DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Chương 48: 48: Hung Hãn Ép Người Vậy Tôi Cũng Không Khách Khí


Mọi người đều rất tò mò không biết Vương Thành sẽ đem ra loại tranh gì, nhất thời ánh mắt của mọi người nơi đây đều tập trung vào Vương Thành.
Sau khi anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi bèn chậm rãi kéo căng bức tranh ra, rất nhanh lộ ra nội dung bức tranh.
Một bức tranh sơn thủy sống động, khi mọi người nhìn thấy nội dung bức tranh đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tranh này không phải giống hệt bức “Giang Đình đàm cổ đồ”của Tôn Diệu sao?"
Có người sớm nhận ra bức tranh trong tay Vương Thành cũng là một bức "Giang Đình đàm cổ đồ", hơn nữa chữ ký và lạc khoản cũng là Đường Dần.
"Sao lại có hai bức "Giang Đình đàm cổ đồ" giống hệt nhau?"
Rất nhiều người hoài nghi, nhưng họ nhanh chóng hiểu ra một trong hai bức tranh là hàng nhái cao cấp, còn bức tranh nào là thật, bức nào là giả thì mọi người đã sớm có suy đoán của riêng mình.
“Vương Thành, không ngờ cậu lại lấy được một bức tranh giả cao cấp tặng cho giáo sư Hà, cậu không thấy xấu hổ sao?” Tôn Diệu thấy Vương Thành cũng lấy ra một bức “Giang Đình đàm cổ đồ", sắc mặt của hắn rất khó coi, ngay lập tức chỉ trích Vương Thành bức tranh trong tay anh là giả, phải biết bức tranh này hắn mua với giá ba mươi tám triệu đồng.
“Sao không nói bức tranh trong tay anh là đồ giả cao cấp?” Vương Thành cười nhẹ.

Bức “Giang Đình đàm cổ đồ” mà anh đang cầm hiện tại được Viên Sùng, bậc thầy giám định cổ vật hàng đầu của thành phố Thanh Thủy xác nhận tuyệt đối là đồ thật, còn bức tranh trong tay Tôn Diệu thì chưa chắc.
“Nghèo như cậu sao có thể mua được bức tranh ba mươi tám triệu đồng?” Tôn Diệu châm chọc không thương tiếc.
Trên thực tế, hầu hết những người có mặt đều không tin bức tranh của Vương Thành là thật, làm sao một thanh niên nghèo có thể mua được bút tích thực của Đường Bá Hổ chứ.

“Có thật hay không cứ để cho ông nội Hà xác định chẳng phải sẽ biết liền sao?” Vương Thành không muốn nói nhảm với hắn cho nên trực tiếp để ông cụ xác định, chưa kể còn có mấy người bạn của ông trong giới đồ cổ có mặt ở bữa tiệc này, cứ để cho bọn họ đến xác định, như vậy hữu dụng hơn nhiều so với lời nói.
"Đúng đó, để cha xác định đi.

Ở đây còn có vài người bạn của cha cũng khá rành về đồ cổ." Con cả Hà Minh Quốc đồng ý với đề xuất này, giả hay thật chẳng phải kiểm tra thì biết liền chứ gì?
Nhiều người có mặt cũng gật gù, cho rằng đề xuất này là đơn giản và hiệu quả nhất.
“Kiểm tra thì kiểm tra, tôi sợ ngươi cậu không xuống sân khấu được.” Tôn Diệu nhếch khóe miệng, hắn mua bức tranh này ba mươi triệu, tuyệt đối không thể là giả.
“Vẫn nên lo thân mình thì tốt hơn!” Vương Thành lắc đầu, có chút không nói nên lời trước sự tự tin mù quáng của cậu ta!
Nói đến đây, Vương Thành cũng đưa bức tranh "Giang Đình đàm cổ đồ" trong tay cho ông cụ Hà Thịnh, ông cẩn thận nhận lấy bức tranh với vẻ hết sức thận trọng.
Sau đó ông và vài người bạn thân trong giới đồ cổ bắt đầu nghiêm túc xem xét hai bức tranh, mọi người ở hiện trường đều vươn cổ giống như đang xem xiếc, lại còn thấp giọng xì xào bàn luận.
"Đoán xem bức tranh nào là thật?"
"Không cần nói cũng biết, đương nhiên là của Tôn Diệu, người ta bỏ ra ba mươi tám triệu đồng để mua, còn có thể là giả sao?"
"Tôi cũng nghĩ vậy.


Mặc dù Vương Thành có chút quan hệ với Trần tổng nhưng là một tên nhà quê nghèo.

Làm sao mua được bức tranh nổi tiếng như vậy?"
"Đợi chút nữa cậu ta bị xấu mặt cho xem.

Không có tiền còn kiếm một bức tranh giả đem tới? Có ra vẻ cũng không cần tới mức đó."
...
Những người thân và bạn bè đó xì xào bàn tán một lúc, hầu như không vừa mắt Vương Thành, cho rằng tranh của Vương Thành là giả.

