Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Ngày giỗ của người nhà sắp đến, lời nói vừa rồi của Ngụy nhị công tử làm ta hơi nhớ bọn họ.”
Đây cũng không phải là chuyện gì không thể nói ra.
Nàng mới mười sáu tuổi, đương nhiên là cái tuổi có thể nhớ người nhà đến mức khóc nhè.
“Huynh trưởng của muội là dũng sĩ nổi tiếng, ta từng nghe nói về hắn.” Mạnh Hành nói.
Đôi mắt Thịnh Khanh Khanh sáng lên: “Hành ca ca nghe nói từ đâu? Từ lúc huynh trưởng ta sinh ra đến lúc… thành bị phá đều chưa từng đi ra khỏi Giang Lăng một bước.”
Đương nhiên Mạnh Hành chưa từng nghe ngóng về Thịnh Minh An này từ nơi nào bên ngoài giấc mộng, nhưng những tin tức lộ ra trong mơ cũng đủ cho hắn dùng để an ủi Thịnh Khanh Khanh vào lúc này.
“Sau khi đến thành Giang Lăng, ta từng nghe sự tích về hắn, sớm hơn nữa cũng đã biết một hai về phụ thân muội.”
“Phụ thân ta?” Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc: “Ông ấy chưa từng nhắc đến chuyện đã gặp huynh.”
Mạnh Hành vốn muốn nói là biết được từ người khác, suy nghĩ một chút lại bị ma quỷ ám ảnh mà đổi giọng: “Đã gặp một lần.”
Thịnh Khanh Khanh ngược lại tin rất nhanh, nàng vui vẻ truy hỏi: “Vậy hai người đã nói gì?”
Mạnh Hành dứt khoát chọn ra một lý do từ trong mộng: “Nhắc về muội, còn có những người còn lại trong nhà.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Cũng đã nói đến thân thể của mẫu thân muội không tốt, khi đó ta cũng không biết bà ấy là cô cô của ta.”
Vẻ mặt của Thịnh Khanh Khanh trở nên nhu hòa, nàng mỉm cười hoài niệm nói: “Quả thật mẫu thân người yếu nhiều bệnh, có điều lúc bà có sức thì sẽ xuống bếp nấu cơm cho chúng ta ăn, tay nghề rất tốt, lợi hại hơn ta nhiều
“Từng nói về đệ đệ của nàng, mặc dù đệ ấy còn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu biết hỗ trợ việc nhà.” Mạnh Hành lại nói.
“Đây thật sự là dát vàng lên mặt”. Thịnh Khanh Khanh bật cười: “Nó không làm vỡ bát của ta là ta cũng có thể vui vẻ cả buổi sáng rồi.”
“Hai muội muội của nàng ngây thơ hoạt bát, luôn có thể trêu chọc cho mẫu thân muội bật cười thoải mái.”
Thịnh Khanh Khanh chống cằm dựa vào bên cạnh bàn, nàng giống như rơi vào hồi ức của chuyện xưa, trong đồng tử màu mật ong đựng đầy ý cười mềm mại.
Sau một lúc khá lâu nàng mới nói: “Có lẽ người ngoài cảm thấy nhà ta sống kham khổ, nhưng đối với ta mà nói không có gì tốt hơn người nhà.” Nàng dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào hư không một lần nữa tụ lại, nàng cười bổ sung: “Đương nhiên, Mạnh phủ cũng rất tốt.”
Mạnh Hành và nàng nhìn nhau trong giây lát, hắn khàn giọng hỏi: “Còn muốn khóc không?”
Thịnh Khanh Khanh bật cười: “ Nhất thời thương cảm, đã sớm qua rồi. Đại cữu mẫu còn đang chờ chúng ta dùng cơm, đã trì hoãn rất lâu rồi, không nên kéo dài nữa.” Nàng nói xong lại có chút bất đắc dĩ nói: “Hành ca ca mau đứng dậy đi, vì sao không chịu ngồi đàng hoàng nói chuyện chứ? — Còn như vậy nữa, ta cũng muốn vứt cái ghế này ngồi xổm với huynh luôn rồi.”
Lúc này Mạnh Hành mới đứng lên,
Hai người dán vào nhau quá gần, đầu của Thịnh Khanh Khanh nâng lên theo hắn, suýt nữa trẹo cổ, nàng nhanh chóng đè bàn đứng dậy.
Nàng vừa vòng ra sau tấm bình phong vừa nói: “Ta rửa mặt — thân thể của Hành ca ca đã không sao rồi à? Trông đã ôn hòa hơn lúc trước rất nhiều.”
Cho dù bản thân Thịnh Khanh Khanh không phát hiện ra, sau khi biết Mạnh Hành và phụ thân quen biết, giọng điệu nói chuyện của nàng với Mạnh Hành đều dịu dàng gần gũi hơn không ít.
