DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Chương 42: 42: Thu Hoạch Lớn


Phòng sưu tập của Trương Thiên Long không lớn, có thể tầm ba mươi mét vuông, nhưng bên trong có khá nhiều bộ sưu tập.
Trên tường treo rất nhiều bức tranh thư pháp, trên bàn bày nhiều món ngọc thạch cổ xưa, thậm chí có cả các món đồ đồng, sắt và bảo kiếm cổ, đáng tiếc hầu hết chúng đều không hoàn chỉnh.

Vương Thành nhìn đến hoa mắt, anh không ngờ Trương Thiên Long lại sưu tầm rất nhiều đồ cổ.
“Trương Thiên Long, anh đúng là cất giấu không ít bảo bối!” Vương Thành vừa lên tiếng vừa đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt quét qua các loại đồ cổ khác nhau, cuối cùng một chiếc vòng tay ngọc tím trong suốt như pha lê khiến anh bị thu hút.
“Đều là những thứ không đáng tiền thôi.” Trương Thiên Long lau mồ hôi trán, hắn rất vất vả mới thu thập được những thứ này, bây giờ Vương Thành ở đây, sợ rằng sẽ tổn thất không ít.
“Mấy cái này đều là đồ thật à.” Vương Thành vừa nói vừa cầm chiếc vòng ngọc màu tím trong tay chơi đùa rất thích thú.
"Tất cả đều là hàng thật, nhưng nhiều cái đã bị hỏng và không có giá trị.

Giống như chiếc vòng ngọc cậu đang cầm, chỉ có một chiếc, nhưng đó là chiếc vòng đeo của công chúa Cố An đời Minh." Trương Thiên Long thành thật nói.
“Anh hiểu rõ về đồ cổ quá nhỉ!” Vương Thành thản nhiên cầm chiếc vòng tay bằng ngọc tím, vừa khéo đưa cho Hà Hiểu Nghiên.
“Chỉ hiểu sơ sơ thôi ~” Trương Thiên Long khiêm tốn nói, chỉ là lén lau mồ hôi.

Sau khi cầm lấy chiếc vòng ngọc, ánh mắt Vương Thành lại tìm kiếm xung quanh phòng, thầm nghĩ muốn chọn một ít tranh thư pháp cho ông cụ.

Anh cũng không nhìn ra được giá trị của các bức thư pháp nên chỉ có thể chọn vài tác phẩm sống động như thật.
Ánh mắt quét qua một lượt, anh đột nhiên kinh ngạc khi nhìn thấy một bộ "Giang Đình đàm cổ đồ" treo trên tường đối diện cửa, trên tường có hơn mười bức tranh, cũng chỉ có bức tranh này là sống động nhất.
“Lấy bức tranh này xuống cho tôi~” Vương Thành chỉ vào bức tranh nói.
Trương Thiên Long thấy Vương Thành muốn bức tranh này, bất ngờ hoảng hốt.

Hắn ta sững sờ không muốn lấy, nhưng Lưu Hào bên cạnh lại trừng mắt nhìn hắn một cái, sợ tới mức chỉ có thể đi lên gỡ xuống bức tranh "Giang Đình đàm cổ đồ" của Đường Bá Hổ, vẻ mặt bất đắc dĩ giao cho Vương Thành.
Người kia cầm lấy bức tranh trong tay, trầm trồ khen ngợi, tuy anh không hiểu hội họa nhưng bức tranh "Giang Đình đàm cổ đồ" vẽ rất sống động, cho đến khi nhìn thấy tên và lạc khoản của Đường Dần, sắc mặt anh lập tức hiện ra vẻ mừng rỡ.
“Đây là tranh của Đường Bá Hổ, không tệ, tôi muốn.” Hai mắt Vương Thành sáng lên, đây vậy mà là tranh của một danh nhân, anh nhanh chóng cất đi.

Bức tranh của Đường Bá Hổ xứng đáng là món quà mừng thọ tám mươi của ông cụ.
Nhìn thấy Vương Thành muốn bức tranh này, Trương Thiên Long đau lòng muốn chết, bức tranh này trị giá hơn 30 triệu đồng, là bảo vật mà hắn ta coi trọng nhất.

