DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Chương 12

Lúc Thịnh Khanh Khanh an ổn trải qua ngày tháng trong viện nhỏ của mình thì lại giống như mấy ngày trước, ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang.

Trải qua chuyện ngày hôm đó, Thịnh Khanh Khanh ít nhiều có chút nhạy cảm, nàng ngước mắt lên bảo Thanh Loan đi qua nhìn xem, phút chốc Thanh Loan liền dẫn Mạnh đại phu nhân vào.

Thịnh Khanh Khanh ngẩn ra, nhanh chóng thả đồ thưởng thức trong tay xuống rồi đứng dậy: “Đại cữu mẫu.”

“Khanh Khanh à,” Đại phu nhân gọi thân thiết: “Chuyện mấy ngày trước đây vẫn chưa kịp nói lời cảm tạ với con đấy — những chuyện này một lát nữa rồi nói, bây giờ con đi theo ta ra ngoài một chuyến, giúp cữu mẫu một việc nhỏ được không?”

Cảnh tượng này thực sự giống mấy ngày trước như đúc, Thịnh Khanh Khanh nghĩ hai chuyện làm một cũng khó: “Việc mà đại cữu mẫu nói, là việc của Đại tướng quân sao?”

“Đúng đúng đúng.” Mạnh đại phu nhân không xa lạ chút nào mà tiến lên kéo cánh tay của Thịnh Khanh Khanh rồi đưa nàng ra bên ngoài, trong miệng nói cực nhanh: “Chả phải vừa hay con vẫn chưa xem qua phong cảnh Biện Kinh sao? Bây giờ ta đưa con ra ngoài đi dạo xung quanh!”

Tướng lĩnh hôm trước còn dễ nói, Mạnh đại phu nhân gần như là cưỡng ép Thịnh Khanh Khanh, nàng đành phải bất đắc dĩ đi theo đối phương ra ngoài, nhẹ giọng thì thầm trấn an: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ? Giống mấy ngày trước đây sao?”

“Ta nghĩ hẳn là không khác lắm.” Mạnh đại phu nhân nói lập lờ nước đôi: “Khanh Khanh ngoan, con chỉ đi theo ta xem một chút, nếu như đứa trẻ ngốc Mạnh Hành kia không có chuyện gì, cữu mẫu sẽ đưa con tùy ý đi dạo xung quanh đến khi trời tối, con muốn mua gì cũng được, nha.”

Đây gần như được xem là dụ dỗ rồi.

Thịnh Khanh Khanh bị vị đại cữu mẫu với tính cách hết sức ngay thẳng này chọc cười, nàng cầm tay đối phương nói lại: “Người đừng vội, con đi là được. Con là người Giang Lăng, ơn của Đại tướng quân con mãi mãi ghi nhớ.”

“Chuyện này tốt, con nhớ điểm tốt của nó nhiều một chút.” Mạnh đại phu nhân lập tức tán thành.

Ý cười của Thịnh Khanh Khanh càng sâu: “Ở trong lòng con Đại tướng quân không có chỗ nào không tốt.”

Hung thần ác sát thì có một chút, nhưng làm võ tướng mà, có mấy người có thể nho nhã giống như văn thần?

Mạnh đại phu nhân kinh ngạc nhìn Thịnh Khanh Khanh, vui mừng vỗ tay nàng: “Con thật sự là một đứa trẻ ngoan khéo hiểu lòng người.”

Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ ý tứ trong lời nói này, bản thân Mạnh đại phu nhân cũng rất ghét tính khí của Mạnh Hành.

“Nếu như cha mẹ con có được một nhi tử như rồng trong loài người giống đại cữu mẫu, nhất định là mừng rỡ không ngậm miệng được.” Nàng cười nhẹ nhàng mà nói.

Mạnh đại phu nhân suýt nữa đã tiếp lời, cũng may nghĩ đến phụ mẫu của Thịnh Khanh Khanh không còn trên đời, bà dừng lại một chút mới nói: “Hổ phụ vô khuyển tử, sau này con của Mạnh Hành có lẽ cũng không tệ.”