Mạnh Hành khoanh tay đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo Thịnh Khanh Khanh: “Không việc gì.”
Thịnh Khanh Khanh vẫn còn thời gian lo lắng cho tâm bệnh của hắn, tâm bệnh của chính nàng lại được giấu tốt như vậy, chỉ sợ ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra có gì đó không đúng — điểm cuối cùng này mới là thứ khiến Mạnh Hành hoảng sợ nhất.
Thế gian này có người mềm yếu, cũng có người kiên cường, việc này vốn không phân biệt cao quý thấp hèn.
Nhưng nếu như một người muốn ép buộc bản thân mình nuốt vào bụng những đau khổ bi thương của người thường mà lộ ra khuôn mặt tươi cười, bất cứ lúc nào cũng không để cho người khác lo lắng, đây há lại là thứ mà hai chữ “miễn cưỡng” có thể hình dung được.
Thậm chí Mạnh Hành cảm thấy Thịnh Khanh Khanh đang ép buộc bản thân mình, mà nàng vẫn cảm thấy mình chỉ là trưởng thành chững chạc rồi.
Nếu như chiến mã từ nhỏ đã bị buộc dây cương, sau khi lớn lên sẽ không cảm thấy đó là gông cùm xiềng xích mà là một bộ phận cơ thể sinh ra đã có.
Chẳng trách Thịnh Khanh Khanh chưa từng sợ bất cứ kẻ nào biểu lộ ác ý với nàng, ngược lại có chút cẩn thận dè dặt với Mạnh đại phu nhân và Mạnh Sính Đình, nàng che đậy là bởi vì nàng vốn giỏi cho đi mà không phải là đòi hỏi.
Người khác không tốt với nàng, nàng liền nước đến thì cản; người khác tốt với nàng, nàng sẽ tốt lại nhiều hơn, sợ nhận quá nhiều ân tình của người khác.
Trong thoáng chốc Mạnh Hành chỉ cảm thấy quan tâm Thịnh Khanh Khanh đầy đủ mới là đang làm tổn thương nàng.
Lúc mới gặp Thịnh Khanh Khanh hắn đã cảm thấy dáng vẻ nụ cười thấm đầy mật của tiểu cô nương không quá giống với trong mơ nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, ai ngờ lại mất rất lâu mới tìm được nguyên nhân.
— Xét đến cùng, cũng là Thịnh Khanh Khanh giấu thật sự quá tốt.
Thịnh Khanh Khanh rửa mặt xong lau khô, sau khi sửa soạn lại tóc rối bên mai liền đi ra từ sau tấm bình phong, nàng cầm gương đồng lên soi bản thân mình, cảm thấy không có chỗ thất lễ mới nói: “Hành ca ca, chúng ta đi đến nội viện của đại cữu mẫu —”
Lời còn chưa nói hết, ánh mắt Thịnh Khanh Khanh rơi lên người Mạnh Hành mà một bên gương đồng chiếu rọi ra, giọng nói im bặt.
Mạnh Hành đang nhìn nàng, ánh mắt chăm chú đến mức không nhìn vào vạn vật khác trên đời.
Thịnh Khanh Khanh không có cách nào hình dung được ánh mắt của Mạnh Hành, hắn quả thật không cần nói gì cả, chỉ là tình cảm mãnh liệt tràn ra từ trong đôi mắt đen kia đã khiến hai gò má của nàng nóng lên, tay chân mềm nhũn.
Suy đoán đã từng mờ mịt hoang đường không khỏi lại một lần nữa xuất hiện trong đầu nàng.
Nhưng biểu cảm của Mạnh Hành rất bình thường, nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh xoay mặt lại, hắn còn nhíu mày nói: “Không phải là đi ăn cơm à?”
— Nàng nhìn nhầm rồi?
Ánh mắt Thịnh Khanh Khanh đảo một vòng trên mặt Mạnh Hành, nàng nở nụ cười: “Ừm, đại cữu mẫu nói bà ấy tự mình xuống bếp, ta còn chưa được thưởng thức đâu, hôm nay được hưởng ké.”
Mạnh Hành gật đầu rồi đi ra ngoài trước.
Thịnh Khanh Khanh rơi lại phía sau, nàng hướng về phía tấm gương trên bàn trang điểm hít một hơi thật sâu rồi mới nhanh nhẹn đuổi theo bước chân của Mạnh Hành.
*
Mạnh đại phu nhân đến cùng cũng đã xuống bếp bận rộn một bữa lớn, lúc Thịnh Khanh và Mạnh Hành đến đó, đại phu nhân vẫn chưa từ nhà bếp trở về.
