DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Chương 59

Một đám người vừa mới giải tán từ Phúc Thọ Viên lại gặp mặt ở sảnh chính của Mạnh phủ.

Lúc Thịnh Khanh Khanh đi theo sau lưng Mạnh nhị phu nhân bước vào sảnh chính, khóe mắt thoáng nhìn thì quả nhiên như trong lời thông truyền vừa rồi, trong đại sảnh có hai nhóm người đứng hai bên.

Một nhóm đeo binh khí nghiêm túc lạnh lùng, một bên khác thì mặc quần áo hoa lệ, mặt trắng không râu.

Người hai phe này giống như giằng co âm ỷ, giữa mỗi người cách năm sáu bước chân.

Chờ đến lúc Mạnh lão phu nhân đi ra, thái giám bưng thánh chỉ mới tiến lên trước một bước, cười nhẹ nhàng nói: “Lão phu nhân, tiếp chỉ đi.”

Thịnh Khanh Khanh quỳ xuống theo đám người Mạnh phủ, cẩn thận nghe nội dung thánh chỉ một lần.

Ngoại trừ chút từ ngữ trau chuốt phức tạp, ý tứ của thánh chỉ lại rất đơn giản — sắp đến cuối năm, trong cung sắp tổ chức cung yến, người quen trong Mạnh phủ phải đồng ý tham gia.

Một buổi cung yến, người có thể đi tham gia đều là sự thể hiện của thân phận và địa vị, nhưng số người ít nhất cũng vài trăm người, nhà nào cũng được truyền chỉ thì sẽ vô cùng bề bộn, cho nên chỉ có mấy nhà được coi trọng nhất là sẽ nhận được thánh chỉ.

Những tri thức liên quan này, trên đường đến sảnh trước thì Thịnh Khanh Khanh đã nghe Mạnh nhị phu nhân và Mạnh Sính Đình giảng giải qua.

Mạnh nhị phu nhân thậm chí đoán được thánh chỉ là vì chuyện cung yến, cùng với việc vì sao công công truyền chỉ đặc biệt gọi tên Thịnh Khanh Khanh.

Có sự suy đoán của Mạnh nhị phu nhân, lúc nghe thái giám truyền chỉ phát biểu rõ ràng đọc lên tên của mình, Thịnh Khanh Khanh cũng không quá kinh ngạc.

Nàng chỉ đang nghiêm túc suy tư xem rốt cuộc mình có chỗ nào khiến Hoàng đế chú ý.

Nếu không phải là Hoàng đế, vậy thì ít nhất cũng là người nào đó trong cung.

Nghĩ tới đây, Thịnh Khanh Khanh bình tĩnh dùng khóe mắt nhìn lướt qua Hồ thị và Mạnh lục cô nương ở phía sau.

Hồ thị lúc này cả người tỉnh tỉnh mê mê, tựa như vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhìn kỹ còn có thể thấy vết máu chưa kịp lau sạch bên miệng.

Trong thánh chỉ cũng không nhắc đến bất cứ cái tên nào của tứ phòng.

Chờ thái giám cuối cùng cũng đọc thánh chỉ xong, ông ấy chủ động tiến lên đỡ Mạnh lão phu nhân, cười híp mắt nói: “Vốn không nên để lão phu nhân người quỳ.”

Mạnh lão phu nhân lắc đầu đứng dậy, mang vẻ mặt bình thản nói chuyện vài câu với thái giám, giọng nói cũng không cao, Thịnh Khanh Khanh không nghe rõ, chỉ nhìn thấy hai người họ đồng thời nhìn về phía mình.

Đám người Đại Lý Tự ở bên cạnh chờ đợi hồi lâu cuối cùng cũng có động tĩnh, một người dẫn đầu tiến lên phía trước nói: “Mạnh Hồ thị đâu?”

Mạnh lão phu nhân quay đầu nhìn bọn họ một cái, than thở xua tay để những người còn lại tránh ra, để lộ Hồ thị trong đám người.

Mạnh lục cô nương vẫn biết khóc không ngừng, Hồ thị lại giống như choáng váng vị người của Đại Lý Tự áp chế đưa đi ra ngoài, không có một chút phản kháng nào.

