Dù đã đoán được ý đồ đến của Ngụy nhị công tử nhưng lúc nghe hắn ta nói ra một câu như vậy, Thịnh Khanh Khanh vẫn lộ ra biểu cảm kinh ngạc ở trên mặt một cách thích hợp.
Ngụy Trọng Nguyên vốn không nói một lời ở phía sau cuống đến độ dậm chân: “Nhị ca sao huynh lại nói ra như vậy!”
Ngụy nhị công tử nói: “Chẳng lẽ không phải đệ có ý này? Ta đi thẳng vào vấn đề thì có gì không tốt?”
“Ngụy tam công tử, thật sự là như thế?” Thịnh Khanh Khanh cắt ngang đoạn đối thoại của bọn họ, đặt ánh mắt lên mặt Ngụy Trọng Nguyên.
Ngụy Trọng Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rất nhanh đã dời mắt đi chỗ khác, úp úp mở mở nói: “Thịnh cô nương thứ lỗi, ta cũng không phải… nàng là một cô nương rất tốt, là bản thân ta…”
Hắn nói hàm hồ, Ngụy nhị công tử nghe được ở bên cạnh sốt ruột, hắn ta xua tay hai cái, dứt khoát nói: “Dù sao đệ cũng chính là không muốn cưới, ta nói không sai chứ?”
Thịnh Khanh Khanh lập tức nói theo một câu: “Ngụy tam công tử có điều gì bất mãn với ta sao?”
Nàng đã sớm nhìn ra được tính cách của Ngụy Trọng Nguyên, chỉ cần người khác biểu hiện cứng rắn ở trước mặt hắn một chút là hắn sẽ không nói ra được lời phản đối, ngược lại là ngơ ngác bị người ta dắt mũi.
Ngụy Trọng Nguyên không thể nào nói ra được hai chữ “không cưới” ở trước mặt nàng, hắn xấu hổ lắm.
Thịnh Khanh Khanh muốn khiến người này làm theo ý nàng cũng rất dễ dàng.
Quả nhiên, dưới sự ép hỏi của hai bên Ngụy nhị công tử và Thịnh Khanh Khanh, biểu cảm trên mặt Ngụy Trọng Nguyên trở nên khá là rối rắm: “Ta không có bất mãn với Thịnh cô nương, nhị ca cũng không phải có ý đó…”
Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười, vuốt ngực nói: “Ta còn tưởng rằng Ngụy tam công tử ghét ta đấy, sợ hết hồn.”
“Thịnh cô nương đương nhiên là rất tốt, nhưng ta đối với Mạnh phủ…”
“Ngoại tổ mẫu của ta khá là hài lòng với Ngụy tam công tử, khen công tử không dứt miệng đấy.” Thịnh Khanh Khanh bịa đặt khen Ngụy Trọng Nguyên hai câu, nói: “Ngụy tam công tử không cần lo lắng.”
Ngụy nhị công tử líu lưỡi: “Thịnh cô nương, tam đệ ta có ý là, nó sợ Đại tướng quân, cho nên không dám cưới cô nương — cô nương xem, nó chỉ đứng ở cổng Mạnh phủ thôi đều sợ đến mức hai chân co giật rồi, cô nương là một người họ hàng của Mạnh phủ thì có thể trông cậy gì vào nó?”
Thịnh Khanh Khanh chuyển ánh mắt qua trên mặt Ngụy nhị công tử, hiền lành nở nụ cười với hắn ta: “Những lời mà Ngụy nhị công tử nói, ta muốn để cho Ngụy tam công tử chính miệng nói cho ta nghe.”
“Điều ta nói là đúng —” Ngụy nhị công tử nhíu mày, không kiên nhẫn thúc giục Ngụy Trọng Nguyên: “Không phải vừa rồi đệ nói như vậy với ta sao? Sao bây giờ lại che che giấu giấu?”
