DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng
Chương 121: 121: Quá Khứ Của Thực Thần


Sở cô nương, nhà ta rất nghèo...xin đừng cười chê!
Sở Vĩ Vĩ nhìn quanh "hừ...tên này mồm miệng nhanh nhẹn quá, xung quanh nhà lại trồng nhiều loại hoa mang sắc hồng quá.

Cuối cùng thì hắn là loại người như thế nào đây?"
Sở cô nương, mời dùng trà!
Ngài sống ở đây một mình sao?
Vậy cô nghĩ ai lại chấp nhận sống một nơi thâm sâu cùng cốc này với ta chứ?
Nếu Sở cô nương không chê thì hãy ở lại cùng ta...cả hai chúng ta cùng nhau thưởng thức những ngày tháng hạnh phúc êm đềm như mây sáng sớm, như gió chiều tà hoặc như sương đêm lấp lánh.
Cút...
Ngài nói chuyện chẳng chút nào nghiêm túc cả.
Ta trêu cô chút thôi, đã khiến cho cô tức giận rồi sao?
Hừ...Khốn kiếp!
Sở cô nương đã có người trong lòng chưa?
Ta không tin tưởng vào tình yêu, ta rất ghét đàn ông các người.
Hửm? Tại sao Sở cô nương lại ghét đàn ông?
Tại vì người ta yêu thương và cả người nói sẽ yêu thương ta đều lần lượt bỏ ta đi thành thân với người khác.

Ta đã không còn tin vào tình yêu nữa.
Thực Thần im lặng một lúc, sau đó thì mỉm cười "không phải là ai cũng sẽ bạc bẽo như vậy đâu!"
Hay là...

Hay là thế nào?
Hay là Sở cô nương thử gả cho ta vậy.
Cút...
Ha ha...
Ngài cười cợt ta đó sao?
Không, Sở cô nương hiểu lầm rồi đó.

Ta thật sự rất thích Sở cô nương, rất muốn được thành thân với cô và trải qua những ngày tháng hạnh phúc.
Hừ...lừa trẻ con sao? Vừa gặp đã thích.
Ta không lừa cô, hơn nữa thì đâu phải chúng ta mới gặp nhau lần đầu.

Ta đã ôm mộng với Sở cô nương từ lần gặp gỡ trước.
Ngài...
Nói thật, thì từ lúc gặp nhau đến nay cũng đã hơn năm năm.

Ta đã không ít lần mơ tưởng và mong nhớ về Sở cô nương.
Cái...cái tên này, sao lại nói ra những lời khiến người nghe cảm thấy buồn nôn đến như vậy chứ! Thật...thật sự là quá khủng hoảng rồi.
Thôi được rồi, Sở cô nương nghỉ ngơi sớm đi! Căn phòng phía tây dành cho cô đó.
Ồ...cảm ơn!
Thực Thần không nói thêm gì, chỉ im lặng đưa tách trà lên môi nhấp.
Vậy ta xin phép!
Ừm...nghỉ ngơi đi Sở cô nương.
…………
Sở Vĩ Vĩ đang rất lo lắng "không biết Quỷ Diệm đã gặp phải chuyện gì rồi!"
Cô thấy trong người không thoải mái lắm, muốn ra ngoài dạo quanh một vòng.
Nơi này thật quá lạnh...Sở Vĩ Vĩ đưa tay ôm chặt lấy bờ vai, ngước nhìn lên bầu trời đêm, cô ngắm rất lâu "kia là Nam Tinh Các là nơi của Bạch Hạc ca ca...đã rất lâu rồi mình chưa gặp lại ca ca và kia là Kế Đô, Tôn sư phụ vẫn khỏe chứ?"
Người quen của mình không hề ít, nhưng đã rất lâu rồi mình chưa gặp lại ai, cảm thấy nhớ mọi người lắm.