Tuy nhiên, Hà Dương rất tin tưởng Vương Thành, một thiếu gia giàu có bí ẩn như vậy nhất định sẽ không lấy ra bức tranh giả để khiến bản thân mất mặt.
Nhưng Hà Hiểu Nghiên lại có chút lo lắng và căng thẳng, thật ra cô cũng không quan tâm đến tranh đó là thật hay giả, còn sắc mặt của Lâm Nghệ Phân có chút khó coi, bà không khỏi thầm trách mình đứng dậy.
" Không có tiền còn ra vẻ làm gì, còn cố chấp dùng bức tranh giả làm mất hết thể diện, cần gì phải vậy."
Ông cụ Hà Thịnh và các bạn của ông cũng nghiên cứu kỹ hai bức tranh rất lâu nhưng không thể tìm thấy bất kỳ điểm khác biệt nào giữa chúng, ngay cả nét mực đậm nhạt cũng giống hệt nhau, điều này khiến họ thực sự bất lực.

"Hai bức tranh giống hệt nhau.

Với khả năng giám định của chúng ta căn bản không thể xác định bức tranh nào là thật." Một người bạn của ông cụ cau mày nói.
Dù sao mấy người họ cũng không phải dân chuyên nghiệp, chẳng qua là hứng thú nửa chừng mà thôi, vậy nên không thể xác định được bức danh họa này là điều dễ hiểu.
“Chà, tiêu chuẩn hội họa của hai bức tranh này đã đạt đến trình độ rất cao, cho dù phát hiện một bức là giả thì nó cũng có giá trị rất lớn.” Ông cụ cũng gật đầu đồng ý.
“Muốn phân định thật giả, ở thành phố Thanh Thủy có lẽ chỉ có bậc thầy giám định hàng đầu trong giới đồ cổ là Viên Sùng mới có khả năng này.” Một ông cụ khác giải thích.
Sau một hồi bàn bạc rất nhanh đã có quyết định, ông cụ Hà Thịnh thông báo.
"Hai bức tranh này có trình độ vẽ mực nước rất cao.

Năng lực giám định của mấy người chúng tôi có hạn, không thể xác định được thật giả.

Chúng tôi sẽ tìm gặp riêng đại sư Viên Sùng để nhờ giám định."
“Bây giờ, chúng ta tiếp tục bữa tiệc thôi!” Hà Thịnh cảm thấy đây là cách tốt nhất, nếu không phân rõ thật giả thì Vương Thành và Tôn Diệu đều không mất mặt, nhưng nếu họ xác định được thật và giả ngay tại chỗ, một trong hai người nhất định sẽ mất mặt.
"Ăn đi, ăn tiếp đi ~" Người thân bạn bè có mặt thấy giám định không ra kết quả chỉ có thể hậm hực quay về chỗ ngồi tiếp tục ăn uống.
Nhưng Tôn Diệu lại không cam lòng, không thể vạch trần bức tranh giả của Vương Thành, hắn nuốt không trôi cục tức này, nhìn thấy Hà Hiểu Nghiên thân mật lấy thức ăn cho Vương Thành, cơn tức giận lại trào lên trong lồng ngực hắn.

"Giáo sư Hà, cháu nghe nói ba ngày nữa ông sẽ tổ chức một buổi triển lãm bộ sưu tập cá nhân đúng không ạ?"
“Ừ, đúng là đang chuẩn bị, sao hả, cậu có hứng thú đến xem triển lãm sao?” Hà Thịnh rất coi trọng cuộc triển lãm bộ sưu tập cá nhân này, đây là cuộc triển lãm bộ sưu tập đầu tiên mà ông tổ chức sau khi nghỉ hưu, vì vậy ông rất để tâm đến nó.
"Giáo sư Hà, chi bằng thế này.

Khi triển lãm sưu tập mở ra, hãy treo hai bức tranh này lên để mọi người đến tham quan đánh giá, cuối cùng tìm giám định sư hàng đầu Viên Sùng của thành phố Thanh Thủy đến thẩm định, như vậy chẳng những có thể thu hút sự chú ý của mọi người mà còn có thể giám định ra thật giả."
Tôn Diệu muốn Vương Thành hoàn toàn mất hết thể diện trước mặt mọi người, đồng thời để Hà Hiểu Nghiên nhìn rõ sự thật, Vương Thành này là một tên nghèo rất thích tỏ vẻ.
“Cái này được, cha à, chủ ý của Tôn Diệu nhất định sẽ thu hút nhiều người đến xem triển lãm, cứ làm theo ý tưởng của cậu ấy đi.” Con cả Hà Minh Quốc lớn tiếng đề nghị.
"Tôi cũng nghĩ đề xuất của Tôn Diệu không tệ, có thể thu hút mọi người xem triển lãm và nhận biết một cách chuyên nghiệp bức tranh nào là thật".

Những người khác cũng đồng tình với đề xuất này.

Họ cũng muốn biết trong hai bức tranh, bức nào là thật.
Hà Thịnh do dự, ông không muốn xác định quá rõ ràng, ông chỉ muốn tìm riêng Viên Sùng để giám định, như vậy cũng giữ lại thể diện cho hai đứa trẻ, nhưng Tôn Diệu lại hung hãn như vậy khiến ông thực sự không thích.
“Ông nội Hà, cứ làm theo đề nghị của Tôn Diệu ạ!” Vương Thành cười nhẹ, Viên Sùng đã giám định qua bức tranh của anh rồi, anh sợ gì chứ, bản thân Tôn Diệu tự mình muốn bị vả mặt, vậy thì anh chỉ có thể chiều theo ý cậu ta.


Đọc truyện chữ Full