DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Phần Thân Quen
Chương 33

Edit: Tắc

Beta: Linh Lăng

Đã nhiều ngày Nguyễn Vân Kiều không gặp Lý Nghiên, sau sự việc lần đó, hai người cũng không liên lạc với đối phương.

Hay đúng hơn là không dám.

Nguyễn Vân Kiều cảm thấy mọi thứ đã đi theo hướng mà cô nghĩ, quan hệ giữa hai người chính là ngầm hiểu lẫn nhau.

Bên phía đoàn phim cô không thể vắng mặt, cũng không có lý do và tư cách để để cả đoàn phim chờ đợi cô.

Nguyễn Vân Kiều tiếp tục quay lại phim trường, nhưng vào ngày nghỉ cô sẽ quay về biệt thự Thượng Kinh. Mấy hôm nay chú Phan vắng nhà, nói là đi công tác, nhưng chắc là muốn dành thời gian để bản thân trấn tĩnh lại.

Trong suốt những ngày này, Nguyễn Thanh Mạn lúc nào cũng rơi nước mắt, bà luôn nhấn mạnh mình làm gì cả, muốn Nguyễn Vân Kiều tin bà.

Nguyễn Vân Kiều đã kiệt sức, cô không biết phải nói gì, cũng không nói được gì.

Cô hoàn toàn không có khả năng can thiệp vào chuyện này.

Khi cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay kết thúc đã chín giờ tối.

Hôm nay, Khương Phó Thành và Dư Lạc cũng có mặt, quan hệ của Khương Phó Thành và đạo diễn Tưởng Siêu khá tốt nên anh ta tới để thăm ban.

Còn Dư Lạc đi theo để gặp Nguyễn Vân Kiều, ngày thường cô ấy chỉ sắp xếp một trợ lý để giúp Nguyễn Vân Kiều giải quyết những việc vặt vãnh trong đoàn phim.

"Vân Kiều, thay quần áo rồi đi ăn khuya với chị đi." Trước khi đi, Dư Lạc nói.

Nguyễn Vân Kiều đáp: "Chắc em không ăn khuya được đâu, không phải chị bảo em phải giữ dáng còn gì."

Dư Lạc: "Đạo diễn nói mấy ngày gần đây sắc mặt em không được tốt, hơn nữa có vẻ lại gầy đi. Như thế sao được chứ… cho nên chị duyệt bữa ăn khuya này, có thể ăn! Em không thể tiếp tục gầy đi nữa đâu."

Nguyễn Vân Kiều không muốn người khác biết mình như vậy là bởi vì chuyện gia đình, cô cười nhẹ, nói: "Em xin lỗi, chắc vì em giảm cân quá độ."

Dư Lạc nói: "Nếu chị cảm thấy em thừa cân thì em hãy giảm, bình thường không cần liều mạng như vậy. Đi thôi, đi ăn chút gì đó tiện thể bàn bạc chuyện sắp xếp công việc sau này cho em luôn."

Nguyễn Vân Kiều: "Vâng..."

Nói xong, Dư Lạc vẫy tay với Khương Phó Thành vừa đi ra khỏi phòng: "Tổng Giám đốc Khương, chờ một chút, chúng ta đợi Vân Kiều thay quần áo đã."

Nguyễn Vân Kiều kinh ngạc: "Tổng Giám đốc Khương cũng đi ạ?"

Khương Phó Thành đi tới: "Sao thế, sao nghe giọng cô như tôi không thể đi được vậy?"

Nguyễn Vân Kiều lắc đầu: "Không, tôi nghĩ... anh khá bận rộn."

Khương Phó Thành mỉm cười: "Quả thật rất bận, nhưng tôi vẫn chưa quên cô vẫn còn nợ tôi một bữa đâu."

Nguyễn Vân Kiều đứng ngây người, cô nhớ lần trước vì vội vàng chạy đi xem vết thương của Lý Nghiên nên đã chạy khỏi buổi tiệc, khi đó là Khương Phó Thành đã bao che cho cô, sau đó là cô nói muốn mời anh ta ăn cơm.