Thịnh Khanh Khanh ngọt ngào tâng bốc, không nhìn ra được chút qua loa nào mà lấy lòng: “Đó là đương nhiên, đại cữu mẫu cứ chờ ôm tôn tử là được.”

Mạnh đại phu nhân nhìn biểu cảm không chút sơ hở của Thịnh Khanh Khanh hồi lâu, trong đầu hơi không chắc, bà dứt khoát không hỏi thêm nữa, tóm lấy Thịnh Khanh Khanh lên xe rồi đi thẳng đến một trong những quán rượu nổi tiếng nhất trong Biện Kinh — Bát Tiên lâu.

Xe ngựa đi có chút gấp gáp, Thịnh Khanh Khanh liền đoán được rất có thể đúng là Mạnh Hành đã xảy ra tình huống cấp bách gì đó mới khiến Mạnh đại phu nhân vội vã đến tìm nàng.

Nhưng thành Biện Kinh lớn như vậy, Thịnh Khanh Khanh và Mạnh Hành đều ở đây, chẳng lẽ sau này Mạnh Hành phát bệnh là tất cả mọi người sẽ tới Mạnh phủ gọi nàng đi “ra tay cứu giúp”?

Huống chi, cho dù chính miệng Mạnh Sính Đình nói người có thể đến gần Mạnh Hành phát bệnh chỉ có một mình nàng, Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ nát óc cũng không thấy được mình có bản lĩnh thông thiên như vậy.

Với tình huống hiện nay, chẳng phải là đại phu chân đất khám bệnh, khám cứu sống được người nào hay người nấy?

Nếu như ngày nào đó có một người không cứu được, chẳng phải là hỏng bét à?

Nghĩ vậy, Thịnh Khanh Khanh vẫn chuẩn bị nói rõ ngọn nguồn với Mạnh đại phu nhân: “Đại cữu mẫu, chuyện hôm đó ở Mạnh phủ là trùng hợp, con tự cảm thấy chỉ là con đã làm một vài việc nhỏ không đáng kể, cũng không có gì đặc biệt, đổi lại là người khác thì cũng có thể giống như vậy.”

Mạnh đại phu nhân ừ ừ hai tiếng, không biết lấy ra mứt hoa quả từ chỗ nào của xe ngựa rồi đưa cho Thịnh Khanh Khanh: “Sắp đến rồi, con ăn cái này trước cho đỡ chán đi.”

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, nhận lấy mứt hoa quả bỏ vào trong miệng, đầu lưỡi đẩy nhét sang bên cạnh, má trái liền phồng lên một khối nho nhỏ, làm cho khuôn mặt thiếu nữ trong trắng lộ hồng của nàng mang theo sự biến đổi trở nên giống trẻ con.

Mạnh đại phu nhân tỏa ra tình yêu thương, nghĩ thầm một nhi tử một nữ nhi của mình, đẹp thì đẹp sắc sảo, thế nhưng đứa nào cũng không biểu cảm, không tri kỷ chút nào, bà không khỏi cảm khái: “Nếu như ta có được một nữ nhi như con thì tốt rồi.”

“Người có cháu gái là con mà.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Đã nhiều năm không có ai nhét kẹo cho con ăn rồi, đại cữu mẫu đối với con thật là tốt.”

“Con đứa trẻ này cũng quá dễ lấy lòng rồi.” Mạnh đại phu nhân bất đắc dĩ nghĩ, thật sự dễ lừa như vậy, Mạnh Hành còn không ra tay nữa, lỡ như bị người ta lừa đi mất thì như thế nào cho phải?

Thịnh Khanh Khanh bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, chân thành nói: “Đó là vì con biết đại cữu mẫu tốt với con thương con nên con mới dễ mua chuộc như vậy; những người khác thì vạn kim cũng không mua con được đâu.”

