau này đừng nên dính dáng đến nó nữa, thằng con phản nghịch này không tốt lành gì cả."
Hoàng Minh Ngọc nửa đùa nửa thật.
"Bác Phó nói rất đúng, Yên Yên nên cách xa Phó tổng càng xa càng tốt thì mới được bình yên."
Lâm Đình Vũ thừa cơ châm dầu vào lửa, dáng vẻ của hắn bây giờ chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi.
"Mẹ, mẹ nói con trai mình thành dạng người gì vậy? Con có gì không tốt chứ? Yên Yên đừng nghe mẹ tôi và anh trai em nói bậy, tôi rất tốt, ít nhất là tôi luôn tốt với em."
Phó Thần cau mày giải thích.

"Ừ, còn tốt đến mức kết hôn với người ta hai năm không thèm nhìn ngó."
Phó lão gia tử hừ lạnh.
"..."
Phó Thần ngậm miệng.

Một mình mẹ hắn thì thôi đi, bây giờ đến ông nội cũng không đứng về phía hắn, hắn không phải con ruột của Phó gia đúng không?
"Bây giờ có hối hận cũng không còn kịp đâu, Yên Yên có gả cho ai cũng không tái hôn với Phó tổng, Phó tổng nên chết tâm đi."
Lâm Đình Vũ cười nói.
Từ lúc biết Phó Thần có ý với Lâm Ngọc Yên, Lâm Đình Vũ luôn muốn tìm cơ hội phản đối, bây giờ cơ hội đó đã đến dĩ nhiên hắn phải nắm bắt lấy.
"Mọi người đừng nói chuyện này nữa, cho Phó Thần chút mặt mũi đi."
Lâm Ngọc Yên cười lên tiếng hòa giải.
"Chỉ có em là quan tâm đến tôi, Yên Yên, em ăn bánh nữa không? Tôi lấy bánh cho em nữa nhé."
Phó Thần vui vẻ khi nghe Lâm Ngọc Yên bênh vực, ở đây chỉ có cô là có lương tâm không hùa theo người khác.
"Trong phòng bệnh không chỉ có một mình em gái tôi, thiết nghĩ Phó tổng không nên thiên vị."
Lâm Đình Vũ lại nắm bắt thời cơ nói kháy, Lâm Ngọc Yên tốt bụng không tính toán không có nghĩa người khác trong Lâm gia cũng vậy.

"Nếu Lâm tổng chuyển đổi giới tính, tôi chắc chắn sẽ đối tốt với anh giống như đối với Yên Yên."
"Ồ, đáng tiếc, nếu tôi chuyển đổi giới tính thì không đến lượt tên khốn kiếp bỏ bê vợ con như Phó tổng quan tâm đâu."
"Ai cũng có sai lầm, quan trọng là có biết sửa sai hay không thôi."
"Người khác có thể sẽ sửa, còn Phó tổng thì chưa chắc."
"Lâm tổng là con sâu trong bụng tôi sao? Sao lại biết tôi không thể sửa?"
"Rõ rành rành trước mắt còn gì, Phó tổng không nhận thấy à?"
"Tôi mù có chọn lọc nên không thấy!"
"Chả trách khi sáng mắt có chọn lọc lại bám riết Yên Yên."
"Nếu Lâm tổng ghen tị như vậy có thể làm theo tôi, nhưng mà e là người khác sẽ cho rằng Lâm tổng bám lấy em gái là có bệnh đó!" "..."
Con mẹ nó, người có bệnh là kẻ bám lấy vợ cũ như hắn mới đúng.
Trong phút chốc, Lâm Đình Vũ và Phó Thần đấu khẩu với nhau, phòng bệnh vốn ồn ào lúc này càng thêm náo nhiệt..


Đọc truyện chữ Full