Mấy ngày sau đó, tam hoàng tử thay đổi cách tặng đồ hai lần đến Mạnh phủ, mọi thứ đều chỉ rõ là muốn cho Thịnh Khanh Khanh, bị nàng không mềm không cứng trả về mấy lần, trong lòng hắn ta có chút không nhịn được.
Nhưng Thịnh Khanh Khanh lại không ra khỏi Mạnh phủ nửa bước, nếu tam hoàng tử trực tiếp đến Mạnh phủ thì thật sự trong lòng hắn ta có chút nhát gan.
Ai dám tùy tiện làm loạn ở nhà của Mạnh Hành chứ?
Thế là tam hoàng tử nghĩ đi nghĩ lại, đưa ra một chủ ý ngu ngốc — hắn ta đưa tin cho Mạnh lão phu nhân, muốn nạp Thịnh Khanh Khanh làm thiếp thất.
Tuổi của tam hoàng tử còn lớn hơn Mạnh Hành mấy tuổi, hết cuối năm chính là người ở tuổi xây dựng sự nghiệp, chính phi đương nhiên đã sớm có, nhân duyên mong manh khác lướt qua không tính, thiếp thất chân chính được đón vào phủ hoàng tử cũng nhiều như ngón tay.
Thứ hắn ta có thể hứa được, đương nhiên cũng chỉ có vị trí thiếp thất.
Lòng tam hoàng tử tràn đầy cho rằng sính lễ mà mình hứa hẹn cũng xem như là đã bỏ ra hết cả vốn liếng, thậm chí hắn ta còn hứa hẹn chuẩn bị kỹ càng số lượng đồ cưới cho Thịnh Khanh Khanh mất cha mẹ, thành ý như vậy tất nhiên có thể đánh động Mạnh phủ, ai biết được, ẩn ý mới truyền đến Mạnh phủ nửa ngày, Mạnh lão phu nhân đã tự mình phái người vừa đến đã về rồi.
Người được cử đến nói có sách mách có chứng một hồi, không khỏi sợ hãi, nói liên tục cuối cùng tóm lại chính là một ý: Không có cửa.
Tam hoàng tử tức giận không nhỏ, lại đưa một lần lễ đến Mạnh phủ, lúc này ngay cả Thịnh Khanh Khanh mà quản sự cũng không thấy, người bên cạnh Mạnh lão phu nhân mềm không được cứng không xong, rồi cứ thế trực tiếp từ chối lễ.
Tam hoàng tử không chiếm được mỹ nhân, sốt ruột đến độ bắt đầu khó chịu, hắn ta nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy thái độ của Thịnh Khanh Khanh đối với mình luôn rất tốt, không giống những nữ nhân khác vừa thấy hắn ta hoặc là trực tiếp bò lên hoặc là hận không thể tránh xa ba thước, nhất định cũng thích hắn ta.
— Điều này rất rõ ràng, tất cả đều là Mạnh lão phu nhân ngầm lấy gậy đánh uyên ương!
Càng nghĩ càng giận, tam hoàng tử uất ức đi thẳng đến phủ nhị hoàng tử tìm ca ca ruột hỗ trợ.
“Đệ chính là muốn nàng ấy! Nàng ấy không giống người khác!”
Phát biểu không khác gì đứa trẻ mười hai tuổi này khiến nhị hoàng tử đang đọc giấy tờ thở dài nặng nề.
Nhị hoàng tử cùng một bụng mẹ với tam hoàng tử lại có tính cách hoàn toàn khác hắn ta. Bây giờ trong mấy vị hoàng tử, nhị hoàng tử xem như là có việc phải làm lớn nhất, so sánh với đại hoàng tử thì cũng không tệ hơn, nếu không phải thân phận của thân mẫu hơi thấp thì người ủng hộ hắn làm Thái tử cũng không ít hơn ủng hộ đại hoàng tử.
“Nhị ca, huynh nhiều chủ ý nhất, từ nhỏ đến lớn đệ nghe lời huynh đều không sai, lần này huynh cũng giúp đệ đi?” Tam hoàng tử ôi chao một tiếng, hạ thấp tư thái cầu xin nói: “Huynh chưa từng thấy nàng ấy có dáng vẻ gì, lúc này đệ nhớ tới cũng cảm thấy ngứa ngáy, không bỏ vào trong phòng ngủ của mình được, đệ… không cam lòng đâu!”