Có ai đó nhớ đến mình không?
"Sở cô nương"
- Thực Thần, ngài vẫn chưa ngủ sao?
Nhớ Sở cô nương nên trằn trọc suy tư...
- Tên này...lại nữa rồi!
Sao Sở cô nương lại không ngủ? Đêm khuya, thâm cốc này lạnh lắm.
Sao ngài lại sống ở nơi này?
Vì ta không còn nơi nào để tồn tại! Vì ta là một người xấu, nên không ai muốn ta tồn tại.


Ta không ở đây thì không còn nơi nào để sống.
Sở Vĩ Vĩ hơi ngỡ ngàng "Thực Thần lại tự nhận mình là người xấu".
Sở cô nương sao vậy?
Ta không sao!
Có phải cô cũng thấy ghét ta đúng không?
Ta không!
Thực Thần thở dài "muộn thế này rồi, Sở cô nương trở về nghỉ ngơi đi!"
Ừm...ngài cũng nghỉ ngơi đi.
Được!
Cả hai cùng lúc xoay lưng rời đi.
Sở Vĩ Vĩ thầm hỏi "Thực Thần thật sự là tên đại ác sao?"
Thực Thần chợt khựng lại "Cô ấy thật sự khiến cho người khác thấy yêu thích...haiz..."
Thực Thần cả đêm suy tư "nhớ lại những chuyện xảy ra từ vạn năm trước, khi đó vẫn chưa có cái gọi là trời và đất, khắp nơi toàn soái lang và hổ báo!"
- Lúc đó Tây Mẫu Diêu Trì còn là một cô gái mới lớn, nhan sắc tuyệt trần.
Một hôm...
Cứu...cứu tôi với, có ai không?
Keng...keng...
Thực Thần đang rèn nỏ vàng, nghe thấy tiếng kêu cứu đã vội vàng bỏ xuống tất cả...nhanh chân chạy về phía có tiếng kêu cứu!
Cứu...
Thực Thần thấy một cô gái xinh đẹp đang cố gắng chống trả con sói xám thật to lớn.

Không suy nghĩ nhiều, liền bay đến...
Phịch...
Hự...
Chỉ một cước của Thực Thần đã khiến cho sói xám ngã lăn ra chết.
Cô nương không sao chứ?

Ta không sao, cảm ơn huynh đã ra tay cứu giúp!
Không có gì, chỉ là tiện tay thôi!
Vừa rồi nếu không nhờ có huynh thì ta đã thật sự trở thành bữa trưa của sói xám rồi.
- Tên ta là Diêu Trì, còn huynh?
Ta tên Thực Thần!
Phải rồi Diêu Trì cô nương, nhà ta gần đây...nếu không chê thì Thực Thần xin được mời cô ghé qua dùng tách trà.
A...làm phiền Thực Thần huynh rồi!
Không có gì...
- Cha của Diêu Trì là một đạo nhân tu luyện trên núi cao, Diêu Trì đã giới thiệu Thực Thần với cha mình.

Nhìn thấy Thực Thần vô cùng có năng lực, cha của Diêu Trì đã rất cố gắng rèn giũa cho Thực Thần.

Từ đó Thực Thần và Diêu Trì cùng nhau tu luyện và cùng nhau nâng cao thực lực.
- Cũng không biết kể từ khi nào mà Thực Thần và Diêu Trì trở nên gắn bó hơn.

Tình cảm càng lúc càng nồng nàn, cắt không đứt bứt không rời...nhưng trên đời lại không có gì là vĩnh cửu.
Một hôm lại có chàng trai trẻ khôi ngô anh tuấn tên là Hạo Thiên, ghé qua núi xin học đạo.
Từ đó, Diêu Trì càng lúc càng xa lánh Thực Thần và dính lấy Hạo Thiên.
Nghĩ đến đây thôi thì nước mắt Thực Thần chợt tuôn rơi "Diêu Trì, sao muội nỡ phụ ta...còn giúp Hạo Thiên tiêu diệt ta và đưa hắn lên ngôi Ngọc Đế, đó là điều mà ta không cam tâm"..


Đọc truyện chữ Full