DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Chương 139: 139: Gậy Ông Đập Lưng Ông


Sau khi Hà Hiểu Nghiên đóng cửa lại, nghĩ mãi vẫn thấy sợ.

Cô không thể nào ngờ tới tổng thanh tra tài chính Ngô Hạo mà cha cô vô cùng tín nhiệm lại bị Mã Nguyên mua chuộc.

Càng đáng giận hơn chính là ông ta còn giúp Mã Nguyên lừa gạt cô.
Nếu không phải Vương Thành phát hiện ra mánh khóe của bọn họ kịp thời, cô không dám tưởng tượng hậu quả! Ai biết một tờ giấy trắng ký tên của cô sẽ gây ra bao nhiêu mối họa, huống chí cô còn là đại diện cho cha cô, cho toàn bộ công ty Hà thị.
“Tổng thanh tra Ngô, cha tôi tin tưởng ông như vậy, vì sao ông lại phản bội ông ấy?” Lúc này Hà Hiểu Nghiên đang rất tức giận.
“Cô chủ, cô nói gì vậy? Tôi nào có phản bội chủ tịch.

Tờ giấy này bị đóng dấu sai, hoàn toàn là hiểu lầm, tôi trung thành tuyệt đối với chủ tịch mà.” Ngô Hạo còn muốn giảo biện, dù sao không có chứng cứ cụ thể thì một tờ giấy chẳng thể chứng minh được gì.

Chỉ cần ông ta kiên quyết khẳng định là đóng dấu sai, hai người trẻ tuổi này có thể làm gì được ông ta?
Nhưng ông ta sai lầm một chỗ.

Đó chính là Vương Thành không giống với những thanh niên khác.
“Tôi sẽ bắt ông nói thật!” Khóe miệng Vương Thành hơi mỉm lên, sau đó trực tiếp bắt ông ta đi vào trong mật thất mà Hà Dương bố trí.

Anh phát hiện phòng nhỏ này ngoại trừ chứa rượu thì dùng để thẩm vấn bức người cũng không tồi.
Không cần quan tâm những người khác trong công ty nghe lén.

Đến cả tổng thanh tra tài chính trong công ty đã bị Mã Nguyên mua chuộc, không cần phải nói tới người khác.

Một khi tin tức lộ ra, e rằng Mã Nguyên sẽ càng cảnh giác, cho nên đi vào trong mật thất thẩm vấn vẫn là thích hợp nhất.
“Cậu muốn đưa tôi đi đâu? Mau dừng lại cho tôi!” Ngô Hạo bị Vương Thành kéo vào trong, trong lòng bắt đầu sợ hãi, giãy giụa mãnh liệt, nhưng hoảng hốt phát hiện ra sức mạnh kinh người của Vương Thành.

Bất luận ông ta phản kháng thế nào đều không thể tránh thoát, điều này càng làm cho ông ta khiếp hồn.

“Đừng nhúc nhích, ông còn giãy giụa nữa thì có tin tôi phế ông luôn không?” Vương Thành dùng ngữ khí lạnh băng uy hiếp.
“Tiểu tử, cậu đừng làm càn.

Nếu cậu dám đụng tới tôi…” Ngô Hạo còn chưa dứt lời, Vương Thành xoay người giáng một cái bạt tai thật mạnh xuống mặt ông ta, không kiên nhẫn nói: “Còn dong dài nữa, ông đây phế ông thật đấy.”
Nói xong, một bàn tay đặt trên vai ông ta dùng thêm lực, tức khắc làm ông ta đau đến mức cả mặt trắng bệch, không dám nói năng lung tung.
Tuy rằng cách làm của Vương Thành có hơi thô lỗ nhưng lại rất hiệu quả.
“Hiểu Nghiên, em canh chừng ở bên ngoài! Không được cho bất kỳ kẻ nào đến gần nơi này.” Vương Thành muốn bảo mật tuyệt đối.

Anh muốn mượn cơ hội này phản kích Mã Nguyên, cho nên không thể để anh ta nghe phong thanh tiếng gió trước được.
“Vâng!” Hà Hiểu Nghiên gật đầu, đứng ở bên ngoài canh chừng cho Vương Thành.
Sau khi Vương Thành kéo Ngô Hạo vào trong mật thất, lại một lần nữa dùng ngữ khí lạnh băng nói.
“Nói, ai sai ông làm chuyện gì?”
“Tôi không biết cậu đang nói gì?” Ngô Hạo vẫn giữ nguyên bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
“Được, xem ông lát nữa còn ngoan cố đến mức nào.” Vương Thành nói xong, lấy một chủy thủ chuẩn bị sẵn ở trong lòng ngực ra.