Đây là do hắn mua lại trong buổi đấu giá, hôm nay lại tiện nghi cho Vương Thành.
“Trương Thiên Long, tôi sẽ lấy bức tranh và vòng tay ngọc bích này, coi như anh bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi.” Vương Thành rất hài lòng với hai món đồ này.
“Vương thiếu gia hài lòng là tốt rồi, cám ơn Vương thiếu gia đã buông tha cho tôi.” Trương Thiên Long âm thầm đau lòng, nhưng bây giờ người ở dưới mái hiên phải cúi đầu, bị đánh vào mặt cũng phải nói lời cảm ơn.

Đây là ngày uất ức nhất của Trương Thiên Long.

Sau khi lấy bức tranh, Vương Thành định quay lại tìm Trương Hạo Đông, tên khốn này đã nhiều lần khiêu khích anh, lần này phải để hắn nhớ kỹ.
Khi Vương Thành dẫn Lưu Hào trở lại phòng chữ Bính, Trương Hạo Đông đã sợ đến tái mặt.

“Trương Hạo Đông, không phải mày nói muốn tao quỳ xuống gọi mày là ba sao?” Vương Thành đi tới trước mặt Trương Hạo Đông châm chọc nói.
"Vương Thành, tôi sai rồi.

Tôi sẽ không bao giờ gây rắc rối cho anh nữa.

Tha cho tôi đi lần này." Trương Hạo Đông liếc nhìn Lưu Hào đang đi theo Vương Thành rồi nhìn Trương Thiên Long còn không thể bảo vệ nổi mình.

Lần này hắn chấp nhận thua.
"Tha cho mày? Được ~" Vương Thành cười nhẹ, sau đó nói tiếp: "Chỉ cần mày chuyển cho tao mười phần trăm cổ phần của ba nhà hàng thuộc Minh Dương sơn trang do mày đứng tên, hôm nay tao có thể bỏ qua cho mày.

Tất nhiên, tao sẽ đưa ra mười triệu tiền phí chuyển nhượng.”
"Không được, Vương Thành, tên nghèo kiết như mày còn muốn trở mình thành ông chủ đúng không? Tao nói mày đừng nằm mơ." Trương Hạo Đông làm sao có thể đồng ý.

Cổ phần công ty này là ba hắn cho, tiền lời hàng năm có đến hàng chục triệu, chưa kể Nhà hàng số ba của Minh Dương sơn trang có trị giá ít nhất một tỷ, Vương Thành lại muốn dùng một trăm nghìn để mua mười phần trăm cổ phần.


Làm sao hắn có thể chấp nhận?
"Mày vẫn chưa nhìn rõ thực tế đúng không?"
Vương Thành không nói nhảm, tát thẳng vào mặt hắn ta.
Cái tát này hoàn toàn đánh tỉnh hắn, Trương Hạo Đông lập tức liếc mắt nhìn trong phòng đều là người của anh Hào, sau đó lại liếc nhìn vẻ mặt nghe lời của Lưu Hào đối với Vương Thành, trong lòng căm hận không thôi.
Hắn lập tức nuốt một ngụm nước bọt, biết lần này thất bại hoàn toàn, dù không cam lòng nhưng hắn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, hắn càng ngày càng không nhìn thấu Vương Thành.
Vương Thành rất hài lòng với thái độ của hắn, ngay sau đó yêu cầu Lưu Hào lập hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, sau đó ký thỏa thuận với mức giá một trăm nghìn đồng.
“Không tệ, cám ơn Trương thiếu nhé ~” Vương Thành cầm bản hợp đồng, cười nhẹ.
Trương Hạo Đông xụi lơ trên đất như đống bùn.
“Đi thôi, Tiểu Lưu ~” Vương Thành gọi Lưu Hào rời khỏi câu lạc bộ Ngọc Long, coi như lần này tới đây không uổng, lại bội thu, Vương Thành rất hài lòng.




Đọc truyện chữ Full