Trên đường tiến về phía hoàng cung, Thịnh Khanh Khanh ở trên xe ngựa đã bị Mạnh đại phu nhân nhét cho ăn không ít, cũng được xem như là lót dạ, mặc dù phần chờ đợi trước cung yến dài dằng dặc nhưng chờ đến khi đồ ăn thật sự xuất hiện trước mặt, nàng vậy mà lại không tính là quá đói giống như kỳ tích, bèn tránh động đũa đỡ phiền.
Mạnh Sính Đình nói không sai, cung yến vốn là nơi mà người người đều sẽ bị người khác dò xét.
Huống chi hôm nay Thịnh Khanh Khanh bị động đến mức có vẻ khá là kiêu kỳ.
Tóm lại, ôm tâm lý làm ít sai ít, Thịnh Khanh Khanh gần như không ăn chút gì.
Nàng đang đợi một cơ hội — chính là thời cơ lộ ra nguyên nhân đưa nàng đến buổi cung yến này.
Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi trên cao, khi Thịnh Khanh Khanh hành lễ theo mọi người thì cẩn thận không nhìn khuôn mặt của cả hai nhiều, nhưng nàng nghĩ nếu đối phương thật sự có ý, vậy thì sẽ có cách để tiếp xúc với nàng.
Quả nhiên, sau khi qua ba lần rượu, nội thị nổi tiếng đi xuống nói: “Thịnh cô nương, Hoàng hậu nương nương tuyên cô nương đi lên nói chuyện.”
Mạnh đại phu nhân giương mắt lên, bà nói: “Nương nương chỉ tuyên một mình con bé?”
Nội thị nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Mạnh đại phu nhân im lặng, cổ vũ mà vỗ vỗ tay Thịnh Khanh Khanh, cười nói: “Đi đi.”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu cười đứng dậy, đi theo nội thị bước thẳng đến chỗ đại diện cho quyền lực tối cao trong điện Kim Loan.
Khi đi đến trước bậc thang mà không được tuyên triệu thì không thể tự tiện đi lên, Thịnh Khanh Khanh nâng váy tránh giẫm trúng, nàng nhìn không chớp mắt, trong lòng vô cùng bình yên.
— Cho dù không quay đầu, nàng cũng có thể nhận ra được ánh mắt mà Mạnh Hành ném tới đang cố chấp dừng lại trên người mình.
Sự chú ý gần như là cố chấp này giờ phút này lại khiến nàng cảm thấy khá là an tâm.
Chậm rãi đi từng bước, khi dừng chân theo nội thị ở bên cạnh bàn, ánh mắt Thịnh Khanh Khanh lung lay, cuối cùng bình yên dừng lại ở đồ ăn trên bàn.
Nội thị khẽ nói: “Hoàng hậu nương nương, Thịnh Khanh Khanh đến rồi.”
Tiếp theo đó, Thịnh Khanh Khanh nghe thấy một giọng nói bình thản lại uy nghiêm nói: “Con ngoan, đến gần một chút nói chuyện.”
Thịnh Khanh Khanh theo lời tiến lên nửa bước — thức ăn đập vào mắt trở nên nhiều hơn một chút, chỉ là trông như không dùng nhiều lắm.
“Ta còn nhớ rõ dáng vẻ năm đó của mẫu thân con, đôi mắt của con rất giống nàng ấy.” Hoàng hậu cảm thán nói: “Nhoáng một cái không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, nữ nhi của nàng ấy đều lớn đến thế rồi.”
Thịnh Khanh Khanh nhất thời không nắm chắc được là mình có nên trả lời hay không, nàng cúi đầu chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bẩm nương nương, trưởng bối quen biết đều nói con cười lên giống bà ấy đấy.”
Hoàng hậu nghe vậy thì cười khẽ: “Vậy thì con ngẩng đầu lên cười một cái đi.”
Thịnh Khanh Khanh quả nhiên ngẩng mặt lên, không sợ người lạ chút nào mà cười để lộ lúm đồng tiền ngọt ngào với Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu ngắm nghía khuôn mặt tươi cười của Thịnh Khanh Khanh, khuôn mặt lộ ra vẻ thả lỏng lại hòa ái: “Quả thật rất giống, có điều cũng có vài chỗ khác biệt.”