“Bớt nói lung tung lại.” Sắc mặt nhị hoàng tử trầm ổn, hắn để giấy tờ mình đã xem qua một bên, lại nói: “Nếu như Mạnh lão phu nhân quan tâm hôn sự của nàng ấy thì đệ trực tiếp đưa sính lễ đi chẳng phải là được rồi à?”
“Mạnh lão phu nhân không phải là đã từ chối đệ rồi sao!” Tam hoàng tử rũ mặt xuống: “Cũng không biết bà ta nghĩ gì! So với gả nàng ấy cho tiểu môn tiểu hộ chà đạp thì chi bằng đến phủ hoàng tử của đệ ăn ngon uống sướng lụa là gấm vóc còn không tốt hơn à?”
Nhị hoàng tử nhìn huynh đệ ruột bùn nhão không trát lên tường được, trong miệng tốt xấu gì cũng lưu tình: “Thiếp thất không phải phải cưới hỏi đàng hoàng như cưới thê tử, không cần cẩn thận như vậy chứ?”
Tam hoàng tử nghẹn lời, ỉu xìu nói: “Đệ đây không phải là… thích nàng ấy sao!”
“Cô nương trẻ tuổi có thể làm nữ nhi của đệ, có gì hay mà thích?” Ngược lại với người huynh đệ, nhị huynh đệ đối với nữ sắc từ trước đến nay đều khịt mũi coi thường: “Sự việc cũng đơn giản, tin tức về đệ trong thành Biện Kinh không tốt, Mạnh lão phu nhân ít nhiều cũng quan tâm đến ngoại tôn nữ của mình, không muốn để nàng ấy gả cho đệ cũng là thường tình, nếu như đệ thật sự muốn nạp nàng ấy thì mang theo tâm ý đến Mạnh phủ tự mình gặp Mạnh lão phu nhân, than thở khóc lóc với bà ấy là mình đối với tiểu cô nương vừa thấy đã yêu như thế nào, cơm nước ăn không vô, thuyết phục bà ấy chẳng phải là được rồi à?”
Tam hoàng tử do dự: “Nhị ca, đệ cũng không biết ăn nói đến vậy.”
“...” Nhị hoàng tử nhắm mắt lại, nuốt cái thở dài nặng nề xuống: “Dưới tay đệ dù sao cũng có mấy mưu thần văn hay chữ tốt.”
“Aaa!” Tam hoàng tử trở nên hưng phấn: “Vẫn là nhị ca thông minh, đệ quay về tìm người ngay!”
“Tâm ý mang đi đáng giá một chút mới có thể khiến người ta biết được là đệ thật lòng, rõ chưa?”
Tam hoàng tử liên thanh đáp “Tạ ơn nhị ca” rồi chạy mất dạng, nhị hoàng tử nhéo mi tâm, thầm nghĩ nếu có thể làm thông gia với Mạnh phủ, cũng không biết sau đó có thể có quan hệ chặt chẽ hơn một chút với Mạnh Hành hay không.
… Có điều cũng chỉ là biểu cô nương mới tới Mạnh phủ mà thôi, đoán chừng không có được tác dụng gì.
Nhị hoàng tử lắc đầu, một lần nữa cầm tập văn tự lên.
*
“... Tam hoàng tử?” Mạnh Hành u ám lặp lại một lần.
“Đúng vậy, tam hoàng tử hắn…” Tráng hán cẩn thận nhìn trộm biểu cảm của Mạnh Hành, ấp a ấp úng nói: “Hình như đã thương lượng với nhị hoàng tử, hôm nay dự định đến Mạnh phủ gặp lão phu nhân.”
Mạnh Hành đã liên tục mấy ngày không chợp mắt, khó khăn lắm mới xong việc, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe thuộc hạ nói tam hoàng tử muốn gây chuyện không thoải mái cho Mạnh phủ.
“Cho rằng Mạnh phủ là phủ hoàng tử của hắn à.” Mạnh Hành cười lạnh: “Đúng lúc, ta còn sầu vì không có chỗ trút giận đây.”
Tráng hán thấy hắn xoay người muốn lên ngựa, cũng không kịp nhớ đến việc nói một nửa giữ một nửa, lấy dũng khí nói: “Tam hoàng tử liên tục đến thăm Mạnh phủ, vì trước đó ở Sùng Vân lâu…”
Hắn ta còn chưa nói xong, Mạnh Hành đã mắt điếc tai ngơ giục ngựa chạy nhanh, gợi lên một đống tro bụi.
Tráng Hán vẫn chưa cả gan nói ra được việc “tam hoàng tử coi trọng Thịnh Khanh Khanh” bị để lại tại chỗ, trợn mắt há mồm một trận.