“Vừa rồi ta nói với nhị ca cũng không phải là lời chửi bới Thịnh cô nương.” Ngụy Trọng Nguyên vội nói: “Lời nhị ca nói thay ta vốn có chỗ không đúng, còn… còn cưỡng ép lôi kéo ta đến Mạnh phủ tìm Thịnh cô nương, khiến người ta khó xử biết bao!”
Hắn nói xong thì không tự chủ được mà lặng lẽ liếc nhìn qua biểu cảm trên mặt Thịnh Khanh Khanh.
Thịnh Khanh Khanh đặt chồng hai tay ở trước người, cổ vũ cười với hắn: “Ta tin tưởng Ngụy tam công tử sẽ không làm ta khó chịu.”
Ngụy Trọng Nguyên mở miệng, không biết từ đâu mà sinh ra sự dũng cảm, nói với Ngụy nhị công tử ở bên cạnh: “Nhị ca, nếu như ta có điều gì bất mãn với việc đính hôn thì đương nhiên sẽ tự nói với mẫu thân, không cần nhị ca vất vả truyền lời.”
Ngụy nhị công tử sửng sốt, sau đó khuôn mặt vù một cái xanh lét, hắn ta khó có thể tin được mà mắng: “Còn không phải ngươi sợ Đại tướng quân đến mức mất đi phẩm chất, nghe nói Thịnh cô nương chọn ngươi liền hoảng sợ cả ngày, ta có lòng tốt giúp ngươi, ngươi còn cắn ngược lại nói ta không tốt với ngươi? Chỉ dám càu nhàu sau lưng, ở trước mặt cô nương xinh đẹp thì lại trở nên khí phách, ngươi làm như ai cũng không biết ngươi có tính tình gì à?”
Ngụy Trọng Nguyên bị Ngụy nhị công tử gần như là chỉ vào ngực mắng một trận, tức giận đến mức mặt đỏ lên, lại chỉ bị hắn ta đâm vào lùi về sau nửa bước, chưa mở miệng nói lại.
“Ngụy nhị công tử ăn nói cẩn thận, đây là trên đường người đến người đi đấy.” Thịnh Khanh Khanh nhìn Ngụy công tử mắng xong mới mở miệng ngăn cản.
Ngụy nhị công tử oán hận thu giọng lại, hắn ta xoay mặt nói với Thịnh Khanh Khanh: “Không phải ta làm ca ca không tốt, nhưng tam đệ ta như vậy, Thịnh cô nương thực sự dám gả? Không sợ sau khi cưới sẽ cùng nó sống quãng đời uất ức tủi thân? Chi bằng gả cho ta, mặc dù ta —”
“Ngụy nhị công tử,” Thịnh Khanh Khanh cười ngắt lời hắn ta: “Ta đã chọn người xong rồi.”
Ngụy nhị công tử bỗng nhiên dừng lại, hắn ta nhìn chằm chằm vào Thịnh Khanh Khanh, cảm xúc giấu ở nơi đáy mắt cuối cùng cũng nổi lên: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một họ hàng mà Mạnh phủ có cũng được không có cũng chẳng sao, nếu không phải nhìn khuôn mặt này của ngươi thì nào có tư cách gả cho ta làm chính thê? Ta chỉ cất nhắc ngươi hai câu mà ngươi ta cho rằng ta thật sự nâng niu ngươi như quý nữ thế gia gì đó rồi à?”
Nhìn người này lật mặt trong nháy mắt, trong lòng Thịnh Khanh Khanh cũng rất bình tĩnh: Ngụy nhị công tử này còn không bằng tam hoàng tử đâu, ít nhất người sau là một con quỷ háo sắc vô dụng quang minh chính đại, mà Ngụy nhị công tử còn muốn làm kiểu làm cách khoát cho mình một lớp da phong lưu phóng khoáng.