Hai khuôn mặt giống nhau, lại biểu hiện khác biệt trên người hai mẹ con này, cũng không biết mấy người nhớ Mạnh Vân Yên mãi không quên rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Hoàng hậu nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn lướt qua người Ngụy Lương ngồi ở ghế cách đó không xa rồi mới quay đầu nói với Hoàng đế: “Bệ hạ còn nhớ Vân Yên của Mạnh gia năm đó không? Là cô nương nổi danh nhất trong thành Biện Kinh vào ba mươi năm trước.”
Hoàng đế quay đầu lại nhìn thoáng qua Thịnh Khanh Khanh, ông bình thản nói: “Trẫm đã gặp một lần.”
Trong khoảnh khắc kinh ngạc đưa mắt nhìn sang Hoàng đế, Thịnh Khanh Khanh lập tức ý thức được sự không ổn lại nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Nàng chỉ biết mẫu thân Mạnh Vân Yên năm đó khi còn ở Biện Kinh là một nhân vật nổi tiếng, cũng đã gặp không ít người quen biết mẫu thân nhưng theo thời gian trôi qua, người quen cũ của mẫu thân càng ngày càng nhiều, ngay cả Hoàng đế và Hoàng hậu cũng dính dáng vào.
Hoàng đế không so đo cái nhìn dò xét đó của Thịnh Khanh Khanh mà nói tiếp: “Có lẽ là giống phụ thân của nàng ta hơn một chút.”
“Bệ hạ quen biết…” Thịnh Khanh Khanh dừng lại một chút, hơi trễ mà đổi giọng: “Phụ thân của dân nữ?”
“Nghe nói đôi chút.”
Người người đều nghe nói đến Mạnh Vân Yên, nhưng số người nhắc đến Thịnh Hoài thì có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong lòng nàng đột nhiên rõ ràng: Có lẽ, phụ thân Thịnh Hoài chính là nguyên nhân dẫn đến lần tham gia cung yến này của nàng.
Nghĩ đến số tiền tại làm cho người ta kinh ngạc mà phụ thân để lại và thái độ luôn tránh né của Mạnh lão phu nhân, Thịnh Khanh Khanh không vì lý do gì cả mà cảm thấy suy đoán của mình không sai.
Rõ ràng, thứ mà số tiền tài này dính dáng đến còn to lớn hơn tưởng tượng của nàng mới có thể dẫn tới sự chú ý của hoàng gia.
Nhưng Thịnh Khanh Khanh mang nghi vấn đầy bụng lại không thể l0 m4ng cứ như vậy mà hỏi trước mặt Cửu Ngũ Chí Tôn.
“Sống ở Biện Kinh vẫn quen chứ?” Hoàng hậu lại hỏi.
Thịnh Khanh Khanh gật đầu: “Mọi người trong Mạnh phủ đều đối đãi rất tốt với dân nữ, thân thiết giống như đã sống trong Mạnh phủ này từ nhỏ vậy.”
“Đại tướng quân cũng có quan hệ không tệ với con.” Hoàng hậu trêu ghẹo nói: “Ta đã biết hắn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy hắn thận trọng như thế, còn biết tặng hoa cho muội muội hắn.”
“Hành ca ca hái hoa trong cung, vậy thứ dân nữ được hưởng chẳng phải là ánh sáng của bệ hạ và nương nương à?” Thịnh Khanh Khanh cười tủm tỉm nói.
Hoàng hậu nói: “Một bông hoa mà thôi, tặng vào tay con dù sao cũng tốt hơn là khô héo trên cành cây. Có thể nhìn được một màn Đại tướng quân tặng hoa, có hái cả rổ xuống ta cũng cảm thấy đáng giá.”
Thịnh Khanh Khanh thẹn thùng nói: “Hái một bông là ngắm hoa, hái hết thì chính là phung phí của trời nha. Chỉ cần bệ hạ và nương nương có thể cho phép ta mang đóa mai vàng kia ra khỏi cung là dẫn nữ đã hơn cả hài lòng rồi.”
Hoàng hậu cười cười, lại hỏi: “Ta thấy con không ăn gì, không hợp khẩu vị sao?”