Anh vẫn luôn cất giấu ở trong người, chính là để dành cho thời khắc bảo mệnh mấu chốt.

Không ngờ lại dùng vào lúc này.
“Cậu, cậu muốn làm gì?” Ngô Hạo nhìn Vương Thành lấy chủy thủ ra, lập tức căng thẳng, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều.
“Còn có thể làm gì? Cắt huynh đệ phía dưới của ông đi.” Vương Thành cười lạnh đáp.
“Cậu dám, đây là trái pháp luật… Cậu biết không?” Ngô Hạo sợ tới mức tim run mật tái.

Tiểu tử này quá tàn nhẫn, cậu ta muốn biết ông thành thái giám!
“Ông nói xem tôi có dám hay không?” Vương Thành nói, cầm chủy thủ hướng về phía dưới háng của ông ta.

Ngô Hạo bị dọa muốn chạy trốn, lại bị Vương Thành khống chế gắt gao làm ông ta không thể nhúc nhích được.


Nếu chủy thủ này đâm chuẩn, sợ rằng sẽ thật sự bị biến thành thái giám.
“Tôi nói… Tôi nói… Mau dừng tay!” Ngô Hạo sợ đến mức phát run cả người.

Tiểu tử này thật quá ác độc!
Chủy thủ vừa mới lướt qua đũng qu@n ông ta, cũng may ông ta xin tha kịp thời, bằng không nhát chủy thủ này đâm xuống thì xong rồi.

Ngô Hạo nhìn xuống phía dưới, sau lưng liên tục toát mồ hôi lạnh.
“Vậy nói đi! Nếu ông nói tốt, giúp tôi làm được một việc, có khi tôi còn trọng thưởng cho ông, nhất định còn nhiều hơn số ông lấy từ chỗ Mã Nguyên.” Khóe miệng Vương Thành cười ảm đạm.

Hóa ra uy hiếp một người đàn ông đơn giản như thế, nhìn dáng vẻ ai cũng không muốn bị biến thành thái giám.
Vương Thành cảm giác mình đã ngộ ra một chiêu bức người rất hữu dụng.

Sớm biết như thế thì áp dụng với tên thủ lĩnh côn đồ tối hôm qua, không biết chừng có thể bắt nhận tội tại chỗ.
“Là… Là Đổng Hạo nói tôi làm.

Cậu ta vừa mới tới văn phòng của tôi, nói yêu cầu tiểu thư ký tên một tờ giấy, cụ thể dùng cho cái gì, tôi thật sự không biết.” Ngô Hạo liên tục lắc đầu.

Vương Thành liếc nhìn ông ta, cảm giác lời này có chín phần đáng tin, liền hỏi lại: “Đổng Hạo là ai?”
“Đổng Hạo là trợ lý của Mã Nguyên.” Ngô Hạo trả lời đúng sự thật.
“Quả nhiên là Mã Nguyên giở trò quái quỷ sau lưng!” Vương Thành nhíu mày.

Mã Nguyên quả rất giỏi tính kế.

Nhiều năm nay cha của Hà Hiểu Nguyên chỉ có thể chèn ép anh ta, cũng xem như lợi hại.
Trách không được Hà Dương lại lo lắng ông không ở công ty một ngày sẽ xảy ra chuyện lớn.


Hóa ra ông sớm biết Mã Nguyên không an phận, ngày thường vẫn luôn có ông chèn ép nên không nổi loạn.

Tuy nhiên một khi Hà Dương không có mặt, Mã Nguyên này lại nhảy tót lên trên.
Tờ giấy ký tên vừa rồi đã nói lên tất cả.

May mắn Vương Thành phát hiện kịp thời, bằng không bây giờ Mã Nguyên đang đào cho bọn họ một cái hố sâu mà Vương Thành với Hà Hiểu Nghiên đều không biết đến.
“Bây giờ tôi nói xong rồi, cậu có thể thả tôi ra chưa!” Ngô Hạo lo sợ bất an nói, trong ánh mắt nhìn Vương Thành ngập tràn sợ hãi.
“Tôi có thể thả ông đi, nhưng ông phải giúp tôi một việc.

Nếu không tôi sẽ nói Hiểu Nghiên khai trừ ông ngay lập tức.

Đương nhiên ông làm tốt, tôi sẽ thưởng cho ông nữa.” Vương Thành nói, lấy một quyển chi phiếu ở trong ngực ra, viết lên trên số mười vạn, xé ra rồi nhét vào trong tay ông ta.
Ngô Hạo nhìn tờ chi phiếu mười vạn lập tức cả kinh.

Bởi vì tờ chi phiếu mà ông ta nhận được là chi phiếu mà chỉ tập đoàn tài chính Morgan mới có.
“Cậu, cậu chính là Vương Thành?” Trước kia Ngô Hạo từng nhìn thấy tờ chi phiếu một ngàn vạn của chủ tịch.