"Tất nhiên tôi không quên rồi, nhưng bữa cơm này có phải nên long trọng một chút không, đi ăn khuya có vẻ hơi tuỳ tiện." Nguyễn Vân Kiều nói.

Dư Lạc: "Chao ôi, tuỳ tiện gì chứ, ăn ngon là được, tôi biết một chỗ bán đồ ăn khuya ngon lắm."

Khương Phó Thành liếc cô ấy: "Chắc cô sẽ không nói là cái nơi bán tôm hùm đất ở phía Bắc thành phố chứ."

"Đúng thế! Sao anh biết."

Khóe miệng Khương Phó Thành giật giật, thầm châm chọc: "Cô đã nhắc tới rất nhiều lần rồi."

"Thật sao, haha, vậy hôm nay cùng nhau nếm thử xem, ngon lắm luôn đó." Dư Lạc đẩy Nguyễn Vân Kiều: "Nhanh nào, nhanh nào, đi thay quần áo đi, bọn chị chờ em ở bên ngoài."

Mấy ngày nay tâm trạng Nguyễn Vân Kiều không tốt, tâm trạng cực kì tệ, nhưng Dư Lạc và Khương Phó Thành đều đã mở miệng, cô cũng không tiện từ chối: "Vâng, xong ngay đây."

Thay quần áo xong, Dư Lạc lái xe của Khương Phó Thành, Nguyễn Vân Kiều ngồi ở ghế phụ lái, còn Tổng Giám đốc Khương, ông chủ của bọn họ thì đương nhiên phải ngồi phía sau.

Sau khi đến cửa hàng tôm hùm đất ở phía Bắc thành phố, Dư Lạc hào hứng gọi hai đĩa tôm với hai hương vị khác nhau, hô hào hai người kia mau ăn đi.

Nguyễn Vân Kiều ăn hơi chậm, không phải vì không thích mà vì gần đây cô thực sự không có khẩu vị.

Khương Phó Thành cũng không ăn nhiều, nhìn biểu cảm hơi lạnh lùng của anh ta, có lẽ cũng không muốn đi ăn tôm hùm đất lắm.

Nhưng Dư Lạc lại ăn rất vui vẻ, cả một đĩa tôm sắp nhìn thấy đáy, cơ bản đều do mình cô ấy xử.

Ting—

Đang ngồi ăn, điện thoại Nguyễn Vân Kiều đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn, cô nhìn vào thông báo rồi vội vàng tháo găng tay ra.

"Xin lỗi Tổng Giám đốc Khương, chị Dư Lạc, em đi nghe điện thoại đã, mọi người tiếp tục ăn đi."

Dư Lạc quơ tay: "Không sao, cứ đi đi. Nhưng nhớ quay lại sớm nha, nếu không mình chị sẽ ăn hết đấy."

"Vâng ạ."

Nguyễn Vân Kiều cầm điện thoại đến nơi vắng người mới nghe máy.

"Alo, chú Phan."

"Vân Kiều, cháu có đang bận gì không?"

"Dạ không ạ, hôm nay cảnh của cháu quay xong rồi ạ."

"Ừm, vậy là được rồi." Chú Phan thở dài, nói: "Hai ngày nay mẹ cháu không sao chứ?

Nguyễn Vân Kiều ngập ngừng một lát mới nói: "Không ổn lắm ạ, bà ấy vẫn luôn khóc."

Chú Phan im lặng một lúc lâu: "Chú sẽ thu xếp về sớm, chỉ là hiện tại chú… không biết nên đối mặt như thế nào."

Nguyễn Vân Kiều cúi đầu: "Chú Phan, cháu xin lỗi."

Phan Thuần Bân bất lực nói: "Sao cháu lại xin lỗi, không phải chú đã nói rồi sao, chuyện này không liên quan tới cháu."

