DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Chương 55: 55: Dê Béo Dâng Lên Tận Cửa


Bắt máy xong anh nghe thấy Lâm Thiến Thiến hẹn mình ra khách sạn, còn nói nhớ anh, sau khi Trương Hạo Đông bị lừa mất cổ phần thì tính khí cực kì kém, thường xuyên đánh cô ta.

Bây giờ cô ta đã hối hận rồi, muốn nói chuyện với Vương Thành.
“ Không đi, không rảnh.” Vương Thành dứt khoát từ chối.
Đối với loại con gái ham tiền này Vương Thành đã mất niềm tin lâu rồi, không còn có ý gì với cô ta nữa.
“ Nếu anh không đến em sẽ cắt cổ tay tự tự.” Lâm Thiến Thiến gào lên trong điện thoại.
“ Được thôi, cô cắt đi, nhớ cắt cho chuẩn vào.” Vương Thành cúp luôn điện thoại.

Lâm Thiến Thiến là người cực kỳ sợ chết, cô ta làm gì dám tự sát, Vương Thành vẫn còn hiểu cô ta lắm.
Có điều sau đó Vương Thành lại nhận được một bức ảnh cô ta cắt cổ tay, còn có cả vết máu, nhìn kĩ thì cũng giống cắt cổ tay lắm.
Vương Thành nhìn thấy bức ảnh này thì cau mày.
“ Đúng là tìm mọi cách bắt tôi phải đi đây mà.” Vương Thành lẩm bẩm nói nhỏ, nếu như không phải sáng nay mới thấy cảnh tượng kia, khả năng anh sẽ tin lời của Lâm Thiến Thiến đấy nhưng hiện tại ấy mà, anh đã bắt đầu cảnh giác rồi.
Vương Thành chắc chắn Lâm Thiến Thiến không thể đơn giản chỉ hẹn mình đến khách sạn nói chuyện.

Anh hiểu quá rõ con người này rồi, cô ta chê nhất là loại nghèo khó như bản thân anh, chắc chắn cô ta còn có mục đích khác.

Có điều nếu như người ta đã muốn chọc đến anh thì đi một lần cũng được, cho bọn họ nhớ kĩ, anh cũng không phải loại dễ chọc.
“ Nếu đã muốn tôi đến như thế thì tôi sẽ đến vậy!” Vương Thành hơi nhếch khóe miệng cười, sau đó nhắn tin lại cho cô ta rằng anh sẽ đến muộn một chút.
Nhưng trước tiên Vương Thành phải làm tốt công tác chuẩn bị cái đã, làm việc gì cũng phải chuẩn bị mới làm tốt được.

Hơn nữa Lâm Thiến Thiến lại hẹn anh đến một cái khách sạn ngay gần bệnh viện, chắc chắn ba người kia vẫn còn đang tụ tập ở một chỗ.
Trước hết là phải điều tra về người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng đen nhìn rất giống Trương Hạo Đông cái đã.

“ Cái tên giống Trương Hạo Đông ấy khả năng là anh trai của hắn.” Mặc dù đoán là vậy nhưng anh không dám khẳng định nên anh gọi thẳng cho An Ninh đang ở nhà.
“ Giúp tôi điều tra về đại thiếu gia của tập đoàn Minh Dương rồi gửi luôn toàn bộ tư liệu cùng với ảnh chụp sang cho tôi, thêm cả thông tin về tài sản dưới danh nghĩa của anh ta cũng gửi nốt.

Rồi gọi Lâm Tĩnh Nhã đến bệnh viện Hiệp Hòa, tôi sẽ đứng ở cổng viện đợi cô ấy.”
Sau khi làm xong tất cả Vương Thành mới kiểm tra thông tin về khách sạn mà Lâm Thiến Thiến đã hẹn anh.
“ Khách sạn Hạo Đức, hình như của tập đoàn Đỉnh Hòa, vậy thì không phải lo rồi.” Vương Thành lúc này càng thêm nắm chắc, trong ánh mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo.