Mãi đến khi bà ta bị áp chế đi được mấy chục bước thì mới bỗng nhiên hoàn hồn quay đầu dùng giọng the thé kêu với Mạnh lục cô nương và Mạnh tứ gia: “Tìm người cứu ta! Hồ gia… cha mẹ ta nhất định sẽ không mặc kệ ta đâu!”

Mạnh lục cô nương khóc đáp lời, người của Đại Lý Tự lại nhắm mắt nằm ngơ đối với cảnh tượng chia xa của hai mẹ con này, dẫn theo Hồ thị đi ra khỏi cửa chính của Mạnh phủ.

Thịnh Khanh Khanh không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của Mạnh tứ gia đang rơi trên người nàng không nhúc nhích, giống như là suy nghĩ lại giống như căm thù.

Hai nhóm người này tới nhanh đi cũng nhanh, đoàn người thái giám tuyên chỉ xong lấy thưởng rồi rời đi, đám người Đại Lý Tự đi không xa không gần ở phía sau lưng, chỉ có một người trong đó rớt lại phía sau một đoạn, giống như là dò xét mà nhìn chăm chú đánh giá Thịnh Khanh Khanh.

Thịnh Khanh Khanh khó mà hình dung được ánh mắt của đối phương — người đó tựa như đã sớm nhận ra nàng, lại giống như hôm nay mới là lần đầu gặp nàng.

Đợi đến sau khi người ngựa của hai phe này rời đi, Mạnh lão phu nhân đi ngang qua bên cạnh Thịnh Khanh Khanh, thấp giọng nói một câu: “Có việc lúc nên biết thì kiểu gì cũng sẽ biết, hỏi cũng vô dụng.”

Đây cũng là ý bảo nàng đừng tốn hiểu thời gian đến hỏi.

Thịnh Khanh Khanh rũ mắt xuống không nói, chờ sau khi bóng dáng của Mạnh lão phu nhân chậm rãi biến mất mới một lần nữa nâng mặt lên.

Mạnh lục cô nương nhìn như muốn xông lên quyết một trận tử chiến với Thịnh Khanh Khanh, khiến Mạnh tứ gia nhíu mày cho người túm đi, tiếng khóc càng ngày càng xa.

Lúc Mạnh tứ gia gần đi thì nhìn chằm chằm Thịnh Khanh Khanh một cái.

Sau khi ông ta xem thư của Hồ Quý phi thì lập tức vỗ tay quyết định đi tìm Mạnh lão phu nhân ngả bài, khi đó sao mà nghĩ tới được, mới chưa đến một canh giờ mà tình hình sư việc bẻ ngoặt biến thành như bây giờ?

Hồ gia thề son sắt hứa ba hoa chích chòe, nhưng ngay cả một vị trí trong cung yến cũng không giữ được.

— Chẳng lẽ còn chưa có được tiền trong tay của Thịnh Khanh Khanh mà Hồ gia đã tự suy sụp xảy ra chuyện trước rồi?

Thịnh Khanh Khanh bỏ qua sự dò xét của Mạnh tứ gia, nàng cũng tạm biệt mọi người rồi đi về phía viện của mình.

Trong một canh giờ ngắn ngủi này đã để lộ ra quá nhiều tin tức, vẫn phải cố gắng yên tĩnh sắp xếp lại rõ ràng.

Lúc trước Thịnh Khanh Khanh chỉ cho rằng bản thân mình biết thân phận của mẫu thân đã đủ muộn rồi, ai ngờ thời gian nàng biết thân phận thật sự của phụ thân càng tới muộn hơn.

Từ tất cả đầu mối của việc cha mẹ mất mà dẫn đến Biện Kinh lại đều quấn quanh thân phận của phụ thân.

Thịnh Khanh Khanh đã thấy nhiều tài phú như vậy nhưng lại không biết phụ thân không có danh tiếng gì, trông chỉ là người bình thường rốt cuộc có được khoản tiền tài to lớn như thế từ đâu.

Trận chiến Giang Lăng có quá nhiều người chết, Thịnh Khanh Khanh cố gắng lục soát trong đầu một trận nhưng cũng không đếm ra được mấy người có thể hỏi được chuyện xưa của Thịnh Hoài.

Vương Đôn còn quá trẻ, thái độ ngậm miệng không nói của Mạnh lão phu nhân khá là rõ ràng, mà bốn vị phu nhân của Mạnh phủ đều vào phủ sau khi Mạnh Vân Yên đính hôn, không thể nào nghe nói chuyện bịa của một hạ nhân trong Mạnh phủ.