Giọng đầu dây điện thoại bên kia rất nhẹ nhàng, lúc nào ông ấy cũng nói chuyện với cô như vậy.

Nguyễn Vân Kiều không kiềm chế được, hai mắt đỏ mắt lựng: "Chú Phan, trước đây thực sự tại vì cháu ích kỷ, lúc đó cháu biết mẹ cháu có tình cảm khác với Lý Kỳ An nhưng cháu lại không nói cho chú biết. Cháu… cháu không dám nói, cháu sợ chú và mẹ cháu sẽ ly hôn, cháu không muốn hai người ly hôn chút nào."

"Đứa nhỏ ngốc này... Cháu nói cháu ích kỷ, nhưng thật ra, chú còn ích kỷ hơn."

Nước mắt Nguyễn Vân Kiều không ngừng rơi: "... Gì ạ."

"Thật ra lúc trước chú ngoài ý muốn đọc được lịch sử trò chuyện của mẹ cháu, chú rất khó chịu, rất tức giận. Chú thật sự rất yêu mẹ cháu, chú sợ bà ấy sẽ rời bỏ chú… chú cũng không muốn ly hôn, nhưng chú lại không biết nên làm như thế nào. Cho đến khi… chuyện của cháu và Lý Nghiên."

Nguyễn Vân Kiều hơi tròn mắt, lại nghe Phan Thuần Bân nói tiếp: "Cháu và Lý Nghiên, là cố tình phải không."

Nguyễn Vân Kiều siết chặt điện thoại: "Chú biết rồi..."

"Ban đầu chỉ là phỏng đoán, nhưng qua mấy lần quan sát khi cháu với Lý Nghiên ở cạnh nhau thì xác nhận rồi." Phan Thuần Bân cười khổ: "Chú biết là cháu cố tình giả làm người yêu với thằng bé Lý Nghiên kia nhưng chú lại không ngăn cản. Thậm chí chú còn cảm thấy may mắn, bởi vì hành động này của cháu mà Lý Kỳ An không dám tiếp tục, mẹ cháu cũng không thể vượt rào để đến với ông ta. Cháu xem… có phải chú rất ích kỷ không, chú lợi dụng cháu để giữ mẹ cháu ở lại."

"Chú không lợi dụng cháu! Cho dù có thì cũng là cháu cam tâm tình nguyện! Từ nhỏ cháu đã không có ba, cũng không có ai đối xử tốt với cháu, coi cháu như con gái ruột như chú, chú thật sự rất tốt, rất tốt."

Phan Thuần Bân cười nhẹ: "Cảm ơn vì cháu đã nói như vậy… Khải Minh là một đứa con trai, từ nhỏ đã ở bên cạnh chú nhưng cũng rất ít khi gọi cho chú. Nhưng cháu lại luôn quan tâm đến sức khoẻ của chú, luôn trêu chọc khiến chú vui vẻ, có đứa con gái như cháu, chú thật sự đã tìm được kho báu rồi."

Nguyễn Vân Kiều kìm nén sự nghẹn ngào: "Không... là cháu đã tìm thấy kho báu. Chú Phan, chú thực sự không giận cháu chứ?"

"Tất nhiên rồi."

"Vậy mẹ cháu… chú nghĩ như thế nào ạ?"

Phan Thuần Bân im lặng một lúc rồi nói: "Trước đây chú không thể rời xa mẹ cháu, bây giờ… chú tin lần này bà ấy không làm gì cả. Chỉ là chú cảm thấy khó chịu vì chuyện trước đây bị mang ra ngoài ánh sáng. Aiz… mặc dù không biết nên đối mặt thế nào, nhưng chú vẫn không nghĩ tới chuyện rời xa."

"Chú Phan, chú yêu mẹ cháu đến như vậy sao?"

Nguyễn Vân Kiều cảm thấy đời này chưa từng chứng kiến một tình yêu bền chặt và kiên định như vậy, có thể để bản thân chịu thiệt thòi, tự làm khó mình, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều chỉ thích một mình đối phương.

