DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng
Chương 95: 95: Ta Lại Không Có Sở Thích Giết Người


"Sở nhi"
- Được rồi Túc Duật, chúng ta ra ngoài thôi.
"Sở muội có cách sao ?"
- Bạch Hạc ca ca yên tâm ! Muội đương nhiên là có cách rồi.
Ha ha ha ha..."Kình Quang ta không nghe nhầm đấy chứ ? Cô có cách ra ngoài thật sao ? Da bụng của ta đã luyện đến cảnh giới đao thương bất nhập, ta đợi xem cô có cách gì để thoát ra !"
Sở Vĩ Vĩ giơ nỏ bạc lên và giương ra bắn.
Keng...keng...keng...
A...a...a...
Không ai ngờ Sở Vĩ Vĩ giương nỏ lên và bắn ra cùng lúc ba mũi tên sắc nhọn, đã lấy đi ba chiếc răng của kình ngư.
Cả ba cùng bay ra ngoài !
Kình ngư lúc này vô cùng tức giận, không thể nào..."ai, ai dám làm ta gãy răng ?"
Sở Vĩ Vĩ cười khanh khách "là ta".
"Tiểu nha đầu, cô dám đánh ta gãy răng ! Ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của cô".
W...a...o...
"Ta sợ quá kình ngư !"
- Hôm nay, Kình Quang ta sẽ cho cô biết thế nào là tốt xấu.
Ồ, Sở Vĩ Vĩ ta đang mong chờ ngươi thể hiện đấy !
Rào...rào...
Phình...
Hừ...ả ta thật sự là khá lợi hại !
"Kình Quang, ngươi tốt nhất là biết dừng lại đúng lúc, chúng tôi chỉ muốn qua ải...bản thân ta cũng không muốn gây hiềm khích gì với ngươi".

- Cô nói nghe nhẹ nhàng thế ? Vậy ba chiếc răng của ta thì cô định tính như thế nào ?
Hừ...cũng chỉ là ba chiếc răng thôi mà.

Ngươi có giỏi thì đến lấy răng của ta...hoặc cũng có thể giết chết ta để trả thù cho ba chiếc răng của ngươi.
- Cô đừng tưởng là Kình Quang ta không dám làm gì cô.
Ta biết ! Nhưng mà rất tiếc là ngươi sẽ không có khả năng để làm gì được ta.
- Cô..."thật sự là quá ngông cuồng mà".
Vậy thì hôm nay các ngươi đừng trách Kình Quang ta ra tay tàn độc.
Rào...rào...rào...
Phình...
- Cả ba cùng tấn công kình ngư.

Nhưng sức mạnh của kình ngư không thể khinh thường.

Cả ba đấu đến sức cùng lực kiệt mà kình ngư vẫn trơ trơ...
Không xong rồi !
"Sở nhi, nàng tìm chỗ nghỉ ngơi đi ! Ở đây để ta và Bạch Hạc ứng phó là được".
- Bạch Vương Thượng nói đúng đó Sở muội, muội tránh qua đi.
Hai người đánh nhau với hắn làm gì cho mệt.

Chúng ta cứ bay lên cao rồi đi thẳng về phía trước.

Dù gì thì hắn cũng chỉ có thể ở trong nước.
- Túc Duật, chàng cứ đi trước đi ! Ở đây để lại cho thiếp và Bạch Hạc ca ca ứng phó.
"Sở nhi, nàng xem Bạch Túc Duật ta là kẻ hèn nhát sao ? Sao ta có thể bỏ mặc nàng mà rời khỏi đây chứ !"
Được rồi, cả ba chúng ta cùng rời khỏi đây vậy.