Sau khi Cố ma ma mời hai người vào trong phòng thì đi thông báo cho Mạnh đại phu nhân biết, Thịnh Khanh Khanh không thể không ngồi cùng Mạnh Hành ở hai bên bàn, mắt to trừng mắt nhỏ một lát.
Cũng không biết có phải vừa rồi nhìn nhầm hay không, Thịnh Khanh Khanh có chút cảm thấy như ngồi trên bàn chông, sau khi giữ vững nụ cười vừa đúng một hồi khá lâu thì mới nghĩ ra lời bắt chuyện: “Vừa rồi Hành ca ca nói —”
Kết quả gần như là cùng khoảnh khắc đó, Mạnh Hành cũng mở miệng: “Trên mặt muội —”
Hai người cùng dừng lại, Mạnh Hành lấy tay chỉ lên khuôn mặt hắn: “Chỗ này.”
Thịnh Khanh Khanh trở tay dựa theo chỗ hắn chỉ mà lau hai cái, lại không nhìn thấy trên tay dính cái gì.
Mạnh Hành chỉ hai cái liền cảm thấy giống như khó chịu, hắn dứt khoát buông tay đứng dậy, cúi người vượt qua hơn nửa cái bàn vuông, lau một cái trên mặt Thịnh Khanh Khanh.
Lực hơi mạnh, đầu của Thịnh Khanh KHanh nhẹ nhàng lung lay theo động tác của hắn, cũng không đau nhưng cũng khiến nàng đột nhiên không kịp chuẩn bị lộ ra vẻ kinh ngạc — vừa rồi lúc nàng soi gương rõ ràng trên mặt rất sạch sẽ.
Mạnh Hành lau xong lại không buông tay, ngược lại nhíu mày đến gần điểm đó trên mặt Thịnh Khanh Khanh.
Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, thuận miệng cười nhạo nói: “Đừng nói là trên mặt ta mọc thêm thứ gì nhé?”
Trông Mạnh Hành có chút hoang mang, hắn dùng bàn tay nâng cằm Thịnh Khanh Khanh lên: “Đừng nhúc nhích.”
Thịnh Khanh Khanh lập tức nhận ra hắn lại đang lặp đi lặp lại vu0t ve hai cái trên vân da, cuối cùng cũng lấy thứ gì đó đi.
Lúc Mạnh Hành lật lòng bàn tay lên cho nàng nhìn, Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy trên đó dính một cọng lông mi hơi vểnh lên, nàng nghĩ có lẽ rơi lúc rửa mặt sau khi khóc, không thể nhịn cười được: “Tạ ơn Hành ca ca.”
Mạnh Hành bình tĩnh ừ một tiếng, lúc đang muốn ngồi lại thì Mạnh đại phu nhân ở bên ngoài bất chợt lên tiếng: “Hai đứa đang chơi gì vậy?”
Hình như bà vừa mới đi vào từ cửa, trên mặt cười tủm tỉm.
Nhưng Mạnh Hành đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của bà đến bên ngoài cửa, lại cố ý dừng lại hồi lâu, giống như sợ hắn không biết vậy.
“Trên mặt con dính đồ.” Thịnh Khanh Khanh cười đứng lên.
Mạnh đại phu nhân quan sát nàng một cái rồi nghiêm túc nói: “Cái khác thì không có, ta chỉ thấy mặt hơi đỏ lên.”
Thịnh Khanh Khanh theo bản năng trở tay dán vào gương mặt mình, lúc phát hiện ra nhiệt độ bình thường thì mới nghĩ đến có lẽ là vừa rồi Mạnh Hành lau hơi mạnh nên đỏ lên.
Mạnh đại phu nhân nhìn động tác theo bản năng của nàng, thần bí cười nhìn Mạnh Hành một cái, trông thấy nhi tử của mình có biểu cảm không sờ mà nhìn chỗ khác.
“Thêm nữa là…” Mạnh đại phu nhân lại tiếp tục nói, giọng nói được cố ý kéo ra rất dài: “Vành mắt hơi đỏ. Mạnh Hành bắt nạt con à?”
Cho dù biết là trêu chọc, Mạnh Hành vẫn không vui mà nhíu mày.
Thịnh Khanh Khanh nghe vậy thì lập tức xua tay: “Sao Hành ca ca lại bắt nạt con chứ?”
Mạnh đại phu nhân liền trơ mắt nhìn nếp nhăn giữa lông mày Mạnh Hành lại chợt giãn ra, bà nghiêng đầu sang chỗ khác tránh cho mình thật sự cười ra tiếng, nhanh chóng vẫy tay để hạ nhân đưa từng món ăn nóng hổi lên bàn.
