DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Dành Cho Anh
Chương 88

Mưa tiếp tục trút xuống, chẳng có dấu hiệu muốn tạnh.

Không thể ngồi trong xe đợi nữa, tài xế lấy dù đưa cho bọn họ.

Phó Ký Trầm mặc áo vest vào, xắn ống quần lên.

Giản Hàng chỉ từng gặp mưa bão một lần ở Bắc Kinh, có điều hôm đó cô ấy ở nhà, lướt hot search thấy người ta đi trong nước, xe hơi nổi trên mặt nước giống như chiếc thuyền, lần này đổi thành bản thân mình rồi.

Cô ấy nhìn đôi giày mới trên chân, hơn mười ngàn coi như cứ thế mà bỏ rồi.

Xe chìm trong nước, đẩy cửa thôi cũng tốn sức.

May là thư ký Phan giúp kéo ra từ bên ngoài, cô ấy ngồi bên trong đẩy mạnh ra mới mở được của xe, khoảnh khắc đó nước còn chưa ngập tới thùng xe.

Nước rất đục, bên trên nổi đầy lá cây rác thải.

Giản Hàng híp mắt, giẫm ‘mười ngàn’ này vào trong nước.

Người nào người nấy nhếch nhác như nhau, thư ký Phan vừa cầm dù vừa ôm túi văn kiện.

Phó Ký Trầm tuy cao nhưng mực nước ngập vẫn chưa qua đầu gối anh.

Đây là lần thứ hai anh trải nghiệm bị kẹt trên đường trong mưa bão, chỉ còn nước xuống xe đi bộ.

Thư ký Phan đi phía trước, Giản Hàng đi ở giữa, anh đi sau cùng. Tài xế ở lại đợi xe kéo tới kéo xe đi cửa hàng 4S sửa.

Giản Hàng mang giày cao gót, vốn đi bộ trong nước đã rất tốn sức, giờ cô ấy đi càng gian nan hơn.

Nhưng phía sau là Phó Ký Trầm, cô ấy đành phải cắn răng lội về phía trước.

Một chiếc xe việt dã giữa đường bay qua, muốn nhanh chóng thoát khỏi con đường này.

Xe vượt qua, sóng nước từ giữa đường dạt sang hai bên.

Giống như sóng thần ập tới, áo sơ mi trên người Giản Hàng ướt hết, thế chưa phải là gì, người cô ấy gây còn mang giày cao gót nên chẳng chống nổi đợt sóng này.

Mắt thấy sắp bị ngã vào trong nước, hy vọng cầu mong đừng có ngã mạnh mẽ, cô ấy vô thức đi túm lấy thư ký Phan muốn vịn một chút.

Nào biết chân trước của thư ký Phan vừa giơ ra, bản thân chưa đứng vững thì bị một cái tay khác kéo mạnh trở lại.

Tiếp sau đó là tiếng ‘ối’, Phó Ký Trầm định kéo lại nhưng muộn rồi.

‘Ùm’ một tiếng.

Giản Hàng và thư ký Phan lần lượt ngã vào trong nước.

Phó Ký Trầm vội vàng quẳng dù đi, kéo Giản Hàng lên trước rồi đi kéo thư ký Phan.

“Ôi mẹ ơi, tôi không muốn sống nữa.” Giản Hàng bụm mặt, đầu tóc xõa ra hết, cô ấy dở khóc dở cười xin lỗi thư ký Phan, “Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

Thư ký Phan vuốt mặt, nói đùa: “Nói vậy ai tin chứ.”

Giản Hàng phì cười, hồi nào tới giờ chưa từng mất mặt như vậy.

Phó Ký Trầm vớt cây dù trên nước lên che tiếp.

Bên ngoài mưa lớn, đứng trong dù mưa đỡ hơn một chút.

Áo vest trên người anh chưa ướt, anh cởi xuống đưa cho thư ký Phan, “Anh gói túi văn kiện lại đi, đồ bên trong đừng để bị ướt.”

Thư ký Phan nhận lấy, sau đó nghe ‘tõm’ một tiếng.

Giản Hàng nghe thấy, “Có cái gì đó rớt ra rồi.”

Phó Ký Trầm chợt nhớ ra, móc khóa Du Khuynh cho anh đựng trong túi áo vest, dù anh đi đâu cũng đem theo bên mình.

Giản Hàng hỏi: “Là đồ quan trọng lắm không?” Cô đoán: “Bật lửa hả? Nếu là bật lửa thì bỏ đi.”