Thịnh Khanh Khanh đếm tới đếm lui mấy người mình quen một lần, ngoại trừ Văn phu nhân có chút thần bí thì càng không có một người nào thích hợp để nghe ngóng tin tức.

Bây giờ xem ra, có lẽ Mạnh lão phu nhân là người duy nhất có khả năng biết nội tình.

Nghĩ tới đây, Thịnh Khanh Khanh thở ra một hơi: “Thanh Loan, có lẽ mẫu thân chưa từng nhắc đến những người quen cũ khác trong thành Biện Kinh nhỉ?”

Thanh Loan trầm tư suy nghĩ hồi lâu, qua một canh giờ mới đột nhiên nói: “Cô nương, em nhớ tới một người, có điều không phải phu nhân nhắc đến mà là lão gia từng đề cập tới.”

Thịnh Khanh Khanh ngồi thẳng dậy: “Là ai?”

“Chính là vị phu nhân đánh trận nổi danh kia!” Thanh Loan nói: “Em nhớ lão gia và bà ấy từng cùng nhau đánh trận.”

“Võ Định hầu phu nhân…” Thịnh Khanh Khanh thì thào đọc lên cái tên này: “Thật sự có việc này.”

Giang Lăng nhiều chiến sự, ngoại trừ quân thủ thành thường trú thì cũng có biên đội khác đến trao đổi đóng quân hoặc chỉ là đường tắt.

Thịnh Khanh Khanh trước khi đến Biện Kinh đã sớm nghe nói đến sự tích anh dũng của Võ Định hầu phu nhân, chính là nghe được từ phụ thân Thịnh Hoài.

Có điều Võ Định hầu phu nhân lại không dễ gặp như vậy, Thịnh Khanh Khanh cũng không thể tùy tiện tự mình đưa bái thiếp được.

Nàng suy đi nghĩ lại, cuối cùng liên hệ với Văn phu nhân trước.

Văn phu nhân hồi âm ngược lại rất nhanh, trong thư đã làm hết khả năng mà kể cho nàng biết chuyện liên quan tới Thịnh Hoài nhưng không có bao nhiêu thứ có thể dùng được.

Bất kể nội dung của bức thư này là thật hay giả, Thịnh Khanh Khanh đã sớm chuẩn bị đối với chuyện này, sau khi đọc thư thật sự không quá thất vọng.

“Vậy nếu không, cô nương đi hỏi Đại tướng quân xem?” Thanh Loan lại nghĩ cách nói: “Không phải trước kia người vui mừng nói, Đại tướng quân và lão gia từng gặp mặt một lần hay sao?”

“Gặp mặt một lần thôi, phụ thân có lẽ không tùy tiện kể những chuyện đó với người ta đâu.” Thịnh Khanh Khanh nhấn thái dương.

Có điều nếu là Mạnh Hành giới thiệu gặp mặt, có lẽ có thể có lý do đi bái kiến vị Võ Định hầu cũng xuất thân từ quân ngũ kia.

Chỉ là việc này lại không thiếu được làm phiền Mạnh Hành hỗ trợ, Thịnh Khanh Khanh ít nhiều có chút không muốn vì chút việc vặt này mà đi quấy rầy hắn.

Dù sao mấy ngày gần đây Mạnh Hành dường như rất bận rộn, ở trong Mạnh phủ hoàn toàn không gặp được người.

Lần trước lúc bất ngờ gặp mặt ở trên đường cũng là bởi vì Mạnh Hành làm việc mà trùng hợp gặp được, thời gian chưa nói được mấy câu là Mạnh Hành đã đi rồi.

“Cũng không biết huynh ấy đang làm gì…” Thịnh Khanh Khanh nghĩ đi nghĩ lại tự lẩm bẩm ra tiếng.

Thanh Loan thính tai nghe thấy thì nghiêng mặt, nói: “Những người của Đại Lý Tự vừa rồi tới cũng không biết có phải là người của Đại tướng quân hay không?”

Nghe Thanh Loan nói như vậy, Thịnh Khanh Khanh lập tức nghĩ tới ánh mắt của người của Đại Lý Tự nhìn mình lúc gần đi, lại nhớ đến Ngụy Lương và Văn phu nhân, không khỏi nhíu mày.

