DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Chương 141: 141: Đến Lúc Đánh Con Át Chủ Bài Này Ra


Hà Hiểu Nghiên đi mãi phía trước, đối diện với năm cổ đông hội đồng quản trị lớn hơn mình mấy chục tuổi khiến cô có hơi khẩn trương, cũng may có Vương Thành đi cùng cô nên Hà Hiểu Nghiên rất nhanh đã khôi phục tinh thần.
Chỉ có điều năm thành viên của hội đồng quản trị cũng không phải ngồi không, nhất là Mã Nguyên, người này ngay cả chủ tịch Hà Dương cũng không phục, nên càng không phục con gái Hà Hiểu Nghiên của ông rồi.
"Tôi nói cô Hà này, cô gấp gáp triệu tập chúng tôi tới đây vì có chuyện quan trọng gì cần tuyên bố sao?" Mã Nguyên ngồi trên ghế, vắt chéo hai chân ngoe nguẩy, ngay cả con mắt cũng không thèm liếc nhìn Hà Hiểu Nghiên, có thể thấy được ông ta hoàn toàn không thèm để Hà Hiểu Nghiên vào trong mắt.
"Đúng vậy, cô Hà, có chuyện gì thì nói nhannh đi, chúng tôi có rất nhiều chuyện phải xử lý, cũng không giống bạn trai của cô có thể suốt ngày vây xung quanh cô chơi đùa."
"Đúng vậy, có chuyện thì nói nhanh! Chúng tôi đều rất bận!" Hiển nhiên mấy vị thành viên trong hội đồng quản trị cũng không để cái bình hoa như Hà Hiểu Nghiên vào trong mắt.
Hà Hiểu Nghiên nở nụ cười nín nhịn, những người này sẽ dễ dàng nói chuyện sao? Chỉ có điều nhìn vào thân phận trưởng bối của bọn họ nên Hà Hiểu Nghiên cũng tạm thời nhịn xuống cơn giận này, chợt nói:
"Hôm nay tôi thay cha của tôi, triệu tập hội đồng quản trị đến là vì có một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố! Là về chuyện Mã Nguyên chuyển nhượng cổ phần và kiếm lời bỏ vào túi tiền riêng, bí mật tự mình nhận tiền hao hồng từ các thương nghiệp cung ứng."
"Nói bậy!" Mã Nguyên nghe thấy Hà Hiểu Nghiên vậy mà lại nói thế với ông ta, lúc này chợt giận dữ, trực tiếp dùng tay vỗ mạnh vào mặt bàn, vẻ mặt xanh mét đứng lên hét lớn với Hà Hiểu Nghiên.
"Dựa vào cái gì mà cô nói tôi ở trung gian kiếm lời riêng, một mình nhận tiền hoa hồng từ các thương nghiệp cung ứng rồi bỏ túi riêng.

Ngoài ra cô nói tôi chuyển nhượng cổ phần là sao? Tốt nhất là cô nên nói cho rõ ràng, nếu không...!Hôm nay cho dù cô có là con gái của Hà Dương cũng đừng mong có thể yên ổn bước ra khỏi đây."
Hà Hiểu Nghiên bị tiếng quát của Mã Nguyên dọa cho khuôn mặt tươi cười có chút trắng bệch, cô nào đã từng chứng kiến tràng diện này, trong chốc lát có hơi bị hù dọa.
Mặt khác bốn vị thành viên của hội đồng quản trị cũng bắt đầu chất vấn Hà Hiểu Nghiên.
"Cô Hà, cô nói giám đốc Mã tham ô nhận hối lộ, tự mình nhận tiền hoa hồng thu làm của riêng, cô có chứng cứ gì không? Nếu cô không có chứng cứ thì dây chính là tội phỉ báng và vấy bẩn thanh danh của người khác? Tội nhẹ thì phạt tiền, tội nặng thì có thể ngồi tù đấy!"