Phó Ký Trầm: “Là móc khóa.”

Giản Hàng vừa nghe nói là móc khóa: “Hay là mua cái khác đi.” Dù đắt cách mấy cũng không đáng lao vào dòng nước bẩn đâu.

Phó Ký Trầm: “Của Du Khuynh tặng tôi.”

Lại thêm một chiếc xe việt dã chạy ngang qua, sóng nước ập tới lần nữa.

Móc khóa bị dạt ra xa, sớm đã chẳng còn ở chỗ vừa bị rơi xuống nữa rồi.

Phó Ký Trầm móc điện thoại ra nhờ Giản Hàng cầm hộ, anh xắn tay áo lên.

Thư ký Phan thấy vậy, “Phó tổng, dù sao đồ tôi ướt hết rồi, để tôi mò giúp anh.”

“Không cần đâu.” Phó Ký Trầm đưa mắt đánh giá xem móc khóa bị dạt tới đâu, anh đi tới giữa đường ngồi xổm xuống, nước ập qua vai.

Đúng lúc này điện thoại của Phó Ký Trầm reo lên, có cuộc gọi tới.

Giản Hàng nhìn màn hình, tên hiển thị là ‘bà xã’.

“Phó tổng, điện thoại của Du Khuynh.”

Phó Ký Trầm: “Tạm thời đừng nghe.”

Mò một vòng cuối cùng cũng mò được móc khóa, anh thở phào một hơi.

Giản Hàng nhìn Phó Ký Trầm, anh của giờ phút này hoàn toàn khác hẳn so với lúc trên bàn đàm phán.

Trên bàn đàm phán, anh lạnh lùng vô tình.

Lúc này, khắp người đều là độ ấm.

Phó Ký Trầm để móc khóa lên cổ áo chùi, đây là chỗ vừa khô vừa sạch sẽ nhất trên người.

Sẵn tiện chùi tay lên cổ áo rồi lấy điện thoại qua gọi lại cho Du Khuynh.

“Phó Ký Trầm, anh tới đâu rồi?”

Phó Ký Trầm nhìn ngó xung quanh, ở đây chưa có điện, anh nhìn không thấy rõ bảng chỉ dẫn đường, “Sắp rồi, đang kẹt xe, phải đợi thêm một chút nữa, em đừng lo.”

Du Khuynh: “Em không lo, anh bảo tài xế lái chậm thôi.”

Cúp điện thoại, ba người tiếp tục đi về phía trước.

Dù sau ướt hết rồi, đến dù bọn họ cũng lười che.

Thế mưa giảm nhỏ rồi nhưng gió lớn.

Giản Hàng xoa cánh tay, không khỏi run rẩy.

Gió lạnh thổi tới, cảm giác thật tiêu hồn.

Qua khỏi đoạn đường này, bên ban tổ chức tìm một chiếc xe việt dã tới.

Ngồi lên xe, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.

Phó Ký Trầm tới khách sạn, từ xa đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc đứng trong sảnh. Du Khuynh mặc áo khoác của anh đang đứng ở đại sảnh chờ anh.

Anh bước nhanh tới, “Sao em lại xuống đây rồi?”

Du Khuynh đợi ở đây gần hai tiếng rồi, cô nhìn Phó Ký Trầm, “Sao anh ướt thành thế này rồi?” Cả người ướt đẫm, chỗ anh đi ngang qua đều có vũng nước đọng.

Cô vội vàng cởi áo khoác của anh xuống định mặc cho anh, “Đừng để cảm lạnh.”

Phó Ký Trầm không cần, “Mặc vào cũng ướt hết thôi, sắp về tới phòng rồi.”

Anh không nắm tay cô mà đẩy nhẹ lưng cô.

Du Khuynh vừa đi vừa đánh giá anh, “Đi bộ về à?”

Phó Ký Trầm gật đầu, “Xe bị chết máy rồi.” Những chuyện khác anh không nói nhiều.

“Áo vest của anh đâu?”

“Đưa cho thư ký Phan bọc túi văn kiện rồi.”

Vào thang máy, Du Khuynh giơ tay lau mặt anh, tóc anh cũng ướt nhẹp hết.

Phó Ký Trầm ngắm nhìn cô, chỗ được bàn tay cô vuốt qua đều có hơi ấm đọng lại.

Tới phòng, Phó Ký Trầm đi tắm, anh lấy nước ấm rửa sạch móc khóa trước rồi đặt sang một bên phơi khô.

