DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưỡng Cầu Hạnh Phúc Lục Tổng Muốn Quay Lại Với Vợ
Chương 52: 52: Sự Thật Năm Đó


Lục Tần Phàm càng nghĩ càng thấy mình thật là một kẻ hồ đồ, chỉ có chút chuyện đó mà cũng cãi nhau với Vương Bảo Châu.
Tiểu Châu, cô ấy chỉ không muốn mình buồn nên mới làm vậy!
Anh nghĩ Vương Bảo Châu chỉ là nhất thời mới giấu chuyện mình sảy thai với anh, chứ không hề có ý khác.
Anh ôm đầu suy nghĩ thì Vương Bảo Châu bên ngoài gõ cửa một lần nữa nhẹ nhàng bảo anh:
“ A Phàm, nếu anh không tha thứ cho em cũng được, anh muốn đuổi em đi nhưng cho em lấy một thứ được không?"
Nghe giọng cô ta đã khàn lòng anh xoắn lại, liền không chịu được đi tới mở cửa ra.

Vương Bảo Châu thấy anh mở cửa lộ vẻ mặt vui mừng nhưng vẫn tiếp tục diễn sâu.
“ Cô muốn lấy gì?"
“ Em…em chỉ muốn lấy chiếc vòng tay trước kia anh tặng em thôi, em không hề muốn lấy thứ gì khác, em lấy xong sẽ đi ngay!"
Vương Bảo Châu đứng dậy thật nhanh chạy vào trong phòng lấy chiếc vòng tay ra khỏi ngăn kéo tủ rồi chạy ra.
“Anh, em chỉ lấy vậy thôi chỉ cần chiếc vòng là đủ, bây giờ em đi khỏi mắt anh ngay!"
Vương Bảo Châu vẻ mặt vô tội ũ rũ bước nhanh ra khỏi phòng ra khỏi ánh mắt của anh, cô ta chắc chắn trong lòng một câu chủ cần ả đếm đến ba anh sẽ gọi lại.

Cũng chưa kịp để ả đếm trong lòng anh đã cảm thấy mình quá nhỏ nhen, đau lòng mà gọi cô ta lại.
“Tiểu Châu, em đừng đi!"
Lục Tần Phàm bước nhanh đến kéo cô ta vào lòng ôm lấy mà xin lỗi: “ Anh xin lỗi, anh hồ đồ khi chỉ vì chuyện đó mà đã trách mắng em, anh xin lỗi!"
Nụ cười trên môi của Vương Bảo Châu phía sau từ từ lộ rõ, cô ta chắc chắn khi anh thấy chiếc vòng này sẽ tha thứ cho việc cô ta lừa dối anh chuyện sảy thai, nhưng ả cũng không ngờ là anh có thể nhanh mà tha thứ đến vậy.
“Là lỗi của em, em đã làm mất con còn lừa dối anh nữa, em xin lỗi!"
Lục Tần Phàm lau nước mắt của ả ta còn thơm lên trán ả: “ Anh sẽ không trách em nữa!"
Nhưng lựa chọn đó của Lục Tần Phàm đã làm cho cuộc sống sau này của anh hoàn toàn bị đảo lộn.
Cuộc sống tưởng chừng sẽ hạnh phúc sau bao nhiêu trắc trở nhưng không, mọi thứ nó đểu bị tan vỡ hết, những hình ảnh tưởng tượng cuộc sống của anh và Vương Bảo Châu đều bị tan thành mây khói.
Hơn một năm sống bên nhau nhưng cuộc sống của hai người toàn là cãi vã, chiến tranh lạnh với nhau.

Đến một ngày anh đi qua một căn phòng bị khoá bị khuất dưới cầu thang, đây là phòng của Diệp Vân Ánh trước đây từng ở.

Lục Tần Phàm cũng không muốn vào nhưng có thứ gì đó cứ thôi thúc anh hãy mở khoá vào trong.
Căn phòng bị bám bụi toả ra không khí lạnh lẽo, Lục Tần Phàm từ từ bước vào anh đưa mắt nhìn xung quanh.

Anh không thể tưởng tượng nổi trước đây Diệp Vân Ánh đã sống ở đây, ở nơi không có máy sưởi vào mùa đông, một nơi kín mít như vậy cũng ở được sao? Anh đi đến chiếc bàn, trên bàn có rất nhiều loại sách nhưng chủ yếu là sách dạy đan len và nấu ăn, mở quyển vở ở một góc bám bụi đã làm ảnh chú ý đến.

