DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Họ Hạ
Chương 53



Y nhìn cậu ngẩn người, cũng không biết cậu đến từ khi nào.
"À..là trợ lý thư ký".

Đang phân vân có nên nói câu sau không, rồi y lựa chọn nói: "Cũng là bạn thanh mai trúc mã với đại ca".
"Ồ..."
"Làm sao vậy?"
Hắn từ phòng làm việc đi ra thì thấy ba người đang cúi người nhặt từng tờ giấy đang rơi loạn xạ khắp sảnh đi.
Cô nhìn thấy hắn thì liền chen vào trước khi y nói.
"Là Tần Nguyên vụng về làm rơi".
Chứ không phải cô làm sao?" Cậu nhặt tờ giấy cuối cùng lên đưa cho y, rồi hướng sang hai người nói.
Em gái cậu tiếp: "Dám làm không dám nhận....còn đổ lỗi cho người khác".
"Cô......."
"Người như vậy anh cũng thuê? Thái độ tệ như vậy, còn thua cả em gái tập sự chưa tốt nghiệp của tôi".


Cậu vừa câu cổ em mình vừa đưa ánh mắt khiêu khích nhìn hắn.
"Anh....." Cô tỏ ra vô tội nói với hắn.
"Từ nay không cần đến làm nữa".
Cô ta hậm hực rời khỏi, ra tới cổng thì lại đúng lúc gặp Linh Đan.
"Chắc không phải bị anh tôi đuổi rồi chứ?"
"Liên quan gì tới cô".
"Đang yên đang về đây làm gì? Đừng có nói là muốn quyến rũ anh họ tôi nha?"
"Phải đó thì sao?"
"Cứ thử......nếu chị nghĩ mình có khả năng".
"Có ý gì?"
Cô đã nghe hắn nói có người yêu, dù chưa biết dung mạo ra sao nhưng nghĩ hắn cũng chỉ vui chơi qua đường.

Trước giờ hắn đào hoa quen không ít người, không có ai kéo dài quá ba ngày.

Hoàn toàn không có khả năng chỉ vì một người mà làm hắn thay đổi.
"Anh tôi có người yêu rồi?"
"Thì sao? Thứ tôi muốn có nhất định phải có".
"Vậy à? Thế thì chị lại sai càng sai khi đối đầu với ai kia rồi, nên biết tự lượng sức mình.

Người ta là hoàn hảo, ưu tú trên từng phương diện.

Chị lấy cái gì mà tranh với giành, không khéo..........rước họa vào thân".
Đấu khẩu thất bại, cô ta buộc phải rút lui.

Trước khi bỏ đi còn cố tình muốn tông vào vai Linh Đan một cái nhưng nàng nhanh trí né được, còn tặng kèm một cú té sấp mặt do gạt chân mà ra.

"Ôi trời......ngoài đây đường đầy lối không đi sao cứ thích sáp sáp vô tôi làm chi không biết, té rồi thấy chưa.

Thôi ở đây vui há".

Mặc kệ cô ta đang oán than dưới đất, cũng để lại một số vết thương nhỏ trên người.

Linh Đan nhanh chóng bước vào tìm hắn cũng như Tần Nguyên hỏi chuyện.
Do nàng là em họ của hắn, cũng không phải mới đến lần đầu nên ai nấy cũng đều biết mặt mà tươi cười chào hỏi.
Lên đến nơi, nàng gõ cửa một cái nhưng không nghe thấy động tĩnh liền trực tiếp mở cửa bước vào.
Cũng may toàn bộ người bên trong nàng đều biết, không thì chỉ có thể hình dung bằng hai từ mất mặt.
"Hì hì...không làm phiền mọi người chứ"
"Không phiền".

Cậu nói.
"Sao cậu và Bảo Ngọc đều ở đây?"Linh Đan đến ngồi vị trí còn trống gần cậu.
"Vì công việc".
Nhìn giấy tờ trên bàn thì hiểu, lại nói nhỏ với cậu: "Tôi nghĩ chỉ cần cậu muốn, bao nhiều hợp đồng anh họ cũng ký....cần chi phiền phức như này".
"Chuyện nào ra chuyện đó, bớt ý kiến".
Nói xong thì quay lại trạng thái ban đầu, mắt vẫn hướng về phía cô thư ký kế bên hắn.

Bị cậu nhìn như vậy ít nhiều gì cũng khó chịu.
"Mặt tôi dính gì sao?"
"Đẹp".
Thanh âm của cậu không lớn nhưng với không gian này thì ai cũng nghe.

Người được khen thì ngượng chín cả mặt.

Bảo Ngọc thì nghĩ anh mình không biết có uống lộn thuốc không? Trước giờ chưa khen ai, cho dù có cũng không nói trực tiếp như vậy??..............Với lại đi bàn chuyện làm ăn chứ có phải đi xem mắt..........
Tần Nguyên mong là cậu sẽ hối hận và rút lại lời vừa rồi, liệu có kịp?......
Còn Linh Đan thì thầm cầu nguyện cho cậu, có chồng ở đây mà dám khen người ta đẹp.

Tiêu rồi tiêu rồi.......
Hắn trừng mắt nhìn cậu rồi ra lệnh cho cô thư ký: "Cô....ra ngoài" Còn có: "Thu dọn đồ...chuẩn bị bàn giao công việc cho thư ký mới".
"Chủ tịch..tôi làm gì sai?Tôi có thể sửa...xin đừng đuổi tôi".
"Người sai không phải cô......nhưng có liên quan đến cô".

Vừa nói vừa nhìn cậu.
"???"
Cậu vẫn bình tĩnh trước bão tố, nhìn cô mỉm cười: "Không sao....tôi mướn lại cô.

YS vẫn còn chỗ trống".
"Em dám?!"
"Sẽ.....trừ khi anh chịu giữ người".
Hắn nghĩ: Được lắm Hạ Tuấn Lâm, tôi sẽ bắt em trả giá với những gì em gây ra.

Nhìn gương mặt của cô thư ký vừa hoang mang vừa chờ đợi liền nói: "Cô ra ngoài TIẾP TỤC LÀM VIỆC".
Linh Đan khẽ nói với cậu: "Bảo trọng"..


Đọc truyện chữ Full