“Nhị công tử nói đúng, nếu không phải Ngụy phu nhân tự đến Mạnh phủ tìm ta thì ta vốn cũng không dự định phải gả tới Ngụy gia.” Thịnh Khanh Khanh có ý riêng nói.
Ngụy nhị công tử hít hà một tiếng giống như đau răng, hắn ta buộc miệng mắng: “Nếu không phải nghe mẫu thân nói cưới ngươi chính là công thần của cả nhà thì hôm nay ta sẽ không hạ mình tìm ngươi đâu, thật là xúi quẩy!”
Thịnh Khanh Khanh nghe đến đó, trong lòng hơi động một chút.
Nàng đã sớm hoài nghi trong sự niềm nở thái quá của lão út Ngụy gia đối với nàng có lời dặn dò của Ngụy phu nhân, hôm nay chó ngáp phải ruồi mà có được lời chứng thực từ trong lời nói của Ngụy nhị công tử.
Công thần?
Dường như Ngụy nhị công tử không chú ý tới mình đã nói cái gì, hắn ta mắng xong câu này vẫn chưa hết giận, ở trong đầu vơ vét hết, cuối cùng lại nghĩ tới một việc khác liên quan đến Thịnh Khanh Khanh, hắn ta mở miệng nói: “Cô nương nhà khác ít nhất trong nhà còn có phụ mẫu đưa gả, một nữ tử mồ côi như ngươi thì có thể có thể kiêu ngạo với ta? Nghe nói người trong nhà ngươi lúc sống chẳng qua cũng chỉ là tiểu binh thủ thành ở biên quan, cho dù bọn họ ở đây thì cũng không dám nói lại ta một chữ!”
Thịnh Khanh Khanh vốn còn ngậm lấy ý cười suy tư chuyện của Ngụy phu nhân, nghe được lời nói sau đó của Ngụy nhị, nàng phút chốc cắt đứt suy nghĩ giương mắt lên, trong đôi mắt trong trẻo không có một chút ý cười nào: “Lúc phụ thân ta còn sống cũng có cấp quan ngũ phẩm bên người, xin hỏi nhị công tử bây giờ có được một quan hay nửa chức hơn phụ thân ta không?”
Ngụy nhị chơi bời lêu lổng nghẹn họng, lập tức la hét nói: “Không phải chỉ là một người dẫn đầu đội ngũ à? Quân thủ thành gì đó ta đã sớm nghe nói rồi, chưa đến một ngày đã để quân Đông Thục phá thành rồi, cười chết người!”
“Ngụy nhị công tử nói lời này thật là nhẹ nhàng, chắc là bởi vì không biết đến tình cảnh địa ngục trần gian lúc đó.” Thịnh Khanh Khanh chậm rãi nói: “Quân thủ thành ngăn cản đến mức khốc liệt, có người bị đốt thành người lửa, có người bị mũi tên bắn nát mặt, có người bị đạp thành thịt nát, cũng có người bị chặt thành mấy khúc. Trên đường phố Giang Lăng, nói một câu máu chảy thành sông không quá đế giày thật sự không ngoa. Những điều này Ngụy nhị công tử đến nghĩ cũng không nghĩ ra được là như thế nào nhỉ?”
Nàng nói kỹ càng tỉ mỉ, Ngụy nhị không tự chủ được mà cúi đầu liếc mắt nhìn gạch có rãnh dưới chân, tựa như trông thấy thứ chảy xuôi trong khe gạch đều là máu tươi sền sệt, theo bản năng nuốt nước bọt một cái.
“Nếu không phải ở biên thùy có những con người bình thường như cha và huynh trưởng ta dùng máu thịt thủ thành, nói không chừng Biện Kinh cũng đã sớm biến thành thảm trạng như vậy.” Thịnh Khanh Khanh tường tận xem xét khuôn mặt Ngụy nhị công tử, ánh mắt lạnh như băng giống như đang tự hỏi nên trao cho hắn ta kiểu chết nào: “Ngụy nhị công tử cũng không muốn trở thành mảnh vụn ghép lại cũng không trọn vẹn trong trận chiến nhỉ?”