"Đúng vậy, cô Hà, cô có chứng cứ gì không? Không có bằng chứng thì sao chúng tôi có thể tin tưởng cô được chứ?"
....
Mấy vị thành viên của Hội đồng quản trị đều đứng về phía Mã Nguyên, có thể bình thường bọn họ cũng đã nhận không ít chỗ tốt từ Mã Nguyên.
"Có, đương nhiên là có chứng cứ!" Hà Hiểu Nghiên đối diện với những câu hỏi luân phiên của bọn họ có chút bối rối, cô chỉ là một cô gái yếu đuối nào đã phải trải qua loại tràng cảnh như thế này bao giờ.
Bình thường những thứ cô đối mặt là đồ trang điểm, tay thì xách quần áo và đồ ăn ngon, nào đã từng đối mặt với loại tình huống giằng co trên thương trường dọa người như thế này.
Hà Hiểu Nghiên có chút không nhịn được nhìn về phía Vương Thành, người sau cũng biết để cho Hà Hiểu Nghiên đối mặt với những lão già ăn tươi nuốt sống này đúng là có chút khó khăn cho cô, liền đứng ra nói.
"Đương nhiên là có chứng cứ, sao chúng tôi lại nói lung tung chứ?"
Khóe miệng Vương Thành mỉm cười, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm lên người Mã Nguyên, người sau cũng không sợ mà đón lấy ánh mắt của Vương Thành cười lạnh nói:
"Cậu là cái thá gì, chỗ thành viên hội đồng quản trị chúng tôi bàn chuyện cậu có tư cách gì mà chõ mồm vào?"
"Anh ấy là bạn trai tôi, sao lại không có tư cách nói." Lần này Hà Hiểu Nghiên đứng lên đáp lại lời ông ta.
"Xin lỗi cô Hà, đây là cuộc họp cổ đông, mặc dù cậu ta là bạn trai cô nhưng cũng không phải cổ đông cho nên không có tư cách đứng ở đây, lại càng không đến lượt cậu ta nói chuyện." Mã Nguyên cười đắc ý nói, hai đứa nhãi ranh cũng dám ở đây chơi ông ta, tao chơi chết chúng mày.
"Đúng vậy, cô Hà, đây là cuộc họp cổ đông, tuy nói cậu ta là bạn trai cô những cũng không phải cổ đông, không có tư cách đứng ở đây."
"Cô Hà, mời bạn trai của cô đi ra ngoài trước đi!"
....
Mấy tên thành viên hội đồng quản trị này đúng là cáo già xảo quyệt, dăm ba câu liền muốn đuổi Vương Thành ra ngoài, đây chẳng phải là khiến Hà Hiểu Nghiên lo lắng không biết phải làm sao.


Không có Vương Thành thì cô cũng không biết tiếp theo phải nói thế nào?
Ngay lúc Hà Hiểu Nghiên đang loay hoay luống cuống không biết phải làm sao thì Vương Thành lại bình tình như cũ nói.
"Thật ngại quá các vị, tôi cũng là một trong những cổ đông của khách sạn Hà thị, không tin có thể gọi phòng pháp vụ của công ty đến đây hỏi là biết."
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến rớt cằm, bao gồm cả Hà Hiểu Nghiên.

Sao cô không biết Vương Thành lại là một trong những thành viên hội đồng quản trị của công ty cha cô chứ?
Mà những thành viên hội đồng quản trị khác cũng kinh ngạc rớt tròng mắt, hoàn toàn không tin.
"Ha ha, chàng trai trẻ, nói khoác sẽ phải trả cái giá rất lớn.

Nếu như sau khi xác định cậu không phải là một trong những cổ đông của công ty chúng tôi thì lập tức mời cậu rời khỏi đây." Khóe miệng Mã Nguyên cười nhạo nói, ông ta không tin tên nhãi này lại là một trong những cổ đông, từ trước đến nay vẫn chưa từng nghe ai nói.
"Đúng vậy, chàng trai trẻ này! Không phải là cổ đông của công ty của chúng tôi thì không thể đứng ở đây nói xằng nói bậy được đâu!" Những cổ đông khác cũng cười nhạo nói, hoàn toàn không để thanh niên này vào trong mắt.
"Được, như các người muốn! Nếu tôi không phải là một trong những cổ đông của công ty thì tôi sẽ lập tức rời khỏi đây!" Khóe miệng Vương Thành mỉm cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Vương Thành thầm cảm thấy may mắn, ban đầu trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội Hà Hiểu Nghiên, anh đã dùng hai trăm triệu để mua lại 20% cổ phần trong tay của Hà Dương.


Lúc đầu anh định dùng một trăm triệu để mua 8% cổ phần công ty nhưng lúc đó Vương Thành lại ngại cổ phần công ty thấp nên mới quyết định dùng hai trăm triệu để mua lại 20% cổ phần công ty.
Hiện giờ xem ra, lúc đó tùy ý đầu tư một cái cũng vừa vặn lời được quyền lợi ngày hôm nay, nếu không...!Ngay cả quyền được nói ở đây ngày hôm nay cũng không có chứ đừng nói đến muốn lật đổ Mã Nguyên.
"Được, mau cho người gọi cố vấn Từ Hải Đông qua đây!" Mã Nguyên lập tức gọi người đi gọi cố vấn pháp vụ đến, mấy vị thành viên hội đồng quản trị khác cũng lắc đầu nhìn Vương Thành.

