DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Chương 12: 12: Cho Mấy Người Hối Hận


Trong lúc hai người Vương Thành đang đứng thanh toán, người đàn ông đại gia mà mấy người nhân viên xem trọng dường như không hề có ý định muốn mua xe.

Người đàn ông ấy dẫn cô gái xinh đẹp quyến rũ ấy đi lượn một vòng rồi lại nhanh chóng rời đi.
Mấy người bọn họ cuối cùng tay trắng quay về, trong lòng đương nhiên hơi bực bội.

Họ quay đầu nhìn một vòng quanh cửa hàng, phát hiện ra không còn nhìn thấy bóng dáng của Vương Thành và Đường Mộng Kỳ, không khỏi có chút nghi ngờ.
“ Mộng Kỳ và tên nhóc nghèo đó đi đâu rồi?”
“ Hình như không thấy đâu nữa, chắc rời đi rồi, cái tên nhóc nghèo đấy, vừa nhìn đã biết không mua nổi cái xe sang nào.”
“ Đi cũng tốt, tôi là tôi ghét nhất cái loại khách hàng đã nghèo còn thích thái độ như này.”
Một vài người nhân viên cũng gật đầu đồng ý với ý kiến này.

Nhưng đúng lúc này một số vị nhân viên nội bộ đi ra ngoài vừa đi vừa trò chuyện với nhau.
“ Con người bây giờ đúng là không nên nhìn qua vẻ bề ngoài, không ngờ tới một tên nhóc nhìn trông tầm thường thế mà trực tiếp mua luôn hai chiếc siêu xe luôn.”
“ Lần này Mộng Kỳ cũng kiếm được kha khá đấy, chỉ tính riêng tiền hoa hồng thôi cũng đã được hơn trăm nghìn rồi.”
“ Ai dám nói gì đâu, đúng thật là ngưỡng mộ chết đi được.”

……
Nội dung trò chuyện của họ đúng lúc rơi vào tai của mấy nhân viên bán hàng đang đứng bên cạnh, lúc này tất cả đều ngây người tại chỗ.
“ Mọi, mọi người có nghe thấy gì không, tên nhóc đó thế mà mua hai chiếc siêu xe giá đắt nhất ở đây? Tôi không nghe nhầm đấy chứ.”
“ Không phải chứ, chắc chắn là chúng ta nghe nhầm rồi, tên nghèo đấy làm sao mua nổi xe của cửa hàng mình được.”
“ Nhưng hình như bọn họ vừa nói mà, chúng ta đi tìm chị Trần kiểm tra lại xem, tên ấy làm sao có khả năng mua tận hai chiếc siêu xe, lại còn là đắt nhất, chắc chắn là có gì nhầm lẫn ở đây rồi.”
……
Mấy người nhân viên không can tâm còn chạy đi tìm chị Trần để xác thực, vừa đúng lúc lại gặp Đường Mộng Kỳ và Vương Thành mới vừa thanh toán xong đi ra.
Bọn họ vội bày ra vẻ mặt thân thiện hỏi thăm.
“ Mộng, Mộng Kỳ, tiếp đón vị khách này như thế nào rồi, có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?”
“ Không cần đâu ạ, nhưng mà em vẫn cảm ơn các chị vì đã giới thiệu cho em một vị khách cao cấp như thế này.

Vương công tử đã mua hẳn hai chiếc siêu xe của cửa hàng mình rồi ạ.” Đường Mộng Kỳ ngây thơ vẫn cảm ơn các chị tiền bối đã giúp đỡ mình.
Điều này khiến bọn họ cảm thấy vừa xấu hổ vừa hối hận, nhưng phần nhiều vẫn là không thể tin.
“ Ý em là, vị khách này mua hai chiếc siêu xe cao cấp mà thanh toán trực tiếp luôn một lần sao.”
“ Vâng, nếu các chị không tin có thể tìm chị Trần xác thực lại xem.


Thôi được rồi không nói nữa, em phải đi cùng với Vương công tử ra ngoài đi thử xe rồi, khả năng chiều cũng chưa về được, quản lý cũng đã cho phép em xin nghỉ rồi.” Đường Mộng Kỳ nói một cách vui vẻ.
Hôm nay cô không những gặp Vương Thành - người bạn tri kỷ thời đại học mà cậu ấy còn giúp cô hoàn thành KPI.

Hơn nữa lương tháng này còn có hơn trăm nghìn tiền hoa hồng, điều này khiến cho Đường Mộng Kỳ vô cùng vui mừng.

Từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ, đây có lẽ chính là ngày mà cô hạnh phúc nhất.
Đương nhiên phải cảm ơn Vương Thành một cách thật đàng hoàng rồi.

Vì vậy đợi đến khi cô xử lý hết thủ tục, xin nghỉ với quản lý xong sẽ mời Vương Thành đi đi ăn một bữa thật hoành tráng để cảm ơn cậu ấy.
Nhưng Vương Thành chỉ cười cười, anh không hề quan tâm đến mấy người nhân viên đang nghệt mặt ra nhìn mình, tâm trạng anh bây giờ rất sướng, cho mấy người coi thường ông đây này, bây giờ cho mấy người tức chết luôn.
Có điều bây giờ anh phải đi thử lái chiếc xe Ferrari cái đã, một việc vui vẻ quá là vui vẻ, huống hồ còn có một mỹ nữ như Đường Mộng Kỳ ngồi bên cạnh nữa.
Mấy người nhân viên nhìn Vương Thành và Đường Mộng Kỳ cười nói vui vẻ rời đi, trong lòng đều bất chợt cảm thấy hối hận, có điều mọi thứ giờ đều đã quá muộn rồi, ai bảo mấy người bọn họ có mắt mà không thấy Thái Sơn chứ.
Đây cũng là lần đầu tiên Vương Thành lái xe Ferrari, nói trong lòng không chút kích động nào đương nhiên là nói đùa rồi.