Hai chữ mảnh vụn thực sự quá sinh động, Ngụy nhị biến sắc, trong bụng sôi trào.
“Bây giờ trong thành Biện Kinh cũng có không ít Đại tướng năm đó đến biên quan chinh chiến, không biết bọn họ nghe được lời nói này của Ngụy nhị công tử thì sẽ thương tâm biết bao nhiêu đây?” Thịnh Khanh Khanh chỉ vào tiểu đội quan binh tuần tra đi ngang qua ở cách đó không xa.
Ngụy nhị che miệng quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng ít nhiều có chút trống rỗng.
— Hắn ta cũng chỉ dám ở ngoài miệng bôi nhọ người chết cho thỏa ý, nào dám thật lòng mắng những lời bất cần này trước mặt những quan binh kia? Chẳng qua là vừa rồi tức đến hồ đồ, máu nóng xông lên não mà thôi.
Nhận thấy trong đội quan binh kia có người quay đầu nhìn qua đây, Ngụy nhị bối rối, hắn ta lại lẩm bẩm mắng vài câu rồi mới hung tợn trừng mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh, lại trừng Ngụy Trọng Nguyên không lên tiếng rồi quay người nghênh ngang rời đi.
Ngụy Trọng Nguyên khẽ ho một tiếng, lúc này mới hổ thẹn hành lễ xin lỗi Thịnh Khanh Khanh: “Nhị ca từ trước đến nay ương ngạnh… đã quen có gì là nói thẳng, hôm nay đã lỡ lời đắc tội nhiều, xin Thịnh cô nương đừng để trong lòng.”
“Ngụy tam công tử cũng không phải là người nói năng lỗ m4ng.” Thịnh Khanh Khanh khẽ thở dài một hơi, một lần nữa nở nụ cười, nàng vẫn khá là để ý đến câu nói trước đó mà Ngụy nhị nói: “Có điều… nếu đúng như lời Ngụy nhị công tử vừa nói, tam công tử không muốn làm công thần Ngụy gia sao?”
“Mẫu thân chưa từng nói như vậy, có lẽ là nhị ca nhớ nhầm rồi.” Ngụy Trọng Nguyên thẳng thắn nói: “Mẫu thân ngược lại từng nói với ta, chờ ta… khụ, phải đối đãi với Thịnh cô nương thật tốt, không được thất lễ.”
“Vậy thì được.” Thịnh Khanh Khanh cười hành lễ: “Tam công tử còn có những lời khác muốn nói không?”
Ngụy Trọng Nguyên nhất thời cũng quên mất mình đến cổng Mạnh phủ như thế nào, hắn ngượng ngùng lại một lần nữa nói lời xin lỗi rồi quay người rời đi.
Thịnh Khanh Khanh không lập tức đi vào Mạnh phủ, nàng đứng tại chỗ rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, nhẹ nhàng hít vào một hơi rồi lại chậm rãi thở ra.
Sau mấy hơi thở, nàng mới thoáng bình tĩnh được một chút, quay đầu vòng qua sư tử đá đi về phía cổng Mạnh phủ, lúc đi ngang qua bên cạnh người gác cổng, nàng còn gật đầu cười.
Nàng vẫn nhớ rõ Mạnh đại phu nhân dặn dò nàng là nếu như nhìn thấy Mạnh Hành thì hai người cùng nhau đi ăn cơm, nhưng Thịnh Khanh Khanh đã không còn tâm tình làm những việc này nữa.
Nếu không phải vừa rồi cố kỵ xung quanh là người đến người đi, nàng đã sớm tát hai cái lên khuôn mặt vênh vang đắc ý kia của Ngụy nhị rồi.
Hắn ta có tư cách gì chứ —!