“Cái miệng nhỏ thật là biết nói chuyện.” Mạnh đại phu nhân lập tức có chút quên mất nhi tử ruột đang ở quán rượu, bà móc cả bao mứt hoa quả ra, không cho từ chối mà nhét vào trong tay Thịnh Khanh Khanh, vô cùng hăng hái nói: “Chút đồ lặt vặt này bao đủ, muốn ăn thì nói với cữu mẫu một tiếng, ta sẽ lập tức đưa tới cho con!”

Thịnh Khanh Khanh ôm mứt hoa quả thơm nức mũi ăn cả đường đi, chờ đến lúc xe ngựa dừng lại, trong miệng còn nhét nửa miếng chưa ăn xong.

Mạnh đại phu nhân vén rèm nhìn Bát Tiên lâu không khác ngày xưa, có chút buồn bực: “Không phải nói với ta là nó khí thế hung hăng tới đây tìm Ngụy Trọng Nguyên sao? Sao lại im ắng vậy?”

Thịnh Khanh Khanh cũng lặng lẽ quan sát Bát Tiên lâu người đến người đi, động tác rất cẩn thận hồn nhiên: “Ở đây rất náo nhiệt mà, im ắng chỗ nào ạ?”

“Ta vốn tưởng là gà bay chó sủa người ngã ngựa đổ chứ.” Mạnh đại phu nhân nghiêng đầu: “Mặc kệ đi, chúng ta đi xem sao —”

“Đại cữu mẫu, chi bằng trước hết cho người vào trong quán rượu hỏi xem Đại tướng quân có ở đây không, nếu không có thì chúng ta không cần đi vào một chuyến.” Thịnh Khanh Khanh đề nghị.

Mạnh đại phu nhân một mình đến Bát Tiên lâu, còn dạo một vòng rồi rời đi, chuyện kỳ lạ này bị truyền đi thì còn không biết sẽ truyền thành thế nào.

Mạnh đại phu nhân bừng tỉnh, lúc này mới gọi người bên cạnh đi vào quán rượu hỏi tình hình cụ thể.

Thịnh Khanh Khanh nhìn quán rượu bên ngoài khe hở của màn cửa, thầm nghĩ tin tức Mạnh đại phu nhân nghe sai rồi, không chừng Mạnh Hành vốn dĩ không ở chỗ này cũng nói không chừng.

Lại nói, uống rượu mà thôi, đâu có đến trình độ nhất định phải mời nàng ra ngoài từ Mạnh phủ?

Suy nghĩ này vừa mới chạy trong đầu Thịnh Khanh Khanh xong thì hướng trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Chỗ này của nàng lại không nhìn thấy hướng trên đỉnh đầu.

Ngược lại là hạ nhân mà Mạnh đại phu nhân phái đi đã chạy về, thì thầm hai câu với đại phu nhân.

“Khanh Khanh!”

“Vâng.” Thịnh Khanh Khanh quay sang, thấy Mạnh đại phu nhân gọi mình một tiếng rồi vội vàng nhảy xuống xe ngựa, nàng đành phải đi ra ngoài xuống xe theo.

Thịnh Khanh Khanh tạm thời không rảnh bận tâm tới ánh mắt của người ngoài xe ném tới, nàng bước nhanh đuổi theo Mạnh đại phu nhân đi lên lầu hai của Bát Tiên lâu, chỉ cảm thấy so với lầu một có tiếng người huyên náo, lầu hai không chỉ có người thưa thớt hơn, hơn nữa mùi rượu nồng hơn lầu dưới bảy tám lần, quả thật giống như đồ bài trí trên bàn đều mới được vớt ra từ trong vò rượu vậy.

Toàn bộ lầu hai chỉ có một bàn, còn là đều chổng vó lên trời mà ngã bên cạnh bàn vuông, trông sắc mặt từng người đã quá say.

Bên cạnh bàn chỉ còn hai người ngồi.