“ Xem mấy người giở được trò gì, khiêu khích tôi thì chuẩn bị mà trả giá đắt đi.”
Gần đến chiều tối Lâm Tĩnh Nhã mới tới bệnh viện Hiệp Hòa.

Sau đó Vương Thành dẫn cô đi thẳng tới khách sạn Hạo Đức gần bệnh viện, nhưng anh không đi thẳng đến căn phòng 308 đã hẹn trước mà đi vào phòng bảo vệ.
“ Tĩnh Nhã, cô đứng đây đợi, tôi đến phòng bảo vệ một lát.” Trước khi đến đây Vương Thành đã gọi cho Trần Hào Thành bảo ông cho quản lý đến phòng bảo vệ đợi anh.
“ Rõ thưa thiếu gia.” Lâm Tĩnh Nhã dừng lại ở sảnh khách sạn đợi Vương Thành.
Sau khi anh vào phòng bảo vệ thì một người đàn ông trung niên đầu trọc là quản lý khách sạn Hạo Đức, Diêu Quảng, đã đứng đợi ở đấy rồi.

Nhìn thấy Vương Thành xuất hiện, mặt ông ta bắt đầu nghiêm túc cẩn thận hẳn.
“ Vương công tử, tên tôi là Diêu Quảng, nếu cậu có việc cần thì cứ nói cho tôi là được.”
“ Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi một chút, phòng 308 hôm nay có người thuê không?” Vương Thành vừa hỏi mắt vừa nhìn qua một lượt màn hình giám sát ở đây.
“ Có, có 3 người, đến cùng nhau, 2 nam 1 nữ.

Có điều 2 người đàn ông kia ở lại một lúc rồi đi luôn chỉ còn người phụ nữ ở lại căn phòng ấy.” Quản lý Diêu Quảng trả lời rõ ràng.
“ Ừ, check camera giám sát cho tôi! Tìm xem hai người đàn ông bây giờ đang ở đâu.” Vương Thành đã lờ mờ đoán ra bọn họ hẹn anh đến đây làm gì rồi, nhưng vẫn là suy đoán nên chưa dám khẳng định.
Một câu nói của Vương Thành làm cả phòng bảo vệ lập tức bận rộn, check hết mọi camera ở từng ngóc ngách khách sạn.

Mười mấy phút sau cuối cùng cũng tìm thấy hai người đàn ông trốn ở một góc của tầng 3.
“ Đã tìm thấy rồi, Vương công từ, cậu xem đây chính là hai tên đó.” Diêu Quảng chỉ vào hình ảnh hai người đàn ông trên màn hình rồi nói.
Vương Thành đi sát lại gần, xác định chính là hai người nọ, một người là Trương Hạo Đông, người còn lại xem ra là anh cả của hắn ta rồi.
“ Xem ra lần này Trương Hạo Đông lại nộp mạng anh trai mình lên rồi.” Sau khi Vương Thành xác nhận là hai người bọn họ, khóe miệng anh hơi nhếch lên nụ cười.
Trước khi đến đây, An Ninh đã gửi toàn bộ thông tin về đại thiếu gia tập đoàn Minh Dương cho anh rồi, về tài sản mà anh ta đứng tên nếu so với Trương Hạo Đông thì tài sản của anh ta hơn em trai mình nhiều lắm.
Đúng là con dê béo, lại còn là một con dê tự cho rằng mình thông minh.
“ Được rồi, đưa cho tôi một bộ đàm, cho người đi ngăn cản hai người trong camera một lát, đợi tôi vào được phòng 308 thì thả bọn họ ra.