"Không biết, những chú không nỡ." Phan Thuần Bân dừng lại rồi nói: "Nói đến đây, chú cũng rất xin lỗi về chuyện giữa cháu và Lý Nghiên. Cháu là con gái, làm như vậy coi như đã hi sinh danh tiếng của bản thân mình rồi. Vân Kiều, sự tình đã đến nước này, cháu và Lý Nghiên không cần tiếp tục giả vờ nữa."

Nguyễn Vân Kiều: "Cháu..."

"Tình hình mẹ thằng bé rất tệ, ôi… đúng là oan nghiệt."

Nguyễn Vân Kiều sững sờ hỏi ngay: "Tình trạng mẹ cậu ấy xấu đi rồi ạ?"

"Cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát. Chú đã đến bệnh viện, nói chung không tốt lắm."

Nguyễn Vân Kiều mím chặt môi, không nói nên lời.

Phan Thuần Bân nói: "Mẹ thằng bé là tiểu thư nhà giàu, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, lại rất yêu quý Lý Kỳ An. Tạm thời không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường... Cho nên chú mới nói cháu và Lý Nghiên không cần giả vờ cũng được, mẹ thằng bé không chịu được nữa đâu."

Nguyễn Vân Kiều cụp mắt: "... Cháu biết rồi ạ."

"Được rồi. Hôm nay chú gọi cho cháu vì chú sợ cháu sẽ suy nghĩ nhiều. Về phần mẹ cháu, cháu cũng không cần nói quá nhiều, mấy ngày nữa chú về, tự bọn chú sẽ xử lí."

"Vâng ạ."

"Đúng rồi, mấy ngày gần đây chú đã nghĩ tới chuyện chuyển nhà. Dù sao sau này chúng ta cũng phải chuyển, cháu nghĩ thế nào?"

Tất cả đều như ngòi nổ bị châm lửa, cãi nhau, phát bệnh, chia xa, dọn nhà…

Nguyễn Vân Kiều biết, đây chính là đường của bọn họ.

Nhưng khi Phan Thuần Bân nói ra hai chữ "chuyển nhà", trái tim cô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, cô nắm chặt điện thoại, chặt đến nỗi đau nhức.

Mấy ngày nay cô không gặp cũng không liên lạc với Lý Nghiên, cảm thấy đây như một thứ hoà bình giả tạo, không ai trong số họ nói rằng mối quan hệ kỳ lạ này của họ nên kết thúc. Nhưng sự thật, đã đến lúc phải kết thúc rồi.

Nguyễn Vân Kiều nhớ lại những ngày hai người ở bên nhau, mặc dù cô chưa bao giờ nói ra, nhưng trên thực tế, giữa hai người đã có những thay đổi nhỏ.

Không giống như bạn tình bình thường, hai người có kỳ vọng và sự yêu thích dành cho đối phương... Đối với hai người, đối phương chính là sự tồn tại đặc biệt.

Nhưng như Quý Thần đã nói, chút đặc biệt ấy có tác dụng gì chứ.

Bọn họ căn bản không thể ở bên nhau.

"Sao cô lại khóc."

Bên cạnh đột nhiên phát ra giọng nói, Nguyễn Vân Kiều quay đầu nhìn mới nhận ra không biết Khương Phó Thành đã đứng đây từ bao giờ.

Cô ngây người nhìn anh ta, qua một lúc mới giơ tay lau mặt, trên mặt đã phủ đầy nước mắt.

Cô hít một hơi thật sâu, tim đập loạn nhịp, cô không còn biết mình khóc vì cái gì nữa, mọi chuyện trong những ngày qua khiến cô đau đớn đến mức muốn khóc thành tiếng.

"Lau đi." Khương Phó Thành đưa một tờ giấy qua.

Nguyễn Vân Kiều nói lời cảm ơn, quay đi lau mặt.