— Xong rồi, Đại tướng quân đi chuyến này, còn chưa biết mục đích của tam hoàng tử mà đã tức đến như vậy, đến đó rồi mới biết được thì chẳng phải sẽ rút đao chém tam hoàng tử nổi tiếng háo sắc à?
Tráng hán nuốt một ngụm nước bọt, rất nhanh đã huýt sáo gọi ngựa của mình rồi đuổi theo.
Lúc Mạnh Hành một người một ngựa đến cổng Mạnh phủ thì tọa giá của tam hoàng tử đã dừng ngoài cửa, nhưng không thấy bóng dáng người đâu.
“Đại tướng quân?” Người gác cổng lấy làm kinh hãi, nơm nớp lo sợ tiến lên hành lễ: “Sao ngài lại tới đây?”
“Tam hoàng tử tới gặp tổ mẫu?” Mạnh Hành xuống ngựa nhanh chân đi vào trong, vừa hỏi.
“Vâng, đoán chừng đã được một khắc đồng hồ, vừa mới đi vào không bao lâu.” Người gác cổng lắp bắp đáp lại.
Mạnh Hành không hỏi nhiều nữa, nhanh chân đi đến sảnh chính.
Hắn đã suy nghĩ cả một đường, nhưng lại không nghĩ ra được bao cỏ tam hoàng tử này có lý do gì gặp Mạnh lão phu nhân.
Vậy thì chỉ có thể là hắn ta bị người ta sai làm chân chạy truyền đạt tin tức gì đó đến Mạnh phủ.
Mẫu thân ruột của tam hoàng tử là Đức Phi, hay là nhị hoàng tử với dã tâm không nhỏ?
Dù sao cũng không thể là Hoàng đế.
Trong lòng Mạnh Hành xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại không biết nó cách xa hai vạn dặm so với chân tướng sự thật.
Lúc tới gần trước phòng cũng không nghe thấy động tĩnh lớn gì, lửa giận của Mạnh Hành mới thoáng hạ xuống được một chút — xem ra tam hoàng tử có chút đầu óc, không dám làm càn.
Hắn vừa mới nghĩ như vậy xong thì lời nói âm vang có lực của tam hoàng tử lập tức từ trong sảnh truyền ra: “Mạnh lão phu nhân, ta thật sự thích Khanh Khanh, nếu như giờ phút này ta có thể trẻ ra hơn mười tuổi, chắc chắn ta sẽ không chút do dự mà khởi bẩm với phụ hoàng, bất kể thân phận nàng ấy như thế nào cũng phải cầu hôn nàng ấy làm chính phi của ta!”
Lúc chữ cuối cùng của tam hoàng tử rơi xuống, Mạnh Hành đã đứng ở cửa sảnh chính.
Ánh mắt hắn nhìn tam hoàng tử giống như nhìn một bộ thi thể lạ lẫm không có chút tiếng thở nào trên sa trường: “Ngươi muốn cưới ai?”
Tam hoàng tử vừa bày tỏ tấm lòng, còn chưa kịp nhìn phản ứng của Mạnh lão phu nhân thì đã nghe thấy một câu như vậy từ phía sau, suýt nữa sợ đến mức đầu gối mềm nhũn tuột xuống từ trên ghế.
— Trước kia lúc hắn ta làm xằng làm bậy trên đường thì suýt nữa bị Mạnh Hành đi ngang qua nạo đầu, hô lên thân phận hoàng tử của mình mới giữ được tính mạng, bây giờ nghe thấy giọng nói của Mạnh Hành cũng có thể sợ đến mức tè ra quần.
Tam hoàng tử khó khăn nắm chặt lấy lan can ghế ngồi thẳng, hai chân bắt đầu run rẩy co giật: “Đại, Đại tướng quân về, về rồi.” Suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình.
“Ngươi muốn cưới ai?” Mạnh Hành gằn từng chữ hỏi lại lần nữa.
“Thịnh…” Tam hoàng tử há miệng run rẩy mở miệng, mới nói được một chữ là đã bị ánh mắt sắc bén của Mạnh Hành bức trở về, chỉ cảm thấy da gà toàn thân mình đều nổi lên, tim đập giống như sắp trực tiếp nhảy ra khỏi từ l0ng ngUc vậy.
“Thịnh Khanh Khanh?” Mạnh Hành đọc hoàn chỉnh cái tên này.
Tam hoàng tử cứng cổ không dám gật đầu, trong lòng hoảng hốt cảm thấy cái đầu này mà gật xuống là sẽ trực tiếp rơi xuống đất.