“ Mộng Kỳ, đi đâu bây giờ? Tớ chở cậu đi hóng gió.”
“ Cậu còn nhớ nơi mà câu lạc bộ hồi còn đại học mình hay tổ chức hoạt động không?” Sau khi Đường Mộng Kỳ thắt dây an toàn xong bắt đầu hoài niệm về quá khứ.
“ Quán cơm Hương Giang hả, vậy đến đó thôi.” Vương Thành cũng lâu rồi chưa quay lại nơi ấy.

Trước đây hồi còn học đại học, câu lạc bộ anh tham gia thường xuyên tới đây tụ họp.

Sau này tốt nghiệp đi làm bận rộn cũng không có thời gian quay lại nơi ấy nữa.

Bây giờ nhân cơ hội gặp lại bạn cũ, đương nhiên là phải quay về nơi đó để ôn lại kỷ niệm xưa.
Vương Thành lập tức khởi động chiếc xe Ferrari màu đen mới vào tay, tiếng động cơ xe gầm rú cực lớn khiến cho tâm trạng của Vương Thành đột nhiên trở nên kích động.
Chiếc xe phóng nhanh trên đường thu hút vô số ánh nhìn ngưỡng mộ từ phía mọi người.
“ Vương Thành, cậu với Thiến Thiến định khi nào mới kết hôn?” Đường Mộng Kỳ đang ngồi ghế phụ không biết vô tình hay cố ý mà hỏi ra câu đó, lúc hỏi ra câu này trong lòng cô còn hơi căng thẳng.
“ Bọn tớ chia tay lâu rồi, người ta vội chạy theo tên đàn ông nhà giàu rồi, còn chê tớ nghèo nữa.” Vương Thành cười nhẹ, dường như đã không quá quan tâm về chuyện này nữa.
“ Vậy sao! Đây thật sự là sự tổn thất của cô ấy.” Đường Mộng Kỳ nghe tới tin Vương Thành chia tay, trong lòng bất giác thở phào một hơi, còn có chút mừng thầm trong bụng.
“ Vậy cậu thì sao? Xinh đẹp như thế này, đã tìm thấy người mà mình thích chưa?” Vương Thành vẫn còn nhớ lúc học đại học, có rất nhiều bạn nam theo đuổi Đường Mộng Kỳ, nhưng cô đều từ chối hết, đến cả mấy anh đẹp trai nhà giàu cũng bị cô từ chối.

Cô còn nói là muốn tìm một chàng trai có thể tâm đầu ý hợp với mình.
“ Xã hội bây giờ, làm gì còn ai thực sự thích văn học nữa.


Vẫn là thời đại học tốt đẹp, không phải lo nghĩ gì nhiều, còn có thể bàn luận về văn học với cậu, thỉnh thoảng thảo luận về mấy câu chuyện, tiểu thuyết hay hay nữa.” Đường Mộng Kỳ đang hoài niệm về thời đại học.

Sau khi tốt nghiệp đại học cô lăn lộn mãi cũng không được thành tích gì đáng kể.

Những bài thơ và phương xa mà cô vẫn luôn muốn kiên trì, cũng dần dần bị hiện thực đánh bại, nếu không cũng không đến nông nỗi phải đến cửa hàng 4S đi bán xe như ngày hôm nay.
“ Những ngày tháng ấy thật sự rất tốt đẹp! Mộng Kỳ, hay để tớ giới thiệu công việc cho cậu nhé, để cậu có thể làm được việc mà mình yêu thích.” Vương Thành ngẫm nghĩ, với tính cách đơn thuần như của Mộng Kỳ, căn bản không hợp đi bán xe, kiểu gì cũng đến một ngày cô sẽ bị những người đồng nghiệp ở đó bắt nạt.
“ Thật không? Công việc gì vậy?” Đường Mộng Kỳ sớm đã không muốn làm nhân viên bán hàng nữa, nhưng vì cuộc sống ép buộc nên cô mới phải cắn răng lựa chọn công việc này.
“ Làm biên kịch!” Vương Thành nghĩ tới mấy ngày nữa anh sẽ quay lại công ty.

Mà muốn sản xuất một chương trình tốt đương nhiên phải có một kịch bản tốt.

Tuy rằng Đường Mộng Kỳ chưa từng thử qua nghề biên kịch này nhưng lúc học đại học cũng đã từng viết qua tiểu thuyết với truyện ngắn, lại sở hữu một trí tưởng tượng và tài văn chương ít người có được, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút chắc chắn sẽ trở thành một người biên kịch chuyên nghiệp không tồi chút nào.
“ Biên kịch, tớ có thể làm được sao?”Đường Mộng Kỳ cũng rất hào hứng muốn thử, tất cả những thứ có liên quan đến con chữ cô đều rất thích, càng huống hồ cái nghề biên kịch này cô đã muốn thử sức từ rất lâu rồi.
“ Ừ, tớ tin là năng lực của cậu còn có thể phát triển, hơn nữa sau này chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp rồi, có gì cậu không hiểu có thể hỏi tớ.” Vương Thành cười nói.
“ Vậy nghe theo sắp xếp của cậu nhé.” Đường Mộng Kỳ nghe tới việc sau này có thể làm đồng nghiệp với Vương Thành, trong lòng tự nhiên có chút thích thích và vui mừng.


Đọc truyện chữ Full