Lau xong, cô lại nói cảm ơn lần nữa.

Khương Phó Thành cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Đưa cô về nhé."

Nguyễn Vân Kiều: "Không phải… vẫn ăn xong sao?"

"Dư Lạc ăn gần hết một đĩa cũng no lắm rồi. Về phần cô, tôi nghĩ bây giờ cô cũng ăn không vào."

Nguyễn Vân Kiều im lặng không nói.

Khương Phó Thành: "Tôi gọi Dư Lạc ra, cô ở cửa đợi một chút."

Nguyễn Vân Kiều: "Vâng... Cảm ơn Tổng Giám đốc Khương."

Nguyễn Vân Kiều đến quầy thu ngân trước nhưng nhận ra đã được thanh toán, cô nghĩ bữa cơm này quả thực không mời hai người họ được, vậy nên không hỏi gì cả mà bước ra cửa.

Đứng được một lúc thì Dư Lạc lái xe tới, gọi cô lên xe.

Nguyễn Vân Kiều ngồi vào ghế phụ, Dư Lạc quan sát cô qua kính chiếu hậu. Hồi nãy Khương Phó Thành đã nói với cô rằng vừa rồi Nguyễn Vân Kiều đang khóc.

Dư Lạc ho nhẹ một tiếng, hỏi địa chỉ rồi khởi động xe.

"Vân Kiều, nếu tâm trạng em không tốt, chị có thể nói với đạo diễn một tiếng để ngày mai em nghỉ một ngày." Nửa đường đột nhiên Dư Lạc lên tiếng.

Nguyễn Vân Kiều định thần lại: "Dạ?"

Dư Lạc quan tâm: "Thất tình à?"

Nguyễn Vân Kiều gượng cười: "... Em không sao."

"Ôi chao, có chuyện thì có chuyện thôi, thanh niên làm gì có ai không yêu đương, làm gì có ai không thất tình chứ, chị hiểu mà."

Nguyễn Vân Kiều: "Dạ… không cần xin nghỉ đâu ạ, tiến độ của đoàn phim không thể chậm trễ được."

"Chậc chậc, chị rất thích mang theo nghệ sĩ như em. Nhưng lúc em buồn rất khó để khống chế tâm trạng, nếu quá khó chịu sẽ dẫn tới những hậu quả không tốt, được không bù được mất. Cho nên em phải nghỉ ngơi đi, không sao đâu."

Sự thất lễ trước mặt Khương Phó Thành vừa rồi đã khiến Nguyễn Vân Kiều ngượng ngùng lắm rồi, lúc này cô cũng không muốn tỏ ra quá đau khổ nữa: "Không sao đâu ạ... Nhưng chị Dư Lạc, bây giờ em nói em muốn ở lại khách sạn của đoàn phim, liệu có thể sắp xếp cho em không ạ?"

Bởi vì địa điểm quay không xa, lại để cho thoải mái nên khoảng thời gian trước Nguyễn Vân Kiều luôn ở trong nhà Lý Nghiên, nhưng đã đến lúc cô phải chuyển ra ngoài.

Dư Lạc sững sờ: "Hả, à, nhất định có thể."

"Vậy, ngày mai luôn được không ạ?"

Dư Lạc: "Vội vàng như vậy à."

"Vâng, buổi tối em đã muốn dọn ra ngoài rồi, mấy ngày nữa lịch trình kín lắm, không có thời gian.

Dư Lạc rất thích những người dứt khoát trong chuyện tình cảm, nghe Nguyễn Vân Kiều nói như vậy, đương nhiên cho rằng cô chính là người như thế, lập tức nói: "Được! Không thành vấn đề, chị sẽ liên lạc với tổ công tác, đêm nay em chuyển luôn đi, chị giúp em."

"Vậy thì không cần đâu ạ." Nguyễn Vân Kiều nói: "Em ít đồ lắm, một vali là đủ rồi."