“Người ta đều nói đồ ăn phải đủ cả sắc hương và vị, dân nữ đây là lần đầu tiên nhìn thấy sơn hào hải vị mà sắc hương bị đều làm cho người ta không tìm được lỗi.” Thịnh Khanh Khanh thật lòng thật ý tán thưởng mà thôi, lại vô cùng nuối tiếc nói: “Bởi vì lần đầu tiên dân nữ tới cung yến, các trưởng bối ở Mạnh phủ đã dặn đi dặn lại là không được mạo phạm thánh nhan, bởi vậy đồ ăn đưa vào miệng, dân nữ đều phải đếm lặng lẽ nhai ba mươi cái, lại cẩn thận nuốt xuống bụng đấy.”
“Ngược lại đã làm con đói bụng rồi.” Hoàng hậu bật cười.
Thịnh Khanh Khanh lại nói: “Đồ ăn tinh xảo như vậy, chỉ nhìn thôi cũng có thể no ngang bụng rồi, lại có thể nếm được mấy miếng vốn là may mắn của dân nữ, đương nhiên là không cảm thấy đói.”
— Lời này ngược lại có một nửa là thật, dù sao lúc trên đường đến nàng cũng đã được Mạnh đại phu nhân cho ăn lửng bụng rồi.
“Việc này thì dễ xử lý.” Hoàng đế ở bên cạnh nói: “Chờ lúc ngươi về, trẫm sẽ cho người đưa một bàn tiệc về Mạnh phủ cùng ngươi, tùy ngươi muốn ăn thế nào thì ăn.”
Đây đã được xem như là ban thưởng vô cùng vinh quang rồi, chuyện tốt mà bao nhiêu người muốn cũng không được, trong lúc Thịnh Khanh Khanh mở miệng khép miệng thì Hoàng đế đã cho nàng một cách qua loa rồi.
Đẳng cấp cung yến khá là cao, cho dù là phi tử bình thường trong cung thì cũng không thể ăn được bữa tiệc xa hoa này một cách đơn giản được.
Thịnh Khanh Khanh chớp mắt mấy cái, dứt khoát hành lễ tạ ơn: “Đa tạ bệ hạ! Sau khi đưa đến Mạnh phủ, dân nữ có thể ăn cùng với mọi người trong Mạnh phủ sao?”
“Đương nhiên.” Hoàng đế nhàn nhạt đáp lời, ông nhìn Thịnh Khanh Khanh mang khuôn mặt vẫn không thay đổi biểu cảm thêm một chút, nói: “Đồ ban cho ngươi, ngươi muốn cho ai ăn thì cho, không muốn cho ai ăn thì không cho.”
Trong lời nói rõ ràng còn có những ý khác, nhất là nửa câu sau, gần như là nhắc đến sự tồn tại của tứ phòng trong Mạnh phủ.
Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Có câu này của bệ hạ là dân nữ yên tâm rồi — sau khi về, dân nữ sẽ chia cho mọi người không đến của Mạnh phủ nếm thử, người ta đều nói người một nhà phải đồng cam cộng khổ, cũng không thể để một mình dân nữ vui vẻ được.”
“Đứa trẻ ngoan.” Hoàng hậu cười nói: “Được rồi, không giữ con lại nữa — Đại tướng quân nhìn chằm chằm xuyên qua con luôn rồi.”
Thịnh Khanh Khanh nhịn không được mà quay người nhìn thoáng qua, lại đúng lúc nhìn thấy Mạnh Hành nghiêm nghị ngồi ở vị trí của hắn, mang biểu cảm thâm thù đại hận nhìn chằm chằm vào chén rượu trên bàn, giống như trên đó đột nhiên mọc ra đóa hoa vậy.
Thịnh Khanh Khanh nghi hoặc quay mặt lại — nàng vẫn luôn cố gắng chuyên tâm ứng đối với câu hỏi của hai người cao quý nhất trong thiên hạ, trong lúc nhất thời đúng là không chú ý tới phía sau có ánh mắt của Mạnh Hành phóng tới hay không.
Ý cười của Hoàng hậu lại sâu thêm một chút, bà gật đầu với Thịnh Khanh Khanh, lại tiếp tục nói: “Về chỗ đi.”
Thịnh Khanh Khanh vâng một tiếng, cúi đầu một tiếng rồi lui về.
Lúc bước xuống từ trên bậc thang chí cao vô thượng, tâm tình của Thịnh Khanh Khanh ngược lại thoải mái hơn rất nhiều so với khi đi lên.
Tuy nói có chút ám chỉ không rõ ràng, nhưng hiển nhiên Đế Hậu cũng không có dấu hiệu ác ý với nàng.
