DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Họ Hạ
Chương 37



Không phải tự nhiên mà hắn nói vậy, mà bởi hắn biết gã nam nữ đều ăn.

Tình nhân của gã có được cũng không ít và hắn cũng từng gặp qua trong nhiều lần hai bên hợp tác, bên cạnh toàn nam thanh nữ tú.
Với ngoại hình của cậu mà nói thì sáng nhất trong đám bọn họ, thời gian trà trộn trong đấy cũng không phải một hai ngày.

Kể cả hắn trước giờ chưa từng để mắt đến nam nhân nào cũng nhìn trúng cậu, huống hồ gì là gã.
Nếu nói gã thật sự chỉ xem cậu là một đứa đàn em bình thường, hay nói gã nếu chưa từng chạm qua cậu cũng không thể.
"Anh lại lên cơn gì nữa? Tϊиɦ ŧяùиɠ thượng não anh hả? Trong đầu anh chỉ biết có nhiêu đó thôi à?"
"Em có biết tên đó nam nữ đều chơi không?"
"....."
Thật sự cậu không biết, lúc đó cậu đường đường là một thẳng nam.

Thấy người khác đặc biệt là nam nam ngồi gần khoác vai hay là ôm nhau, cậu chỉ nghĩ đơn giản là anh em thân thiết cùng nhau đồng cam cộng khổ, đơn giản vậy thôi.

Mãi đến cái ngày gã bị bắt cậu mới hiểu.......thời điểm bấy giờ cậu còn nghĩ nếu khi đó biết sớm một chút, thì nhất định không nán lại đó để nghe những lời hôm ấy gã nói..........

"Có phải qua sử dụng trước khi gặp tôi rồi không?"
"......." Cậu đứng hình trừng mắt nhìn hắn.
"Hừ.........vậy lúc đó cậu giả bộ cái gì? Nào là trai thẳng, nào là không thích nam nhân.

Cậu là đang muốn gây sự chú ý với tôi phải không?"
Điên đủ chưa? CÚT!" Rồi cậu nằm xuống giường lấy gối che mặt không quan tâm.

Sự kiên nhẫn của cậu cực kỳ tệ và lòng tự tôn lại rất cao.

Hắn nói vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục cậu, nói sao thì nói trước giờ chưa từng có ai dám nói vậy với cậu, hắn có thể là người đầu tiên mang đủ yếu tố loại người cậu cực ghét.
Lời đã nói ra hắn biết không thể thu lại được.

Nhưng trong tình huống này ai mà không nghĩ vậy, có điều hắn cũng không thể phủ nhận Dương Kỳ là một người có tính cảnh giác cao, cho dù không thì cũng đời nào gã dễ dàng vào đó.

Thậm chí tất cả cảnh sát trên cả nước đến bao vây, hắn cũng có cách rời khỏi đó an toàn và thoát tội.
"Sao còn chưa đi?"
"Người đầu tiên em trao thân là ai?"
"Đồ thần kinh.

Anh tĩnh cho tôi, ma nhập anh hả?"
"Nói".
"Là anh, là anh, là anh.

Vừa lòng anh chưa? Biến khỏi đây cho tôi!
Nghe được câu trả lời hắn lòng tin vô đối, vì hắn biết cậu nói thật.

Không hiểu sao mỗi lần có chuyện liên quan tới cậu thì hắn không thể nào kiểm soát được lý trí của mình.

Lần này hắn vì nông nỗi nhất thời nên mới nói cậu như vậy.

Nói xong lại thấy hối hận.

"Bảo bối.

Anh xin lỗi.

Tha cho anh".

Hắn ôm cậu, dụi đầu vào bụng cậu tha thiết mong chờ.
"..."
"Im lặng là đồng ý".
"Tránh xa tôi ra".

Cậu đẩy hắn ra xa lấy chăn trùm kín mít cả người.
.."
"Anh có chuyện phải về thành phố X.

Nhớ đừng đi lung tung, anh sẽ cho người canh chừng".

Nói rồi hắn vội rời khỏi.
*****
1 tuần sau, cậu và chị hai Ngọc Lan trở về tập đoàn làm việc.
Thời gian gần đây cậu nghe trợ lý nói lại xảy ra chuyện, nơi đó là khu trung tâm mới đi vào hoạt động không bao lâu.
Cậu nghĩ: sao cứ là trung tâm thương mại thì xảy ra chuyện thế không biết.

Cũng may có hai cái, chứ nhiều chắc phá bỏ hết cho đỡ tốn công.
Mà được cái mỗi một cái bằng mười cái của người ta, thật là loạn mà.

"Đuổi hết đi".
"Không được đâu chủ tịch, trung tâm mua sắm mới chỉ đi vào hoạt động.

Nếu đuổi hết sẽ phải ngưng hoạt động.


Gây ra tổn thất một con số đáng kể, ngoài ra còn ảnh hưởng đến uy tín của tập đoàn ".
"Đuổi hết không xong, giữ lại cũng không được.

Có biết vấn đề do đâu không?"
"Không.

Mỗi lần đến đó thị sát tôi cũng không tìm ra được vấn đề.

Nhưng tôi nghĩ không phải do thái độ phục vụ của nhân viên với khách hàng, mà có liên quan đến nội bộ".
"Khu A thế nào rồi?"
"Đã ổn".
"Tốt.

Khu B tôi sẽ giải quyết, anh ra ngoài làm việc của mình đi".
Chiều hôm đó, cậu mang hồ sơ đến trung tâm khu B xin việc.

Số người đến đây phỏng vấn đông nghẹt, cơ hội việc làm với mức lương cao như vậy người khác không đến thử mới lạ.
Liên tục người ra kẻ vào, cuối cùng cũng đến cậu.

Mọi người ở đây cũng không biết cậu là ai, ngoại trừ việc ngẫu nhiên lần trước thì số người biết cậu quả là rất ít.
Vài câu phỏng vấn đơn giản sao có thể làm khó được cậu.

Đúng như dự đoán cậu đã được tuyển, hôm sau có thể đi làm.

Công việc cậu là chất hàng lên kệ trưng bày..


Đọc truyện chữ Full