DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng
Chương 159: 159: Kết Cục Của Mục Nhiên


Hoàng Hậu cát tường!
- Bạch Ninh, ngươi đang làm gì đó?
Bẩm nương nương "thuộc hạ đang cho ngựa ăn".
- Đây là công việc của ngươi sao Bạch Ninh?
Bẩm nương nương, trước khi hồi kinh "Hoàng Thượng dặn dò thuộc hạ phải đặc biệt chăm sóc con thiên lý mã này!"
Sở Vĩ Vĩ lúc này mới nhìn kỹ lại chú ngựa "hoá ra là con thiên lý mã mà Cổ Mộc Xuyên từng đưa mình đến thảo nguyên dạo chơi".
- Vậy ngươi hãy chăm sóc nó cẩn thận!
Tuân lệnh nương nương...
- ---------------
Lập Thành!
Tại Lập Thành lúc bấy giờ Huyền Thiên Đại Đế phải ra mặt để giúp đỡ con rể của mình "Bạch Túc Duật!"
Lần này không chỉ tướng sĩ bị mắc phải ôn dịch, mà ngay cả Bạch Túc Duật và Trúc Bạch cũng không thể thoát nạn.

Huyền Thiên Đại Đế cùng với Hồng Tụ đến Lập Thành cứu mọi người!
…………
"Sở nhi..."
"Sở nhi!"
Hồng Tụ ngày đêm chăm sóc cho Bạch Túc Duật, nhưng người mà Bạch Túc Duật luôn gọi khi hôn mê lại là Sở Vĩ Vĩ!
Tại sao? Nhiều năm trôi qua rồi mà chàng vẫn không thể quên được cô ta.


Cô ta có gì tốt mà khiến cho chàng phải điên đảo vì cô ta như vậy chứ?
"Sở nhi..."
Bạch Túc Duật ngồi phắt dậy!
"Tướng công, chàng tỉnh rồi!"
Sao cô lại ở đây?
Thiếp và cha cùng đến cứu chàng và đại quân Cổ Tịch quốc.
Huyền Thiên Đại Đế đang bước vào...
"Con thấy trong người thế nào rồi?"
Lần này thật sự là đa tạ Đại Đế!
"Sao con lại phải khách sáo như thế?"
Bạch Túc Duật muốn xuống giường để xem binh mã thế nào.
Chàng cứ nằm yên trên giường "binh mã đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Nghe Hồng Tụ nói thế nên Bạch Túc Duật không bước xuống giường.

Ta muốn được nghỉ ngơi!
Vậy thì không làm phiền con nữa "ta cũng phải trở về Cung Bắc Đẩu của mình!"
Đại Đế đi thong thả!
Có dịp nào đó thì Bạch Túc Duật sẽ đến Cung Bắc Đẩu để cảm tạ ngài.
Được...
Huyền Thiên Đại Đế thở dài "hoá ra, chính tay ta làm khổ con gái mình...nhiều năm như vậy rồi mà Bạch Túc Duật vẫn chưa thể chấp nhận mối quan hệ này!"
Cha!
Hửm?
Để con gái tiễn cha!
Ừm...
Sao cha không được vui vậy?
"Cha đã sai rồi đúng không Hồng nhi?"
Kìa, sao cha lại hỏi như vậy?
"Cha thấy Bạch Túc Duật vẫn chưa thể chấp nhận con".
Cha!
"Khổ cho con, cha xin lỗi Hồng nhi"
Cha không có lỗi "năm xưa là con muốn thành thân cùng Túc Duật! Con không trách cha".
"Thôi, cha trở về đây! Con nhớ bảo trọng và đừng gây chuyện.


Đặc biệt là nên tránh xa Sở Vĩ Vĩ ra, nói gì đi nữa thì cô ta cũng là cô cô của Tây Mẫu".
Hồng Tụ khó hiểu nhìn cha mình "Ý cha là sao? Ả ta chỉ là một tiểu tiên nữ thôi mà!"
Huyền Thiên Đại Đế thở dài "con ngốc nghếch mới đi đối đầu với cô ta, cha biết con đã gây không ít rắc rối đến cho cô ta...con làm mà không nghĩ đến hậu họa về sau!"
Cha...
Cô ta chính là nghĩa muội của Thiên Thượng Bạch Hạc, ngài ấy là người chấp giới luật của Thiên Đình và cũng là chú của Tây Mẫu nương nương!
Hồng Tụ há hốc mồm "há chẳng phải Sở Vĩ Vĩ chính là cô của Tây Mẫu nương nương sao? Chuyện này sao có thể chứ?"
Vậy bấy lâu nay mình ra tay với cô ta, nếu Thiên Đình biết được "thế chẳng phải là mình sẽ tiêu đời sao?"
Hồng nhi! Ta thấy cô ấy là người hiền lành, và cũng không có ý định muốn truy cứu chuyện đã qua, thôi thì quay đầu đi con.

Muốn giành lấy trái tim của một người thì phải thành tâm mà theo đuổi.
"Trời xanh sẽ không phụ lòng người!"
Hồng Tụ đã rõ thưa cha!
Ừm...thôi con trở về chăm sóc cho Bạch Túc Duật đi.
Dạ thưa cha!
- ---------------
Cổ Mộc Thành!
Thái Hậu đang rơi vào hôn mê "tất cả ngự y trong Cung đều bó tay".
Luôn cả Bạch Hạc cũng không thể tìm ra được nguyên nhân!
Cổ Mộc Xuyên vừa trở về đến Cung đã chạy ngay đến chỗ Thái Hậu, nhìn người nằm yên bất động trên giường mà lòng đau như cắt "Mẫu Hậu, thần nhi đã về với người!"
Cổ Mộc Xuyên nắm chặt lấy bàn tay của Thái Hậu "Mẫu Hậu, xin người hãy mở mắt ra nhìn nhi thần, có được không?"
………………
Hoàng Thượng, người đã trở về!
Cổ Mộc Xuyên đang rất buồn bực nên không muốn trả lời Mục Nhiên "trẫm muốn được yên tĩnh!"
Nhưng Mục Nhiên...
Cô muốn gì?

Tỷ tỷ của thần có khỏe không?
Cô còn xứng đáng để nhắc đến Vĩ nhi?
Hoàng Thượng người có ý gì?
Ý của trẫm là...
Keng...
Cổ Mộc Xuyên rút kiếm ra cắm thẳng vào ngực Mục Nhiên!
Hoàng Thượng "sao ngài...?"
Người đâu mang ả ta vứt ra khỏi Thành, mãi mãi không được phép đặt chân vào Thành nửa bước "dán thông cáo nếu ai gặp cô ta ở trong Thành thì chém đầu nhận thưởng vạn lượng vàng ròng!"
Hoàng Thượng "sao nỡ ra tay với Mục Nhiên?"
Mục Nhiên dùng thuật mê tâm nhưng rất tiếc là không có tác dụng trên người Cổ Mộc Xuyên!
Tại sao lại không có tác dụng?
Ha ha...bằng với khả năng của cô sao?
"Vậy thì cô mơ đi!"
A...a...
A...
Cổ Mộc Xuyên cắt hết gân tay, gân chân, hủy dung và cắt luôn lưỡi của Mục Nhiên rồi cho thuộc hạ ném cô vào rừng.
Mục Nhiên đau đớn nhìn Cổ Mộc Xuyên "ta sẽ báo thù!"
Nhưng rất tiếc Ám Vệ trung thành của Cổ Mộc Xuyên lại không để cô có cơ hội để quay lại báo thù...mà đã lấy luôn đầu cô xuống..


Đọc truyện chữ Full