Người đưa lưng về phía Thịnh Khanh Khanh và Mạnh đại phu nhân chính là Mạnh Hành, một người còn lại là người trẻ tuổi đối diện với bọn họ, Thịnh Khanh Khanh lại chưa từng gặp.

Người trẻ tuổi ngược lại không có sắc mặt đỏ hồng sau khi say, cả khuôn mặt hắn ta đều trắng bệch, bờ môi không có chút màu máu nào, trông rất đáng sợ.

Thịnh Khanh Khanh cẩn thận nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi kia một lát, chỉ thấy hắn ta dùng một tay xách bầu rượu rót rượu cho mình, hai tay đều đang phát run, rót một ly để đổ nửa ly, sau đó run rẩy nâng ly rượu đến bên miệng uống.

— Ngay sau đó, hắn ta lại bắt đầu rót một ly rượu.

Nếu là người không biết nhìn hắn ta, quả thật nhìn giống như người đang mượn rượu giải sầu.

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh nghĩ như vậy, theo sau Mạnh đại phu nhân thả nhẹ bước chân đi lên lầu hai.

Lúc bước chân của Mạnh đại phu nhân đặt lên mặt đất của lầu hai, Mạnh Hành liền quay đầu nhìn bà một cái, ánh mắt hững hờ, giống như đã nhận ra bà từ tiếng bước chân.

Lúc Mạnh Hành đảo mắt qua Mạnh đại nhân rồi sắp quay đầu đi, khóe mắt của hắn bắt được Thịnh Khanh Khanh bị Mạnh đại phu nhân ngăn ở phía sau.

— Hắn chỉ biết có người đi thông báo cho Mạnh đại phu nhân biết, không nghĩ tới Mạnh đại phu nhân lại mang Thịnh Khanh Khanh tới cùng!

“Uống.” Mạnh Hành lập tức trầm giọng ra lệnh cho Ngụy Trọng Nguyên.

Ngụy Trọng Nguyên có nỗi khổ khó nói, hắn ta không biết đã rót bao nhiêu rượu vào bụng, chỉ có thể hận mình có tửu lượng tốt, cũng không dám giả vờ té xỉu, chỉ cảm thấy mỗi một ly rượu được uống vào miệng đều không phải là rượu mà là độc dược xuyên ruột, lại không dám dừng lại dưới yêu cầu của Mạnh Hành, rót từng ly từng ly vào trong miệng.

Nhưng Mạnh Hành vẫn chê động tác của hắn ta quá chậm!

Ngụy Trọng Nguyên đều muốn khóc rồi, hắn ta thấy chết không sờn mà nhắm mắt lại, xách bầu rượu rót vào miệng, mấy ngụm rượu lớn, uống quá dữ, làm cho bản thân bị sặc.

Mạnh Hành sờ lên trường đao, nghĩ đến có bao nhiêu khả năng sẽ chém cho Ngụy Trọng Nguyên một đao trước khi Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy hắn ta.

Giết người không khó, khó là không bị Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy.

Mạnh Hành khó khăn mà kiềm chế suy nghĩ không có ý tốt này.

Mạnh đại phu nhân nhìn Ngụy Trọng Nguyên đối diện với Mạnh Hành, biết rõ hôm nay là tình huống gì, bà ôi một tiếng tiến lên hòa giải: “Uống rượu vào ban ngày ban mặt còn không có chừng mực — Tiểu tử Mạnh Hành con, cũng uống nhiều rồi?”

Trước mặt Mạnh Hành quả thật có đặt mấy cái ly, nhưng đó là của công tử khác dùng trước khi hắn tới — người này bây giờ đã ngã bên cạnh bàn ngáy o o rồi.

Mạnh Hành không trả lời, Mạnh đại phu nhân nhìn hắn đằng đằng sát khí thì cũng không dám hỏi nhiều vào lúc này, bà nhìn Ngụy Trọng Nguyên đã bắt đầu khóc lên, vội vàng xua tay gọi hạ nhân bên cạnh hỗ trợ khiêng người.