Thân là người quản lý gia đình của Mạnh phủ, đương nhiên Mạnh đại phu nhân rất ít khi xuống bếp, nhưng làm ra bữa cơm này mùi vị cũng không tệ, Thịnh Khanh Khanh vừa ăn vừa tìm kiếm lời khen hữu ích, thổi phồng Mạnh đại phu nhân đến mức trên mặt bà tràn đầy hồng quang, bà hăng hái cầm đũa gắp thức ăn cho Thịnh Khanh Khanh, hoàn toàn không nhìn Mạnh Hành ở một bên.
Mạnh Hành cũng không thèm để ý đến đối đãi khác biệt, mãi đến khi Mạnh đại phu nhân muốn đưa một muỗng tôm bóc vỏ sáng long lanh vào chén của Thịnh Khanh Khanh, hắn mới đột nhiên ngăn cản: “Muội ấy không ăn cái này.”
Động tác của Mạnh đại phu nhân dừng lại, Thịnh Khanh KHanh đang đưa chén muốn nhận lấy cũng dừng lại, hai người cùng nhau nhìn về phía Mạnh Hành.
Thịnh Khanh Khanh quả thật không thích ăn tôm cá cua, nhưng sau chiến loạn, có thể có đồ ăn đã là không tệ rồi, nào còn có thể bắt bẻ những thứ này, bởi vậy cái gì nàng cũng có thể ăn được, đương nhiên cũng không có ý định khiến Mạnh đại phu nhân khó xử.
— Nhưng sao Mạnh Hành biết được chút thói quen ẩm thực không có ý nghĩa đó của nàng?
Mạnh Hành đón lấy ánh mắt hiểu rõ và ánh mắt nghi ngờ của Thịnh Khanh Khanh, cau mày nói thuận theo lời nói dối trước đó: “Phụ thân muội nói.”
Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu một cái, không nhớ rõ lắm phải chăng nàng đã từng để lộ sở thích ẩm thực nho nhỏ ấy trước mặt phụ thân.
Có điều suy nghĩ này chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, nghĩ là đến cùng phụ thân cũng đã qua đời, Thịnh Khanh Khan không nghĩ nhiều mà nói: “Không sao, khi còn bé có chút bệnh kén ăn.”
Mạnh Hành lại đưa bát ra cho Mạnh đại phu nhân, lạnh lùng nói: “Cho con.”
Mạnh đại phu nhân cười đổ muỗng tôm bóc vỏ vào trong chén của hắn rồi mới quay đầu nói với Thịnh Khanh Khanh: “Ta cũng rất kén chọn, chỉ có hôm nay ta tự mình xuống bếp nên mới dứt khoát không chọn những món ta không thích ăn, con cũng đừng miễn cưỡng, đều là người một nhà, đừng khách sáo như vậy.”
Thịnh Khanh Khanh mở miệng, lại nghĩ đến giải thích nữa chính là không nhận ân tình của Mạnh Hành một cách rõ ràng, không còn cách nào, nàng đành phải khẽ vâng một tiếng, bưng lấy bát yên lặng tiếp tục ăn cơm, ánh mắt như có như không liếc nhìn Mạnh Hành, giống như là tò mò, lại giống như là tìm tòi nghiên cứu.
Mạnh Hành kéo căng toàn thân mới khắc chế được sự xúc động nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh, lạnh mặt ăn hết bữa cơm.
— Đổi thành người khác còn tưởng rằng bữa cơm này hắn ăn không quá vui vẻ đấy.
Chờ ăn cơm xong, trong lòng Mạnh đại phu nhân tràn đầy sự ghét bỏ đối với Mạnh Hành: Lúc nên biểu hiện thì nên cố gắng biểu hiện, chuyện này bị lộ ra một chút tưởng rằng lúc đánh trận còn phải kịp thời giữ bí mật đấy.
Mạnh đại phu nhân hắng giọng một cái, hỏi Mạnh Hành: “Buổi chiều còn có việc gì không?”
Hôm nay Mạnh Hành chính là tính toán thời gian thành Giang Lăng bị phá mà tới, lại đúng lúc nhìn thấy THịnh Khanh KHanh khóc một trận, cho dù lúc này nàng đã có dáng vẻ không có việc gì nhưng hắn cũng không yên lòng.
Thế là biểu cảm của Mạnh Hành nghiêm túc trầm đọng: “Không có việc quan trọng.”
“Đúng lúc,” Mạnh đại phu nhân vung tay lên: “Hoa cỏ trong viện của Khanh Khanh nên được xới đất rồi, nha đầu này thích tự mình làm không thích để bà tử làm việc, con đi phụ một tay đi.”
— Để Mạnh Hành giúp nàng xới đất nhổ cỏ?
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc động đậy bờ môi, vốn muốn từ chối nhưng không biết tại sao lại nuốt lại.
Mạnh Hành thấy nàng bình tĩnh lại, trong lòng hắn cũng bình ổn theo, tự hạ thấp địa vị mà vâng một tiếng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Chương 40
Chương 40