Rõ ràng là Mạnh Hành cách hắn ta mấy chục bước nhưng tam hoàng tử lại tin tưởng vững chắc người này có thể lấy mạng chó của mình trong chớp mắt, quả thật là dọa sợ bản thân đến mức sắc mặt trắng bệch.
Mạnh lão phu nhân mở miệng, tốc độ nói rất chậm: “Hành Nhi, vào rồi nói.”
Mạnh Hành nhìn thoáng qua Mạnh lão phu nhân, di chuyển bước chân nhưng lại đi về phía tam hoàng tử.
Trong đầu tam hoàng tử thét lên “Mạng ta xong rồi”, khóe mắt liếc qua trông thấy tay của Mạnh hành đã đặt trên đao, hắn ta sợ đến mức trực tiếp khóc lên.
Hắn ta còn nhớ rõ lần trước ở trên đường muốn cưỡng gian, Mạnh Hành đi ngang qua cho một đao liền cạo búi tóc của hắn ta, lưỡi đao đó không khác gì với việc bổ thẳng đầu hắn ta thành hai nửa, đủ để hắn ta mơ thấy ác mộng nửa tháng trời.
Mạnh Hành cuối cùng cũng đứng trước mặt tam hoàng tử, chỉ cách một bước chân, thậm chí còn không dài bằng thân đao của hắn.
Khí thế toàn thân hắn ép tới mức tam hoàng tử cũng không dám đánh rắm lấy một cái, lúc hắn mở miệng giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Không được.”
Tam hoàng tử cũng không biết Mạnh Hành nói cái gì, hoảng sợ hung hăng gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu rõ: “Ta, ta biết rồi! Không được!”
“Cái gì không được?” Mạnh Hành hỏi lại.
Đầu óc tam hoàng tử bình thường đã không dễ dùng lắm, lúc này càng như một vũng mực nước, hắn ta vừa khóc vừa nói: “Ta không biết hu hu hu…”
“Không được cưới Thịnh Khanh Khanh.” Mạnh Hành thấp giọng nói cho hắn ta nghe.
Tam hoàng tử hoảng hốt nhìn thấy đao bên hông của Mạnh Hành đã ra khỏi vỏ khoảng hai ngón tay, cảm thấy Mạnh Hành quả thật muốn dùng đao khắc sáu chữ này lên đỉnh đầu hắn ta, hắn ta điên cuồng gật đầu: “Ta không cưới không cưới!”
Mạnh Hành vẫn nhìn hắn ta chằm chằm, ngón tay cái đỡ lấy phần hoa văn của đao hướng ra ngoài từng chút một, ánh sáng lạnh từ một điểm hóa thành một đoạn.
Mạnh lão phu nhân ngồi thẳng người, bà thấp giọng quát: “Mạnh Hành!”
Mạnh Hành hoàn toàn không nghe thấy, lúc trở tay nắm chặt trường đao chậm rãi rút được một nửa thì tráng hán của Mạnh phủ đuổi đến theo sau Mạnh Hành cuối cùng cũng tới nơi, vừa đến cửa sảnh chính thì đã nhìn thấy màn này, hắn ta vội vàng hô to: “Đại tướng quân bình tĩnh!”
Trong mắt Mạnh Hành nhất thời chỉ có một mình tam hoàng tử, hắn biết sát ý trong lòng mình kêu gào muốn gi3t ch3t người này, duy chỉ có nửa phần lý trí cuối cùng cảnh cáo cầu xin hắn đừng làm như thế.
Nhưng sát ý cuối cùng đã chiếm được ưu thế mang tính áp đảo.
Tráng hán nuốt ngụm nước bọt, không còn cách nào khác: “Lão phu nhân, nhanh đi mời Thịnh cô nương đến — chỉ có nàng ấy có cách!”
Trước khi nghe thấy câu nói này của tráng hán, tinh thần của tam hoàng tử kéo căng đến cực hạn, đối mặt với lưỡi đao gần trong gang tấc, gần như tản ra mùi máu tanh làm cho người ta ngạt thở, hắn ta dứt khoát trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
Tráng Hán nhân cơ hội tiến lên hai bước, trầm giọng nói: “Đại tướng quân, Thịnh cô nương… Thịnh Khanh Khanh đang trên đường tới đây.”
Nghe thấy tên Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành cầm trường đao đã ra khỏi vỏ được một nửa bình tĩnh nghiêng mặt nhìn hắn ta một cái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Chương 24
Chương 24