"Thế à, thế chị sẽ đợi em, em dọn xong chị sẽ chở em đến khách sạn."

Nguyễn Vân Kiều ngại ngùng: "Không cần phiền thế đâu ạ, em tự đi cũng được, mọi người về nghỉ ngơi đi ạ."

"Không sao, nói thế nào em cũng là nghệ sĩ của chị, sao chị có thể để em đi một mình trong đêm được chứ?" Dứt lời, Dư Lạc nhìn về phía sau: "Tổng Giám đốc Khương, chờ một lát không sao chứ, hay anh lái xe đi trước, tôi ở lại đợi em ấy?"

Khương Phó Thành rũ mắt nhìn điện thoại, anh ta đang trả lời vài việc liên quan đến công việc, nghe vậy chân mày cũng không nhướng lên, đáp: "Đợi một lát cũng được, không sao."

——

Gần rạng sáng, trong tiểu khu không có người tản bộ hay dắt chó đi dạo.

Nguyễn Vân Kiều đi trên con đường quen thuộc nhất, gọi thang máy lên lầu, bấm mật khẩu, đẩy cửa, thay giày... Mọi hành động đều đã là quán tính, dường như có nhắm mắt cũng biết nên đi thế nào, nên làm thế nào.

Trong nhà không có người, Nguyễn Vân Kiều bật đèn lên, bước vào phòng để quần áo, kéo chiếc vali lớn ra ngoài.

Sống ở đây một thời gian dài, dấu vết lưu lại cũng rất nhiều, đồ vật của cô từ lâu đã không thể chứa trong một chiếc vali, nhưng cô vẫn muốn dọn một phần để chuyển ra ngoài trước.

Hôm nay, cuộc điện thoại của chú Phan như nhắc nhở cô rằng cô và Lý Nghiên không thể đi tiếp được nữa.

Nguyễn Vân Kiều cất hết quần áo, trang sức, mỹ phẩm dưỡng da thường dùng vào vali, khi làm những việc này cô rất máy móc, trong đầu cô chỉ nghĩ phải nhanh chóng nhét đầy vali, phải nhanh chóng rời đi…

Cô không dám dừng lại nghỉ ngơi, không chỉ bởi vì có người đang đợi cô ở dưới lầu, mà còn vì cô sợ rằng ngay khi dừng lại, cô sẽ phải nhìn vào những nơi mà cô và Lý Nghiên từng sống cùng nhau.

Vali nhanh chóng bị nhét đầy, Nguyễn Vân Kiều bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, mang theo bàn chải đánh răng. Khi lấy bàn chải, cô nhìn thấy Lý Nghiên đặt bàn chải của anh bên cạnh chiếc của cô…

Marble Black, cùng nhãn hiệu với cô, hằng sáng anh đều sử dụng chiếc bàn chải này để đánh răng, đôi khi cô dậy sớm, đúng lúc cùng anh đánh răng, cô thường cố ý đẩy anh sang một bên.

Anh sẽ cầm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt, đơ mặt nhìn cô. Rất hài hước… cũng rất ấm áp.

Nguyễn Vân Kiều nhìn chằm chằm bàn chải đánh răng của anh một lúc, hít một hơi, trong lòng truyền đến một cơn đau khó tả, dường như dưỡng khí trong không khí đột nhiên trở nên rất mỏng manh, khiến cô có chút khó thở.

Cô không dám nhìn nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.

Tích–

Vừa định bước vào phòng để quần áo, tiếng cửa mở đột nhiên vang lên.

Thân hình Nguyễn Vân Kiều chợt khựng lại, cô chậm rãi quay đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi vào.

Anh không thay giày, chỉ đứng ở lối vào phòng khách nhìn cô. Mãi cho đến khi anh nhìn thấy cô cầm bàn chải đánh răng trên tay, ánh mắt anh mới chợt chuyển động.

"Nguyễn Vân Kiều, cậu đang làm gì thế."

Đọc truyện chữ Full