Đợi hai người nọ cũng vào phòng thì cho bảo vệ canh giữ bên ngoài phòng 308 đợi lệnh.” Vương Thành không muốn để họ nhìn thấy anh dẫn Lâm Tĩnh Nhã tới, nếu không họ sẽ đề phòng.
“ Rõ thưa Vương công tử.” Quản lý Diêu Quảng lấy một bộ đàm đưa cho Vương Thành, sau đó cho bảo vệ đi cản hai anh em nhà kia.
Sau khi đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Vương Thành bước ra khỏi phòng bảo vệ sau rồi bước vào thang máy lên tầng 3 cùng với Lâm Tĩnh Nhã.

Cùng lúc đó hai người đang lén lút trốn trong góc của tầng 3 bị bảo vệ của khách sạn vây lại nên họ không thể thấy được Vương Thành đã xuất hiện.
Vương Thành bước tới của phòng 308 gõ cửa thấp giọng gọi.

“ Thiến Thiến, tôi tới rồi.”
Trong phòng cuối cùng cũng xuất hiện động tĩnh, Lâm Thiến Thiến vội vàng mở cửa.
“ Vương Thành, anh đến rồi, em nhớ anh chết mất.” Lâm Thiến Thiến nũng nịu nói, lúc này cô ta chỉ mặc một bộ váy ngủ bằng lụa màu đỏ, nhìn rất quyến rũ.

Nhìn thấy cô mặc như vậy anh càng chắc chắn thêm suy đoán của mình.
Vương Thành lại nhìn về phía cổ tay của Lâm Thiến Thiến, một vệt máu cũng không có, quả nhiên là lừa anh đến đây.


Nếu đã như vậy thì anh cũng không khách khí nữa.
“ Cổ tay cô hình như không có vấn đề gì!” Vương Thành nói xong đẩy thẳng cửa bước vào, Lâm Tĩnh Nhã đang đứng nép một bên cũng đi theo.

Còn Lâm Thiến Thiến đang muốn khoác lên tay của Vương Thành sau khi nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhã bước vào theo thì tái mặt.
“ Vương, Vương Thành, sao anh lại dẫn em họ theo tới đây.”
“ Càng đông không phải càng vui sao?” Vương Thành cười cười, Lâm Tĩnh Nhã đóng cửa lại bắt đầu lục soát quanh phòng.
“Vương, Vương Thành, anh đang tìm cái gì?” Lâm Thiến Thiến bất an hỏi.
“ Còn tìm gì được nữa? Muốn tống tiền tôi đúng không, mấy người còn non và xanh lắm!” Vương Thành nói.
Nghe được câu này, Lâm Thiến Thiến không giữ nổi bình tĩnh nữa, giống như bị anh nhìn thấu âm mưu, mặt cô ta cắt không còn giọt máu nhưng vẫn cố cãi.
“ Làm, làm gì dám chơi anh, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi mà.”
“ Thế sao?” Vương Thành lôi một cái camera ẩn từ tủ ngay cạnh đầu giường ra ném thẳng xuống đất cho nát vụn.
“ Gọi Trương Hạo Đông với Trương Minh Liêu vào đây đi! Có việc gì thì cứ hẹn thẳng tôi, làm gì phải bày nhiều trò thế? Phiền lắm.” Vương Thành ngồi xuống ghế sofa trong phòng nói một cách lạnh nhạt.
“ Sao, sao anh lại biết Trương Minh Liêu??” Giờ phút này Lâm Thiến Thiến sợ thật rồi, cô ta cảm giác mọi thứ đã bị Vương Thành nhìn thấu, mọi âm mưu và thủ đoạn đều vô dụng trước mặt anh.
“ Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.” Vương Thành giục.
Lâm Thiến Thiến cảm giác cô không còn nhận ra Vương Thành trước mặt mình nữa rồi.

Người trước mặt cho cô một cảm giác xa lạ, giống như một người bề trên vậy.