Chàng trai trẻ vì muốn giả vờ làm anh hùng trước mặt bạn gái thì có thể hiểu được nhưng cũng phải biết chọn trường hợp mà làm.
"Vương Thành, làm sao bây giờ?" Hà Hiểu Nghiên cũng có chút lo lắng, sớm biết trước thế này đã để bố chuyển một ít cổ phần công ty cho Vương Thành, vậy thì bây giờ lời nói của anh đã có chút trọng lượng hơn rồi.
"Yên tâm, anh tự có chủ trương của mình." Vương Thành nhỏ giọng an ủi bên tai Hà Hiểu Nghiên.
Tuy là nói vậy nhưng cô vẫn không nhịn được mà thấy lo lắng, nếu không có Vương Thành ở bên cạnh thì cô cũng không biết tiếp theo nên đối mặt với những cổ đông như ăn tươi nuốt sống mình này như thế nào.
Rất nhanh cố vấn phòng pháp vụ của công ty - Từ Hải Đông đã đến, ông ta cầm một túi văn kiện đi đến phòng hội nghị, sau khi Mã Nguyên nhìn thấy ông ta thì không chờ kịp hỏi.
"Hải Đông, cậu nói cho mọi người nghe xem, tên Vương Thành này có phải là cổ đông của công ty chúng ta không."
Lúc Mã Nguyên nói chuyện, gương mặt tự tin, tất cả những cổ đông khác cũng như vậy.

Cho tới giờ bọn họ cũng chưa từng nghe qua tin có người nào tên là Vương Thành là cổ đông.
Nhìn qua thì Từ Hải Đông cũng khoảng hơn 40 tuổi, đeo một cái kính gọng vàng, nhìn có vẻ rất tri thức.
Ông ta đẩy kính một cái, lại nhìn Vương Thành một cái rồi mới quay sang nói với Mã Nguyên.
"Một tháng trước chủ tịch Hà đã bí mật chuyển 20% cổ phần của công ty cho một chàng trai tên là Vương Thành.


Đây là chữ ký do chính tay ông ấy ký cùng với hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty, mọi người có thể nhìn một chút."
Nói xong Từ Hải Đông lấy ra một phần hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty từ trong cặp ra, đưa cho đám người Mã Nguyên xem, điều này càng khiến cho các cổ đông lần nữa chấn kinh.
"Chuyện này sao có thể? Tại sao chưa từng nghe Hà Dương nhắc đến chứ." Mã Nguyên không khỏi kinh hãi trong lòng, từ khi nào Hà Dương này lại ngấm ngầm kéo một người vào làm cổ đông chứ.

Đây rõ ràng cho thấy ông ta đã bố trí một người âm thầm giám sát.
Mã Nguyên không dám tin liếc nhìn số cổ phần được chuyển nhượng trong hợp đồng, bên trên là thời gian mộtt háng trước.

Vốn dĩ trong tay Hà Dương có 35% cổ phần công ty, lập tức âm thầm chuyển cho Vường Thành 20% cổ phần với giá hai trăm triệu, phía trên còn có chữ ký tự tay ông ta ký.
"Chuyện này sao có thể, lão già này cư nhiên lại bố trí một người âm thầm giám sát ở trong công ty, tôi vậy mà lại không biết." Mã Nguyên hoảng sợ rồi, bị lòng dạ thâm sau nham hiểm của Hà Dương làm cho kinh sợ.
"Đưa tôi nhìn một chút, cho tôi xem." Những cổ đông khác cũng không thể tin được, Vương Thành là cổ đông của công ty, nhưng mà nhìn vào chữ ký trong hợp đồng tất cả đều kinh hãi.
"Đây, đây vậy mà lại là sự thật, Hà Dương chuyển cho cậu ta 20% cổ phần." Điều này khiến cho tất cả cổ đông đều kinh hãi.
Ngay cả Hà Hiểu Nghiên cũng không thể tin được, Vương Thành đã sớm là cổ đông trong công ty của bố cô từ một tháng trước, còn chiếm 20% cổ phần công ty.
Đây là Hà Dương quá mức nhìn xa trông rộng rồi, ông sớm biết Mã Nguyên không phục mình, mà phần lớn thành viên hội đồng quản trị cũng đều đứng về phía Mã Nguyên.Vì giúp đỡ mình ông đã cố ý chuyển cổ phần cho Vương Thành, nhưng không nói ra vì chính một ngày như hôm nay, một ngày phát sinh sự kiện Mã Nguyên đoạt quyền, thì ông còn một con át chủ bài!
Mà Hà Dương cũng đoán được thân phận Vương Thành không đơn giản cho nên Vương Thành vẫn là một con át chủ bài, vì chờ đến lúc đó có thể ngăn một cơn sóng dữ, bây giờ cũng là lúc Vương Thành đánh ra lá bài này rồi.
"Bây giờ hẳn là tôi đã có quyền nói chuyện rồi chứ!" Vương Thành thản nhiên nói, trong mắt hiện lên vẻ tự tin.


Đọc truyện chữ Full