Sở muội nói không sai, hắn chỉ có thể ở trong nước...hắn không thể bay theo chúng ta được.
Cả ba cùng nắm tay nhau bay vào không trung rồi biến mất.
………
Kình ngư tức giận, quát lớn "Sở Vĩ Vĩ, cô phải đền răng cho ta".
………
Phình...
("Sở nhi"____"Sở muội muội")
Khụ...khụ...khụ...
- Đằng xà, ngươi dám ra tay đánh Sở muội.
(Đằng xà là loài rắn bay như rồng, nhìn vào thì giống rồng hơn rắn)

"Bạch Hạc, thì ra là ngươi à ?"
- Đằng xà, sao ngươi lại ra tay đánh muội ấy ?
Đằng Quân Bửu ta thích đánh ai thì đánh thôi, ai dám ngăn ta ?
- Ngươi đánh lén ta thì có gì đáng kiêu ngạo chứ !
Ha ha...
Tiểu tiên nữ, cô đang so đo với ta sao ?
- Hôm nay, ba người các ngươi sẽ trở thành bữa tối của ta !
Sở Vĩ Vĩ rút kiếm ra khỏi vỏ, hôm nay..."ta sẽ cùng ngươi phân cao thấp".
Được, hiếm khi được so tài với mỹ nhân "Đằng Quân Bửu ta thật sự rất vinh hạnh".
"Sở nhi"
Chàng yên tâm đi Túc Duật...
*Thượng phong liên trảm*
Phình...phình...
Ha ha...tiểu mỹ nhân "Cô biết cả thượng phong kiếm pháp à ? Cũng có năng lực đấy !"
- Đằng xà không hề do dự ! Tấn công Sở Vĩ Vĩ một cách điên cuồng....
Sở Vĩ Vĩ không chút lo sợ, cô vẫn tiếp tục giao đấu, mỗi kiếm cô vung ra là luôn dồn đối phương vào đường cùng.
*Bá vương nộ hồng*
Keng...
Phình....
Ầm...
- Ta thật không ngờ, kiếm pháp của cô lại đạt đến cảnh giới cao như vậy !
Điều mà ngươi không ngờ vẫn còn nhiều lắm, ví dụ như...
Phựt...
Khụ khụ khụ...
"Cô..."
Sao nào ?

"Cô giỏi lắm, hôm nay ta đã bại trong tay cô...muốn chém muốn giết thì tuỳ cô".
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười "ta lại không có sở thích giết người !"
- Chúng ta đi thôi !
"Sở nhi, vất vả cho nàng rồi.

Cũng là do ta đã liên lụy đến nàng".
- Chàng đừng nói như vậy mà.
"Phải rồi Bạch Vương Thượng, huynh đến Nam Hải có việc gì sao ?
Bạch Túc Duật tôi lần này đến Nam Hải là được sự hủy thác của sư phụ "tôi phải lấy được hoàn sinh lộ, Thiềm Tông môn đang cần đến hoàn sinh lộ, trước đây long châu sáng thế đã bị đánh cắp, linh khí của núi Linh Sơn không còn được như trước đây.

Hiệu quả luyện khí của để tử đã tụt dốc trầm trọng !"
- Bạch Vương Thượng, huynh nghe ta nói "lúc giao đấu với bọn thủy quái, huynh có cơ hội thì hãy đi trước một bước, tôi và Sở muội sẽ yểm trợ cho huynh".
Nhưng tôi không yên tâm để Sở nhi gặp nguy hiểm !
- Điều đó thì huynh đừng lo, khả năng của Sở muội còn cao hơn hai người chúng ta.
Chuyện này...
Bạch Hạc ca ca nói đúng đó Túc Duật "chàng có cơ hội thoát ra được thì cứ đi về phía trước, Thánh Cung đang hy vọng vào chàng đó, chàng đừng để mọi người thất vọng !"
Được, ta nghe nàng "Sở nhi, nàng phải hết sức cẩn thận !"
- Ừm, thiếp sẽ cẩn thận "chàng cũng phải cẩn thận nhé Túc Duật".
Được...
"Túc Duật đi trước một bước đây, phiền hai người rồi !".


Đọc truyện chữ Full