Dưới áp lực mà anh tạo ra, cuối cùng Lâm Thiến Thiến vẫn phải ngoan ngoãn làm theo.
Hai anh em Trương Hạo Đông và Trương Minh Liêu vừa mới thoát khỏi sự vây hãm của bảo vệ thì nhận được tin nhắn của Lâm Thiến Thiến, sau khi mở ra xem thì hai người sửng sốt.
“ Sao Vương Thành lại vào phòng rồi, không hề nhìn thấy nó xuất hiện mà.”
“ Mau đi thôi, nếu không Thiến Thiến xảy ra chuyện mất.” Trương Hạo Đông gấp gáp.
“ Đợi thêm đi, nhất định phải đợi quay được phần đặc sắc nhất.

Như vậy chúng ta mới có bằng chứng để tống tiền nó.” Ngược lại Trương Minh Liêu có vẻ không vội lắm, dù sao cũng không phải bạn gái hắn ta, hắn ta chỉ muốn thu thập thêm chứng cứ thì sau mới dễ tống tiền Vương Thành được.
“ Anh đợi đi, ông đây không đợi được nữa rồi.” Trương Hạo Đông thật sự muốn đấm cho ông anh này của mình, chỉnh người cũng không nên chỉnh như vậy.

Trương Hạo Đông đã đi rồi thì Trương Minh Liêu cũng không thể không đi.
Hai người mau chóng bước tới phòng 308 ấn chuông cửa nhưng họ vừa ấn thì cửa đã mở.

Lâm Tĩnh Nhã nấp ở đằng sau cửa còn Vương Thành và Lâm Thiến Thiến ở vách ngăn bên cạnh nên hai người họ không thấy ai cả.
“ Yên lặng thế.” Trương Minh Liêu hơi sinh nghi nhưng Trương Hạo Đông chỉ muốn bước vào nên Trương Minh Liêu cũng không còn cách nào chỉ đành đi theo.
Hai người vừa bước vào thì cửa đóng sập lại, Lâm Tĩnh Nhã đứng ngay ra cửa ngăn cản.
Lúc này Trương Minh Liêu và Trương Hạo Đông mới phát hiện sau cửa còn có một người, khi nhìn rõ đó là Lâm Tĩnh Nhã thì Trương Hạo Đông trắng bệch mặt.
“ Em họ của Vương Thành, sao cô ta lại ở đây.” Nhìn thấy nữ ma đầu này, Trương Hạo Đông lại bắt đầu đổ mồ hôi.
“ Em họ thôi thì có gì phải sợ.” Trương Minh Liêu chưa được chứng kiến sự khủng bố của Lâm Tĩnh Nhã nên hắn ta nghĩ một cô gái thôi có gì phải sợ.
“ Đi thôi, đi thôi, hình như chúng ta rơi vào bẫy rồi.” Trương Hạo Đông giờ cũng không quan tâm Lâm Thiến Thiến nữa, nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhã thì hắn ta biết kế hoạch lần này của hai anh em thất bại rồi.

Bây giờ hắn ta chỉ muốn thoát ra khỏi đây ngay.

Nhưng Lâm Tĩnh Nhã đứng canh ở cửa nên hắn ta muốn đi cũng khó.
“ Đến cũng đến rồi, vội đi đâu.

Cho dù mấy người mở được cửa cũng đi không nổi.” Vương Thành mỉm cười bước ra ngoài, còn tự tay mở cửa ra cho bọn họ.

Sau đó hai anh em nhà họ Trương nhìn thấy trước mặt toàn là bảo vệ của khách sạn đã chặn đứng đường lui của bọn họ.
Trương Hạo Đông sợ hãi ngã lăn ra đất.
Còn Trương Minh Liêu dường như đã hiểu tại sao vừa rồi bọn họ lại bị bảo vệ ngăn lại.

Nghĩ đến đây, hắn ta lại nhìn Vương Thành một lần nữa, lần này hắn ta đã cảm nhận được cái sự đáng sợ của tên trước mặt.

Trên trán hắn cũng bắt đầu xuất hiện từng giọt mồ hôi, một dự cảm bất an lại xuất hiện.


Đọc truyện chữ Full