Mặt trên ký tên Vương Thành, còn được ngân hàng chứng thực qua, chứng tỏ gia thế của Vương Thành này không hề đơn giản!
“Làm sao? Ông quen tôi à?” Vương Thành cũng vô cùng nghi ngờ, hình như đây là lần đầu tiên anh gặp mặt Ngô Hạo mà?
“Trước kia… Có phải anh từng cho chủ tịch một tờ chi phiếu một ngàn vạn không?” Ngô Hạo thấp thỏm hỏi.
“Ừ, làm sao vậy?” Vương Thành không ngờ Ngô Hạo còn biết anh đã cho Hà Dương một tấm chi phiếu một ngàn vạn.
“Tôi từng nhìn thấy chi phiếu một ngàn vạn ở chỗ chủ tịch.” Ngô Hạo bỗng nhiên hối hận, đắc tội với người có gia thế lớn như vậy, đừng nói rằng biến ông ta thành thái giám, không chừng có thể giết luôn cũng không khó khăn gì.
Nghĩ đến đây Ngô Hạo bắt đầu cảm thấy sợ, cũng may có thể lấy công chuộc tội, nhanh chóng trả tấm chi phiếu mười vạn kia cho Vương Thành.
“Vương công tử, cậu cần dặn dò gì thì cứ nói.

Lúc trước tôi nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, hiện tại tôi chỉ hy vọng có thể lấy công chuộc tội!” Ngô Hạo xoa cái trán đẫm mồ hôi.

Nếu Vương Thành là loại công tử đại thần nhớ lâu thù dai sẽ không ngừng hành động vừa rồi, phỏng chừng mất luôn cả mạng.
“Ồ?” Vương Thành bỗng nhiên nhíu mày.


Ông già này đột nhiên nghe lời anh như vậy? “Ông cầm mười vạn này đi.

Nếu ông dám gạt tôi, không chỉ đơn giản là biến thành thái giám đâu.”
Vương Thành lạnh băng uy hiếp.
“Vương công tử, tôi không dám lừa gạt cậu! Tôi thề với trời, tôi thành tâm ăn năn, nguyện ý lập công chuộc tội.

Nếu không, cả nhà tôi sẽ không được chết tử tế.”
Ngô Hạo bỗng nhiên thề.

Ông ta bị gia thế của Vương Thành dọa cho sợ rồi.

Giống như khi trước Hà Dương đoán được gia thế của Vương Thành cũng trở nên nịnh nọt như thế.
“Được, nếu đã vậy thì, tôi nhờ ông làm chuyện tương tự như thế, bắt anh ta ký tên mình trên tờ giấy trắng, ông nhắm làm được không?” Vương Thành muốn gậy ông đập lưng ông.

Anh đang lo không thể nghĩ ra biện pháp thu hồi cổ phần trên tay Mã Nguyên, dùng biện pháp này có lẽ có khả năng thấp lấy thu lại cổ phần trên tay anh ta.
“Cái này thì dễ thôi.

Gần đây Mã Nguyên luôn quan tâm đ ến việc xây dựng khách sạn mới ở phía Đông thành phố.

Cậu ta mua chuộc tôi chính là để tôi làm hai bộ sổ sách cho cậu ta, vậy cậu ta ăn ngon tiền boa! Khi báo giá đơn tôi sẽ làm nhiều hơn một tờ để cậu ta ký tên là xong rồi.” Ngô Hạo nghĩ, rồi nói.
“Được, vậy ông mau đi làm đi!” Vương Thành gật đầu, ngay sau đó nói Hà Hiểu Nghiên đang canh giữa bên ngoài mật thất cầm giấy bút qua đây, đưa cho Ngô Hạo.
“Ông cầm tờ giấy này, bắt chước bút ký của Hiểu Nghiên, ký cho tôi ba chữ “Hà Hiểu Nghiên”.” Vương Thành làm như thế, thứ nhất vì muốn Mã Nguyên buông lỏng cảnh giác, thứ hai cũng để cảnh cáo Ngô Hạo.

Việc giả tạo chữ ký sẽ phải ngồi tù!
“Vâng, Vương công tử.” Ngô Hạo không hề do dự, lập tức làm theo.

Lúc này ông ta hoàn toàn không dám đắc tội Vương Thành.
Vương Thành gật đầu, vô cùng hài lòng thái độ của Ngô Hạo, lại nghe được chuyện Mã Nguyên ăn tiền hoa hồng từ miệng ông ta.

Tâm tư lặng yên lại nổi lên trong lòng.


Đọc truyện chữ Full