Lục Tần Phàm đưa tay lấy ra không ngờ đó là nhật ký của Diệp Vân Ánh.
Nhật Ký sao?
Anh mở trang đầu tiên đập vào mắt anh là dòng chữ “Hôm nay tôi đã lấy chồng!"
Dòng chữ cũng không nổi bật anh tiếp đến dở từng trang, nhưng nội dung trong đó toàn bộ rất giống nhau: Hôm nay tôi vẫn nấu và chờ anh ấy về nhưng anh lại không dùng cũng không nhìn đến!
Lục Tần Phàm mới nhớ đến trước kia sống chung với Diệp Vân Ánh anh đều không ăn những món cô nấu, không ngờ những điều này cũng bị cô để tâm.
Lục Tần Phàm thiếu khiên nhân anh trực tiếp dở đến tờ gần cuối, dở đến đây anh mới thực sự thấy mình đã nhìn sai một người.
Cô ghi lại mọi chuyện đã xảy ra trước kia cho anh, cũng kể rành rọt về chuyện mình đã chăm sóc anh khi anh mất thị giác.


Tay anh run rẩy không tin đây là sự thật, nhìn cả tờ giấy ướt đẫm nước mắt của cô trong lòng anh lại thấy đau.
Sau khi lấy lại bình tĩnh anh rời khỏi phòng lấy điện thoại gọi cho Chu Dương.
“Chu Dương, cậu mau điều tra cho tôi trước kia một mất thị giác ở biệt thự ngoại ô ai là người đã đến chăm sóc tôi!"
“Vâng thưa sếp!"
Lục Tần Phàm đi ra lại bắt gặp Vương Bảo Châu, cô ta vừa nhìn thấy anh đi từ phía phòng cũ của Diệp Vân Ánh liền nổi khùng lên.
“Anh vào phòng đó làm gì? Có phải anh chán em rồi không? Muốn nối lại tình cũ chứ gì?"
“Cô lại nổi điên cái quái gì vậy?!"
Lục Tần Phàm đã chán ngấy cảnh về nhà cãi nhau với Vương Bảo Châu lắm rồi, ngày nào cũng cãi nhau không thấy chán sao? Cô ta không thấy mệt nhưng anh thấy rất mệt rồi.
“Anh đừng tưởng em không biết anh nghĩ gì? Anh tính đi đến tìm cô ta nối lại tình nghĩa vợ chồng sao?" Cô ta quát lớn
“Cô im miệng đi, tôi không muốn cãi nhau với cô!"
Lục Tần Phàm chán ghét liền ra ngoài, Vương Bảo Châu thấy anh rời đi liền kéo lấy tay anh: “ Em đang nói chuyện với anh, anh đứng lại đó cho em!"
Vài ngày sau Chu Dương đã đem tài liệu mà mình điều tra được đến cho anh
“ Sếp, những gì anh bảo tôi điều tra tôi đã điều tra được rồi, anh xem qua đi!"
“Cậu để đó rồi ra ngoài đi!"
Lục Tần Phàm cầm tài liệu lên xem, cũng đã trải qua bao năm rồi anh cũng không biết có điều tra chính xác được không.

Không ngờ tài liệu này có rõ về những gì năm đó đã xảy ra, trên tài liệu có ghi Diệp gia vào ngày anh chuyển đến ngoại thành tịnh dưỡng thì cũng đã đến đó để thư giãn.


Anh còn thấy được một tấm ảnh được chụp và phóng lớn, không ngờ người trong tấm ảnh là mình và Diệp Vân Ánh.

Anh hoàn toàn bị sốc trước những gì mà mình đọc được, anh còn được biết thêm lý do tại sao Diệp Vân Ánh lại không có chiếc vòng đó mà là do Diệp Linh Nhược trong khi cãi nhau với cô ta giật và vứt nó đi, Vương Bảo Châu mới tình cờ mà nhặt được.
“Diệp Vân Ánh….là em ấy sao?"
Lục Tần Phàm không thể tin được, người bấy lâu nay mình yêu lại là một kẻ giả mạo, còn người mình hành hạ tự nguyện chăm sóc chu đáo cho mình lại là người mình thương nhớ, sao có thể?
Sao anh có thể đối xử tệ bạc với người con gái mà mình từng thề sẽ chăm sóc bảo vệ và ở cạnh bên suốt đời kia được? Tại sao?
Mày là tên khốn nạn! Khốn nạn!
Lục Tần Phàm không thể nào không nghĩ đến Diệp Vân Ánh, nghĩ đến những năm tháng làm vợ chồng.

Nghĩ đến những lỗi lầm mà mình đối xử với cô anh lại càng hận bản thân mình, đối xử tệ bạc với người mình thề sẽ bảo vệ lại đối xử tốt đẹp với kẻ giả danh kia.

Anh hận bản thân mình không biết tìm hiểu, chỉ biết nhìn nhận mọi thứ trước mắt, hận bản thân quá ngu ngơ bởi những lời nói ngon ngọt của kẻ mạo danh đó..


Đọc truyện chữ Full