Bọn hạ nhân đánh bạo tiến lên, lại chỉ dám khiêng mấy người đã bất tỉnh nhân sự trên mặt đất trước, không dám đụng vào Ngụy Trọng Nguyên.

Có ai không biết, mấy người nằm dưới đất là nhân tiện, Ngụy Trọng Nguyên mới là cái đinh trong mắt Đại tướng quân mấy năm này đều nhìn không quen?

Mạnh Hành không nhìn Thịnh Khanh Khanh, hắn lạnh lùng hỏi Ngụy Trọng Nguyên chảy nước mắt đầy mặt: “Ai bảo ngươi dừng lại?”

Ngụy Trọng Nguyên khóc nấc lên một cái, nơm nớp lo sợ mà tiếp tục uống rượu, hận bản thân mình không thể là một trong những người bạn xấu đã ngất đi kia.

Thịnh Khanh Khanh đứng đó nhìn một lát, đắn đo khó định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Uống rượu thì uống rượu, cùng lắm thì Mạnh Hành là người có tửu lượng cao làm cho tất cả mọi người đều uống gục thôi.

Vào lúc này Mạnh đại phu nhân lại quay người thủ thỉ một câu với Thịnh Khanh Khanh: “Tiểu tử này còn uống nữa thì phải trực tiếp đưa đến y quán mất.”

Thịnh Khanh Khanh nghe vậy thì lại nhìn chằm chằm Ngụy Trọng Nguyên, nhìn bầu rượu vò rượu đã chất thành đống bên cạnh hắn ta cùng với sắc mặt còn trắng hơn giấy kia, biết lời này không giả nhưng nàng cũng lười quan tâm nhiều.

— Có người gắng gượng muốn uống đến chết, đây lại không phải là điều mà người ngoài quản được.

Mạnh đại phu nhân đành phải nói: “Lúc này biểu ca con không nghe vô lời người khác, ta nói nó cũng vô dụng, con đi khuyên nhủ thử xem, Ngụy gia tốt xấu gì cũng không lớn không nhỏ, đừng để nó gây ra phiền toái.”

Hai câu thì thầm như muỗi vo ve này đều bị Mạnh Hành nghe thấy rõ ràng, khiến trong lòng hắn tự nhiên sinh ra một ý tưởng không biết nên nói là tuyệt vời hay là hỏng bét.

Mạnh đại phu nhân đưa Thịnh Khanh Khanh đến, đó tất nhiên là bởi vì hắn đã mất khống chế phát bệnh rồi.

Vậy nếu Thịnh Khanh Khanh đã theo tới, chi bằng hắn dứt khoát nhân cơ hội giả vờ như mình thật sự phát bệnh là được rồi.

Mạnh Hành hạ quyết tâm, dồn sát ý lạnh như băng về phía Ngụy Trọng Nguyên, làm đến mức thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn mang theo sự sảng khoái.

Hắn đã sớm muốn làm như vậy.

Bắt đầu từ thời khắc hắn ở trong mơ nhìn thấy Ngụy Trọng Nguyên cưới Thịnh Khanh Khanh, trong mắt Mạnh Hành thì Ngụy Trọng Nguyên đã sớm không khác gì người chết.

Chỉ có điều trước đây trong cuộc đời Mạnh Hành không có Thịnh Khanh Khanh, bây giờ hắn có rồi.

Ngụy Trọng Nguyên bị Mạnh Hành nhìn chăm chú mà hoảng sợ trừng to mắt, trong đầu phút chốc trống rỗng, chỉ hiện lên một chữ “Chết” to đùng.

Ngụy Trọng Nguyên biết Mạnh Hành nhìn mình không vừa mắt, nhưng chưa từng có lần nào giống bây giờ, làm hắn ta cảm thấy đầu mình đã bị trường đao uống máu thành nghiện kia chặt đứt, lăn xuống mặt đất.

Đọc truyện chữ Full