Rõ ràng nàng là lần đầu tiên tới Biện Kinh thế nhưng không biết làm sao, nhưng thật giống như rất nhiều năm trước kia đã hãm sâu vào trong đó vậy.

— Nàng lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cảm giác này khiến toàn thân Thịnh Khanh Khanh đều không dễ chịu lắm.

“Nếu cô nương xin Đại tướng quân giới thiệu gặp mặt vị phu nhân đó thì có lẽ cũng không tính là việc lớn gì, Đại tướng quân nhất định sẽ đồng ý.” Thanh Loan nói khẳng định.

“Ta biết huynh ấy sẽ đồng ý.” Thịnh Khanh Khanh bất đắc dĩ nhìn nàng ấy: “Chính vì vậy mới không thể không chút kiêng kỵ mà tiêu xài sự xem trọng này được.”

Thanh Loan khó hiểu nói: “Nhưng nói không chừng Đại tướng quân thích người làm phiền ngài ấy đấy.”

Thịnh Khanh Khanh mở miệng, nhất thời lại không thể nói ra được, đưa tay làm hành động muốn đánh người, ngoài mạnh trong yếu mà đe dọa: “Không được nói lung tung, bị người ta nghe được thì làm sao bây giờ?”

Thanh Loan le lưỡi không nói: “Em vẫn là đi ra ngoài nhìn giúp cô nương, lỡ như Đại tướng quân rảnh rỗi đúng lúc tới Mạnh phủ, em sẽ lập tức quay về thông báo với cô nương!”

Thịnh Khanh Khanh hoàn toàn không kịp ngăn cản nữa, Thanh Loan đã đi ra ngoài như một làn khói.

Thịnh Khanh Khanh ở lại trong phòng đau đầu đè lên thái dương của mình, nàng dứt khoát lấy tờ giấy ra, vừa mài mực vừa suy tư tất cả những việc mình biết cho đến nay.

Toan tính của Ngụy gia và Hồ gia hình như là tiền tài mà phụ thân Thịnh Hoài của nàng để lại, lại không biết bọn họ biết được khoản tiền tài này từ đâu; vì sao Thịnh Hoài lại nắm giữ số lượng tiền tài khiến cho người ta kinh ngạc này, lại là một bí ẩn khác mà dường như hiện tại chỉ có Mạnh lão phu nhân biết.

Bây giờ xem ra, cuộc bỏ trốn rời khỏi Biện Kinh của Mạnh Vân Yên và Thịnh Hoài năm đó có lẽ cũng không đơn giản là bỏ trốn đào hôn.

Thịnh Khanh Khanh viết ra giấy từng cái tên mình nghĩ tới rồi chia ra sắp xếp, cầm bút suy tư hồi lâu, theo bản năng tô tô vẽ vẽ trên giấy.

Đợi đến lúc nàng lấy lại tinh thần từ trong dòng suy nghĩ thì một góc của tờ giấy đã bị tô ngang ngang dọc dọc.

Thịnh Khanh Khanh lắc đầu treo bút lên, đang muốn xé bỏ tờ giấy này, lúc vò được một nửa thì khóe mắt liếc qua nhìn thấy cái gì đó, nàng không khỏi mở ra hai tấc.

— Trong đường nét tô vẽ linh tinh, ngòi bút lông sói nhẹ nhàng viết hai chữ “Mạnh Hành”, Thịnh Khanh Khanh lại không biết mình viết lúc nào, sau tai nóng lên, nhanh chóng cầm bút bôi tên của Mạnh Hành, còn ngẩng đầu nhìn quanh bên ngoài một chút, nàng hơi có tật giật mình.

Đương nhiên ngoài cửa không có ai, Thanh Loan đã sớm không biết chạy đi nơi nào rồi.

Thịnh Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm, mím môi nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt hồi lâu, dứt khoát một lần nữa chấm mực bôi hết mấy cái tên còn lại rồi mới thở một tiếng thật dài.

Chỉ là bây giờ tầm nhìn hẹp, Thịnh Khanh Khanh đều có thể đoán được trong số tiền tài cha mẹ để lại ẩn chứa một bí mật hai ba mươi năm, thậm chí là lâu hơn.

Nàng thực sự không nên kéo Mạnh Hành thật lòng tốt với nàng vào trong đống rối loạn này của nàng.

Đọc truyện chữ Full