Du Khuynh lấy áo ngủ cho anh, sau đó đi nấu trà nóng.

Đợi anh tắm ra, cô lấy khăn lông lau tóc cho anh.

Phó Ký Trầm ôm cô trước người, vùi đầu hôn bụng của cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, “Hôm nay ngồi lì trong khách sạn chán lắm phải không.”

“Tàm tạm, em luôn bận công việc.” Cô lau nước nhỏ trên vành tai cho anh. Cô lo cho anh cả buổi tối, từ khi anh nói về tới lúc về thật rồi đợi gần hai tiếng đồng hồ.

Mưa rất lớn, tầm nhìn lại không tốt.

Tim cô cũng nhấc lên cao trong hơn hai tiếng, lúc anh xuất hiện ở cửa lớn khách sạn rồi cô mới yên tâm.

Bận lòng vì một người hóa ra là cảm giác như vậy.

Trên giường, điện thoại của hai người cùng lúc rung lên.

Phó Ký Trầm lấy qua, là tin nhắn trong nhóm chat gia đình.

Du Cảnh Trạch: [Mới nhìn thấy trong vòng bạn bè, bên mấy đứa mưa lớn lắm, hai người không sao chứ?]

Phó Ký Trầm: [Không sao, đang ở khách sạn.]

Du Cảnh Trạch: [Vậy thì được. Du Khuynh đâu? Ngủ chưa?]

Phó Ký Trầm không đáp mà hỏi ngược lại, [Anh tìm cô ấy có chuyện gì?]

Du Cảnh Trạch: [Cậu nói với con bé, nước cờ của tôi rơi vào đường cụt hết rồi, bảo em ấy có thời gian gọi điện cho tôi.]

Lúc này, Du Thiệu Hồng chen lời vào: [Giờ con cũng lên mạng đánh cờ à? Dễ qua ải không? @Du Cảnh Trạch]

Du Cảnh Trạch: “…….”

Anh đáp lại ba mình: [Ải đầu tiên còn chưa qua nữa, bị mắc ở đó rồi.]

Du Thiệu Hồng hiến chiêu cho anh ấy: [Nạp tiền nhiều vào, có tiền hình như nhận được chỉ dẫn gì đấy.]

Du Cảnh Trạch không nói quàng với ba mình nữa, anh ấy thoát khỏi nhóm chat đợi điện thoại của Du Khuynh.

Nửa đêm hôm qua anh ấy nhận được điện thoại của Trâu Nhạc Tiêu, nói ba cô nàng biết bọn họ ở bên nhau rồi.

Tối qua, lúc ăn cơm ở nhà hàng SZ, Trâu Nhạc Tiêu uống chút rượu vang, anh ấy đưa Trâu Nhạc Tiêu về nhà.

Chủ tịch Trâu tới văn phòng luật đưa cơm cho Trâu Nhạc Tiêu, kết quả không nhìn thấy người, đồng nghiệp nói cô ấy tan tầm từ sớm rồi.

Ai ngờ, chủ tịch Trâu về tới cổng tiểu khu nhà mình thì thấy anh ấy và Trâu Nhạc Tiêu.

Lúc tạm biệt, Trâu Nhạc Tiêu hôn trộm anh ấy một cái. Có lẽ màn đó đúng lúc bị chủ tịch Trâu bắt gặp.

Mười phút trôi qua mà Du Khuynh vẫn chưa gọi điện lại.

Du Cảnh Trạch tới tủ rượu rót một ly rượu vang, ngồi trước quầy bar đợi điện thoại. Anh ấy biết Du Khuynh chắc chắn chưa ngủ, nếu ngủ rồi thì Phó Ký Trầm sẽ nói rõ.

Anh ấy gửi tin nhắn riêng cho Du Khuynh: [Em đối với Cảnh Hâm thì có thể quan tâm bất kể chuyện lớn hay nhỏ, tới lượt anh thì em gây khó dễ đủ kiểu, đừng phân biệt đối xử như vậy được không!]

Du Cảnh Hâm về tới, “Anh, chưa ngủ nữa hả?”

Du Cảnh Trạch: “Không buồn ngủ.” Anh nhìn sau lưng cô, “Quý Thanh Viễn không về cùng em à?”

“Không, anh ấy có tiệc xã giao.” Du Cảnh Hâm ngồi xuống, “Anh với Trâu Nhạc Tiêu tới đâu rồi?”

Du Cảnh Trạch: “Cứ thế thôi.”

Vốn dĩ chẳng phải yêu đương chính thức, còn tới đâu được nữa?