Thịnh Khanh Khanh nhắm mắt lại, bước chân nhanh hơn ngày thường đi về phía viện của mình, trên mặt đoan trang đến mức bình tĩnh thất thường.
— Thật đúng lúc, khi Mạnh Hành đến cổng Mạnh phủ thì vừa vặn trông thấy bóng lưng của Thịnh Khanh Khanh.
Người gác cổng nhìn thấy hắn thì theo bản năng nhìn theo phương hướng Ngụy Trọng Nguyên rời đi, run rẩy nói: “Đại tướng quân, Ngụy tam công tử vừa mới rời đi.”
Mạnh Hành nhíu mày dừng bước: “Đến tìm Thịnh Khanh Khanh?”
Người gác cổng thành thật gật đầu: “Còn có Ngụy nhị công tử cũng ở đó, hình như hắn đã nói gì đó khiến biểu cô nương mất hứng, ta từ xa nghe thấy Giang Lăng gì đó.”
“Ngụy nhị nói?”
“Ngụy tam công tử ở bên cạnh không lên tiếng.”
Mạnh Hành nhớ kỹ phần thù của hai người này rồi mới duỗi chân đuổi theo Thịnh Khanh Khanh, hắn không xa không gần ở sau lưng Thịnh khanh Khanh, nhìn nàng đi một mạch cũng không quay đầu lại mà đi vào viện tử của mình.
Mạnh Hành đứng ngoài cửa một hồi, nghĩ xem có phải nên trực tiếp đi vào hay không.
Hắn còn chưa nghĩ xong thì Thanh Loan mang vẻ buồn bực từ bên trong đi ra, khi trông thấy hắn thì giật mình kêu lên, cúi đầu rầu rĩ thỉnh an: “Đại tướng quân.”
Lần này Mạnh Hành không vào cũng phải vào — nếu không đứng im lặng bất động một hồi lâu ở cửa viện của người ta thì tính là chuyện gì chứ — hắn trầm thấp ừ một tiếng rồi đi về phía cửa viện.
Thanh Loan nhanh chóng gọi hắn: “Đại tướng quân… cô nương nói nàng ấy muốn ngồi một mình một lát nên mới kêu ta ra ngoài.”
Mạnh Hành dừng chân lại một chút, lưỡng lực chỉ một lát rồi cũng không chút do dự mà đi vào: “Ngươi chờ ở bên ngoài.”
Vừa mới vào trong viện, Mạnh Hành liền nghe thấy tiếng vang giống như nghẹn ngoài, khẽ đến mức hắn nghiêng tai một cái là không nghe được nữa, tựa như là ảo giác do gió thổi qua lá cây.
Nhưng âm thanh có thể làm bộ, Thịnh Khanh Khanh ôm đầu gối ngồi xổm bên chậu đá thì lại không làm giả được.
Mạnh Hành nhíu mày nhìn chằm chằm quan sát bóng lưng của Thịnh Khanh Khanh, nàng giống như là người trong tranh, ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, bả vai cũng không run, lúc lắng nghe cũng không thấy tiếng khóc.
Mạnh Hành lặng yên không tiếng động mà tới gần mấy bước, nín thở lắng nghe một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng nghẹn ngào rò rỉ ra từ cổ họng của Thịnh Khanh Khanh.
Nàng khóc cũng cực kỳ kiềm chế, không cẩn thận phát ra tiếng là lập tiếng ngậm miệng nuốt vào trong bụng, giống như sợ bị người ta phát hiện vậy.
Da đầu Mạnh Hành tê rần, nắm chặt đao trong tay đồng thời nghĩ đến mười mấy suy nghĩ.
— Nên lui ra ngoài hay là tiến lên an ủi? An ủi thì có thể nói gì?
— Chi bằng trước tiên cứ trói Ngụy nhị lại mang tới chịu đòn nhận tội?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Chương 38
Chương 38