— Ít nhất, bây giờ xem ra cũng không có ác ý gì.
Lúc một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Mạnh đại phu nhân, trong lòng Thịnh Khanh Khanh thật sự là thở phào nhẹ nhõm.
Việc đầu tiên nàng làm chính là ngẩng đầu nở nụ cười với Mạnh Hành.
Mạnh Hành gật gật đầu gần như không thể thấy được, sau đó đặt chén rượu đã cầm trong tay hồi lâu xuống.
Một màn Thịnh Khanh Khanh được Đế Hậu gọi riêng đi nói chuyện, đám người trong cung điện chỉ cần không say, lại không ngốc thì đều lặng lẽ để trong lòng.
Hoàng đế có khi nào từng mang vẻ mặt ôn hòa như thế với người trẻ tuổi nào? Huống chi mãi đến màn bắn cung của cung yến thì cũng không có thêm ai bước lên hưởng thụ đãi ngộ giống như Thịnh Khanh Khanh nữa.
Không lâu sau khi nói chuyện với Thịnh Khanh Khanh, Đế Hậu đồng thời đứng dậy rời bữa tiệc sớm.
Sau khi hai tôn thần này rời đi, không khí trong điện cuối cùng cũng không trang nghiêm cứng ngắc nữa, cũng có người bắt đầu bí mật rỉ tai thì thầm thảo luận chuyện khác.
Ví dụ như, hành động và thái độ vừa rồi của Hoàng đế có phải là đại biểu cho ý khác hay không?
Có người suy nghĩ phong phú thì cảm thấy, mặc dù với tuổi tác của Hoàng đế thì thừa sức làm cha của Thịnh Khanh Khanh, làm gia gia cũng được, nhưng ông ấy là Hoàng đế, vậy chỉ cần vẫn còn tuyển tú thì người vào cung đều là tiểu cô nương trẻ tuổi ngon nước — có phải Hoàng đến muốn để Thịnh Khanh Khanh vào cung không?
Người đầu óc sáng tỏ một chút thì nghĩ theo hướng thích hợp hơn: Hoặc là vì biểu đạt sự coi trọng đối với Mạnh phủ và Mạnh Hành, hoặc chính là nhìn trúng Thịnh Khanh Khanh làm chính phi của vị hoàng tử hoàng tôn nào đó.
— Dù sao thì ai cũng biết cha mẹ của Thịnh Khanh Khanh không phải là quan lớn hay người tài ba gì mà có thể khiến Hoàng đế tự ra mặt an ủi.
Mà Vệ Phong ở một bên khác của cung điện lúc này đang xanh mặt nghe cửu hoàng tôn vừa rồi phát biểu ra lời “thục nữ quân tử” nói chuyện.
“... Các ngươi xem, hoàng gia gia cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười với nàng ấy, đây cũng là ý rất hài lòng.” Cửu hoàng tôn vui mừng nhướng mày, y nói: “Nếu ta xin ý chỉ tứ hôn với hoàng gia gia, chỉ cần cướp đi trước mặt Ngụy gia thì chẳng phải là mọi chuyện thuận lợi à?”
Vệ Phong: “...” Không thuận lợi được.
“Có điều cho dù hoàng gia gia không đồng ý thì ta cũng có cách cưới nàng ấy.” Cửu hoàng tôn lại nói, ngượng ngùng nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không vui mà xua tay ngăn cản tầm mắt của những người khác: “Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, trong lòng Thịnh cô nương chắc chắn thấy rất phiền.”
“Điện hạ lại biết cơ đấy.” Có người trêu chọc nói.
Lại có người góp vui: “Người còn chưa tới tay mà điện hạ đã thương hoa tiếc ngọc như vậy, sau này chẳng phải là một người bị thê tử quản nghiêm à?”
Hoàng tôn điện hạ bị bọn họ trêu chọc đến mức bên tai đỏ lên, đám người thấy thế thì ầm ĩ hăng hái hơn.
Duy chỉ có Vệ Phong thờ ơ lạnh nhạt, hắn nhìn chén rượu mặc dù được Mạnh Hành cầm hồi lâu nhưng chưa từng đưa đến bên môi, trong lòng cảm thấy cho dù thật sự có thánh chỉ tứ hôn thì cũng không có tác dụng gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Chương 67
Chương 67