“Hôm nay chẳng phải anh không cần tăng ca ư, sao còn ở công ty muộn thế mới đi?” Du Cảnh Hâm cố ý hỏi.

Du Cảnh Trạch khẽ lắc ly rượu, hỏi ngược lại một câu: “Nếu không thì làm gì?”

Du Cảnh Hâm chẳng ăn nói giỏi như Du Khuynh, bản thân cô ấy vừa mới học được cách làm nũng, thậm chí còn chưa thành thục nữa là, còn như yêu đương thì cô ấy càng không có gì đáng để chia sẻ.

Cô ấy chọt chọt chỗ trái tim anh ấy, “Đừng phụ lòng nó.”

Du Cảnh Trạch chẳng tiếp lời, anh ấy hơi ngửa đầu uống hớp rượu vang.

Hôm qua lúc chia tay với Trâu Nhạc Tiêu, cô nàng nói, em đợi điện thoại của anh.

Cả ngày hôm nay anh ấy chẳng liên lạc với cô nàng, không biết phải nói gì.

Du Cảnh Hâm cũng rót non nửa ly rượu vang, “Anh, tại sao anh không muốn yêu đương, không muốn kết hôn?”

Du Cảnh Trạch ngắm rượu vang trong ly, hồi lâu sau mới mở miệng, “Anh sợ bản thân di truyền những gen đó của ba, tình yêu tới thì nhanh mà đi cũng nhanh. Sau đó hôn nhân đổ vỡ, con cái cũng chịu tội theo. Sao phải vậy chứ?”

Du Cảnh Hâm nhìn anh nửa ngày, “Anh không phải là ba.”

“Loại chuyện này, ai nói trước được chứ.” Du Cảnh Trạch nói tới ba anh, “Cuộc hôn nhân của ông với mẹ kéo dài được ba năm rưỡi, cuộc hôn nhân với dì Lệ kéo dài được hai năm. Sau này nếu không phải Du Khuynh không nhận ra ông khiến ông kiểm điểm bản thân, có lẽ ông đang định kết hôn lần thứ ba.”

Du Cảnh Trạch quay sang, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh với em gái trò chuyện với nhau, nói về gia đình, nói về chuyện mà xưa nay họ không muốn nhắc tới. “Còn em? Khi ấy em còn chưa quen biết Quý Thanh Viễn, cũng không biết đối phương là ai, sao chịu đi xem mắt?”

Du Cảnh Hâm chống cằm, khẽ cắn môi, “Bởi vì em muốn có một gia đình, có một gia đình thuộc về mình. Hồi xưa ba thường xuyên quen bạn gái, mẹ thì có con riêng của mình, còn anh……”

Cô ấy ngừng lại rất lâu mới nói tiếp.

“Anh bận chăm sóc người khác.”

Cho nên cô ấy ghét Châu Tư Nguyên, cô ả cướp hết mọi thứ cô ấy có.

Ban đầu cô ấy còn nhịn Châu Tư Nguyên, về sau không muốn nhường nhịn nữa, dẫu sao cô ấy mới có mười mấy tuổi, chỉ lớn hơn Châu Tư Nguyên một tuổi mà thôi. Cô ấy từng nhắc tất cả hành vi của Châu Tư Nguyên với mẹ mình, mẹ nói cô ấy quá ích kỷ.

Sau này mặc kệ ở trước mặt ai, cô ấy chẳng nhắc tới nữa.

“Em nghĩ, đợi khi em có gia đình rồi thì mọi hỷ nộ ái ố của em sẽ có người san sẻ với em. Lúc vui vẻ có người bầu bạn, lúc gặp chuyện buồn phiền cũng có người lắng nghe.”

Cuộc hôn nhân bốn năm với Quý Thanh Viễn, cô ấy vẫn chưa thực hiện được ước nguyện.

Hình như cô ấy đã quen với sự lạnh nhạt này rồi, không biết phải đi tranh giành để làm gì, đồng thời cũng lười đi giành.

Cho tới lần đầu tư đi tham gia tiệc rượu với Quý Thanh Viễn, lúc cô ấy quay người lại thì thấy Du Khuynh đứng phía sau mình cách đó không xa, cô ấy đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều viên mãn.

Nuối tiếc hồi nhỏ chẳng còn là nuối tiếc nữa.

Du Cảnh Trạch im lặng rất lâu, giơ tay xoa đầu cô ấy: “Anh xin lỗi.”

Đọc truyện chữ Full